Dịch giả: phuongkta1
Cách trận đại chiến trên đất Thục kia chấm dứt khoảng tầm một tháng.
Tô Trường An dùng sức một mình gọi ra ngôi sao Thái Dương, thay đổi trận chiến, đánh tan đại quân Man tộc.
Việc này đã được truyền đi xôn xao khắp nam bắc, những lời đồn nhảm nhí trước kia về hắn vào lúc này rốt cuộc cũng dần dần tản đi, thậm chí có một số ít người trong dân gian mơ hồ cho rằng Tô Trường An sẽ là người sau Ngọc Hành Thánh Nhân, vị Thủ Vọng giả muôn dân trăm họ kế tiếp tên xứng với thực.
Tả Ngọc Thành chán nản mang theo thủ hạ là Triệu Ninh, Quan Thanh Vân, Trương Bồng Lai rút lui khỏi tranh chấp trong thiên hạ, trên núi Định Quân bên ngoài quận Gia Hán xây nhà mà ở. Quân Vương mà bọn chúng một lòng hầu hạ biến hóa nhanh chóng, đã thành tay sai của quân Man, điều này làm cho Tả Ngọc Thành cho dù đa trí gần giống yêu quái cũng không thể tiếp nhận được đả kích như thế, cuối cùng làm ra lựa chọn như vậy.
Rồi sau đó Lục Như Nguyệt mở cửa đầu hàng, Đế Vương triều ngụy là Hạ Hầu Minh sắc phong Lục Như Nguyệt làm Thục Vương, thống lĩnh đất Thục. Lục Như Nguyệt giao ra binh phù, từ đó quân Giang Đông và quân Thục quân hợp lại làm một. Đại quân tập hợp gần ba mươi vạn vả lại mang theo khí thế đại thắng, có thể nói nhuệ khí không thể đỡ.
Ngay nhiều quận ở Trung Nguyên cùng trông chờ đội quân này, đợi bọn chúng thu lại đất đai bị mất.
Chuyện mà không ai có thể đoán trước đả xảy ra.
Không ai biết vì sao, tám mươi vạn quân Man vốn đã bước lên đường trở về bỗng nhiên chuyển hướng, vào thành Trường An, thuộc về dưới trướng Tư Mã Hủ. Mà để cho mọi người kinh ngạc nhất chính là, Hạ Hầu Lân ở Bắc địa cũng dẫn hơn mười vạn đại quân mang theo mười vị Tinh Vẫn qua U Vân Lĩnh, tiến nhập kinh thành Trường An, mà Tư Mã Hủ trước sau như một lộng quyền hiển nhiên cũng cứ như vậy khuất phục dưới quyền vị tiểu hoàng đế, tuổi tác chẳng qua chỉ mười lăm, mười sáu tuổi kia.
Trong nháy mắt, Hạ Hầu Lân biến hóa nhanh chóng, một lần nữa trở thành người có quyền thế nhất thiên hạ này.
Mà cũng ngay sau đó, Hạ Hầu Lân truyền đạt mệnh lệnh đầu tiên chính là xuất binh đánh Giang Đông, chỉ huy xuôi nam, hầu như vận dụng tất cả binh mã trong tay, trùng trùng điệp điệp đóng quân ở thành Lâm Sa bên bờ Ly Giang, khí thế quá lớn, dường như muốn hành động một lần chiếm lại toàn bộ Giang Đông.
Nhưng Giang Đông giờ phút này chỉ có Quách Tước bệnh nặng mới khỏi cùng với hai vạn sĩ tốt Giang Đông, đối mặt với trăm vạn đại quân tập hợp từ quân Man và đội quân Bắc địa, nói là kiến càng lay cây cũng không đủ.
Mà quân chủ lực Giang Đông giờ phút này vẫn đang ở đất Thục, hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ tới mọi chuyện lại thay đổi nhanh chóng như vậy, càng không cách nào có thể nghĩ tới quân Man đã mất hết nhuệ khí sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đầu hàng Tư Mã Hủ đấy. Điểm này, bất kể suy nghĩ như thế nào cũng không có đạo lý, dù cho Thác Bạt Nguyên Vũ đã chết, nhưng quân Man dù sao cũng còn hơn tám mươi vạn người, đưa mắt khắp thiên hạ cũng nhất định không thể tìm ra một đội quân có thể chống lại. Bọn chúng cũng không có bất cứ đạo lý gì khuất phục dưới tay Tư Mã Hủ, mà Tư Mã Hủ sao có thể đạt thành liên minh với Hạ Hầu Lân.
Đương nhiên, không có bất cứ người nào có thể biết nguyên nhân trong đó, nhưng sự thật cũng thành kết cục đã định.
Quân Giang Đông ngoại trừ một nắm quân Tây Lương, còn lại nói chung đều từ bản thổ Giang Đông sinh ra, vợ con, anh em lúc này đều đang ở Giang Đông, hôm nay nghe từng cái tin tức từ phía trước truyền đến, mỗi người lòng nóng như lửa đốt. Ước gì lập tức bứt ra trở về Giang Đông, cứu viện quê hương mình.
Trên điểm này, bất kể kẻ nào cũng không thể phản bác được.
Nhưng Tô Trường An trong trận đánh ở quận Gia Hán Quận đã mất đi tung tích, quân Thục cùng quân Giang Đông có thể nói như rắn mất đầu, tuy rằng người hiểu rõ tình hình biết rõ Tô Trường An là bị Thanh Loan bắt đi, dùng quan hệ giữa hai người thì tính mạng không quá lo ngại, nhưng muốn nói lúc nào hắn có thể trở về, không ai có thể nói đúng được. Tình cảnh của Giang Đông cấp bách như vậy, hiển nhiên không thể đợi Tô Trường An trở về.
Thế nhưng hành quân tác chiến kiêng kỵ nhất chính là trên dưới không thể một lòng.
Nếu như Tô Trường An ở đây, người cầm đầu đương nhiên là hắn, bất kể là tu vi hay là uy vọng, hắn đều khiến kẻ dưới phục tùng, nhưng hôm nay hắn không có ở đây, rơi vào đường cùng mọi người chỉ có thể đẩy Hạ Hầu Minh lên vị trí chủ chốt.
Mặc dù như vậy gã không hẳn có được quyền lợi hoàn toàn, nhưng so với việc làm con rối như trước kia, Hạ Hầu Minh lúc này ít nhất đã là nhân vật số một có tiếng nói trong toàn bộ đại quân, mà gã cũng ngay sau đó biểu hiện ra thủ đoạn cùng trí tuệ không giống với người bình thường của gã, một ít sĩ tốt cũng dần dần bắt đầu tín nhiệm vị Đế Vương trẻ tuổi này.
...
Thành Lâm Sa, phủ Thái Thú.
Chỗ dinh phủ cũng không xa hoa này sau khi trải qua cải tạo đơn giản, đã thành hành cung của Hạ Hầu Lân.
Đứa bé nhìn bộ dáng chỉ hơn mười lăm mười sáu tuổi dùng thân phận hoàng đế triều Ngụy vào trong đó ở.
Giờ phút này, trong điện lớn kia, dưới ánh nến.
Nhưng số lượng ánh nến đa dạng cũng không làm cho tòa đại điện này sáng lên, trái lại phía dưới ánh nến lúc sáng lúc tối, hiện ra một chút vẻ âm trầm.
Hạ Hầu Lân nửa nằm trên một cái ghế rồng thật lớn, híp nửa mắt, thần tình say rượu.
Phía sau y có một thiếu nữ cúi thấp đầu, phụng dưỡng tại bên cạnh, mà dưới đài mười một cái bóng người giống như điêu khắc ở hai bên xếp thành hàng, không nói một lời, không chút nhúc nhích.
Điều này làm cho bầu không khí trong đại điện vốn đã âm trầm lại tăng thêm vài phần quỷ dị.
Lúc này, không gian trước người Hạ Hầu Lân vặn vẹo một hồi, rồi sau đó một cái bóng người chậm rãi từ trong này hiện lên.
Đó là một vị lão giả, bộ tóc bạc trắng, ánh nến chiếu vào trên người lão giống như gặp phải một bức tường vô hình không cách nào xâm nhập, thân thể của lão mặc dù đắm chìm bên trong hào quang, vẫn vô cùng âm u như trước.
“Thừa tướng đã đến.” Hạ Hầu Lân lại không có một chút biểu hiện ra nửa phần kinh ngạc đối với cảnh tượng quỷ dị này, y dùng thanh tuyến lười biếng nói như vậy, nửa người đang nằm lúc này mới chậm rãi ngồi dậy.
Lão giả kia khẽ gật đầu, quả thực không thực hiện lễ bái như thông thường.
“Thừa tướng nói thay trẫm đi tìm phương pháp diệt trừ quái vật, có tìm được không?” Hạ Hầu Lân đối với hành vi vô lễ của lão giả, cũng không phiền muộn, mà chậm rãi hỏi.
“May mắn không làm nhục mệnh.” Lão giả khẽ gật đầu, bình thản đáp lại, thanh tuyến âm trầm giống như từ chỗ Cửu U vang lên, đã vượt qua mười tám tầng Diêm La Địa Ngục mới tới nơi này.
“Đúng không? Phương pháp kia là gì?” Hạ Hầu Lân hỏi, lúc này mi tâm của y có một dấu vết chợt hiện lên. Y dường như cảm nhận được, đưa tay sờ sờ dấu vết kia, lập tức chân mày y cau lại, lại nói: “vật này gọi là Chân Thần sao? Nó gần đây cũng không an phận a, thỉnh thoảng sẽ cuồn cuộn ở trong cơ thể ta, dường như khó có thể chờ đợi được đều muốn chiếm đoạt thân thể trẫm.”
“Bệ hạ chính là Chân Thần chuyển thế, thực ra nói cho cùng, ngươi và Chân Thần vốn là một thể, nó có thể chiếm đoạt bệ hạ, bệ hạ cũng có thể thôn tính nó, chỉ là lực lượng Chân Thần kết nối Thiên Đạo, sinh linh bình thường, dù cho đến cảnh giới Thái Thượng, cũng hoàn toàn khó có thể chống lại Thần tính Chân Thần. Nhưng thần vì bệ hạ tìm được một phương pháp, chỉ cần trả một cái giá thật lớn, bệ hạ có thể cắn trả Chân Thần, đến lúc đó Thần tính nhập vào cơ thể, mộng tưởng thần quốc vạn năm của bệ hạ cũng không phải là việc khó.” Lão giả âm lãnh nói, dung mạo của lão vẫn như cũ ẩn nấp trong bóng đêm, làm cho người ta khó thấy rõ thần sắc trên mặt lão lúc này.
“A? Đó là phương pháp gì? Thừa tướng còn không mau mau nói đến.” Vẻ mặt Hạ Hầu Lân ít thấy trồi lên một vẻ vội vàng.
Khi đó, trong hai con ngươi của lão giả ẩn núp trong bóng đêm chợt hiển lên một đường huyết quang.
Lão cúi đầu, nói như vậy.
“Huyết tế trăm vạn sinh hồn.”
---o0o---