Dịch giả: Phuongkta1
Biên: Đình Phong
Trên thế giới này chưa bao giờ thiếu đao khách cường đại.
Ví dụ như phía đông U châu có một tông môn, gọi là Đao Thành, cái tông môn kia xưa nay dùng đao đạo đạt được thành tựu.
Lại ví dụ như Dao Quang nhất mạch của Thiên Lam viện, lại càng được gọi là đao đạo thông thần.
Mà người đời một khi đề cập đến hai chữ đao khách, đầu tiên lơ lửng ở trong đầu bọn họ lúc đó, đương nhiên là đám người họ Sở ở Giang Đông.
Bọn họ mặc dù thuộc triều đình, nhưng làm việc lại luôn theo quy củ giang hồ - có ân tất báo, có oán phải đền.
Do đó, vì rửa sạch huyết cừu ba mươi hai vạn bá tánh Kiến Nghiệp, bọn họ ở bên bờ Ly Giang, ba đời sẵn sàng ra trận, vượt sông mà đi.
Cho nên, vì báo đáp trong đêm ở thành Trường An, Tô Trường An vì Sở Tích Phong dịch tinh hoán mệnh, bọn họ không quản vạn dặm đi tới Tây Lương, hoành đao trên biên giới.
Bọn họ là đao khách chân chính.
Là đao khách Tô Trường An đã từng đọc được trong sách.
Một bình rượu trong, một thanh trường đao, trắng đen rõ ràng, khoái ý ân cừu*.
khoái ý ân cừu: có ân báo ân, có oán báo oán, rõ ràng lưu loát
Tô Trường An cảm thấy, có thể chết cùng một chỗ với bọn họ, là vinh hạnh của hắn.
Nghĩ đến những điều này, tốc độ dưới chân hắn càng nhanh.
Lúc cách quân Man còn có vài chục trượng, hắn gầm lên giận dữ.
“Thác Bạt Nguyên! Để mạng lại!”
Thân thể hắn vào lúc đó nhảy lên thật cao, trường đao được hắn nâng qua đỉnh đầu.
Trong con ngươi của hắn là ngọn lửa rào rạt thiêu đốt, ánh đao trên tay hắn còn tươi đẹp hơn ánh sao.
Trong lòng Thác Bạt Nguyên chấn động, lão đã liên tục quấy rối tàn quân Nhân tộc mấy ngày, lúc này quyết định tập kích hiển nhiên nghĩ rằng đại quân đã cực kỳ mỏi mệt từ lâu. Nhưng không nghĩ tới Tô Trường An đến lúc này vẫn có thể bắn ra chiến lực khiến người ta sợ hãi như cũ.
Đương nhiên, Tô Trường An dù sao cũng không phải là Tinh Vẫn, ba nghìn đao khách sau lưng hắn cũng không phải là Tinh Vẫn. Theo lý Thác Bạt Nguyên có lẽ không có bất cứ lý do gì để sợ hãi.
Nhưng.
Lão sợ hãi hết lần này đến lần khác.
Người Thiên Lam viện, luôn lộ ra cổ quái.
Thân thể của bọn hắn nhìn như nhỏ yếu như luôn có thể vào thời khắc mấu chốt bộc phát ra lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, cho dù là chết, cũng sẽ ở trên người kẻ địch cắn xuống một khối máu thịt.
Thác Bạt Nguyên bởi vì chủ quan, đã tổn thất hai vị Tinh Vẫn.
Thậm chí tính mạng của mình suýt chút nữa bị hủy trên tay Bắc Thông Huyền.
Bây giờ Tô Trường An nhìn tu vi như không thần kỳ, cũng không thể có một chút uy hiếp đối với Tinh Vẫn, nhưng người nào có thể nói chuẩn xác, chờ lúc lão ra tay, thiếu niên này có giống như Từ Nhượng hay Bắc Thông Huyền, bỗng nhiên bộc phát ra chiến lực mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng nổi hay không?
Vì vậy, lão lui xuống, chỉ huy thủ hạ chính là quân Man ào ào đánh về phía đám người Tô Trường An.
Những quân Man kia quá nhiều, cưỡi dưới háng hung thú giống như hổ nhưng phải là hổ, giống như sói mà cũng không phải là sói.
Bọn chúng giống như thủy triều màu đen vọt tới, tiếng la giết hợp thành một mảnh, dường như muốn bao phủ thân ảnh đám người Tô Trường An.
Mà đao của Tô Trường An vào lúc đó giống như mãnh hổ xuống núi chém xuống, một đường đao mang rộng hơn mười trượng bỗng nhiên hiện lên.
Giống như cột chống trời ầm ầm sụp đổ, đao mang cực lớn kia hung hăng giống như thủy triều đánh tới quân Man.
Một tiếng trầm đục cực lớn chợt vang lên.
Ánh đao kia hội tụ cùng một chỗ, thân thể quân Man đều bị nghiền thành mảnh vỡ, máu thịt vỡ dưới đao ý cực lớn bị cuốn về phía chân trời, lại ào ào rơi xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên chiến trường máu chảy như mưa rơi.
Tô Trường An cầm đao đứng trước trận địa, toàn thân đẫm máu, sát khí ngưng thực trên hai đầu lông mày, giống như một thần ma.
Chỉ thấy trường đao trên tay hắn rung động, hoành ngang trước ngực, nhìn quân Man cuồn cuộn tiến đến lạnh giọng nói: “đao này là ranh giới, người qua ranh giới này - chết!”
Lúc đó đám đao khách kia nhẹ nhàng đi đến trước người Tô Trường An, xếp thành một hàng hai bên người hắn.
Đao trên tay bọn họ vào lúc đó cũng được bọn họ vắt ngang trước ngực.
“Đao này là ranh giới, người qua ranh giới này - chết!”
Bọn họ nói như vậy, thanh âm lộ ra nồng đậm sát ý vang vọng thật lâu trên chiến trường.
Quân Man kéo tới bỗng ngừng lại.
Bọn chúng có chút do dự, ba nghìn đao khách mặc dù không thể mạnh mẽ bằng Bắc Thông Huyền và Từ Nhượng, nhưng tu vi của bọn họ yếu nhất cũng là Thái Nhất cảnh. Nếu đặt ở bên trong quân Man, cũng có thể đảm nhiệm được chức vị Thiên Phu trưởng.
Hơn nữa sát ý quanh thân ba nghìn đao khách này khiến người khác run sợ, hiển nhiên đều là hạng người giết người không chớp mắt, những quân Man này, cũng không phải người ngu, đương nhiên không muốn uổng mạng vô ích. Trong lúc nhất thời hai quân giằng co, lại không có người nào ra tay trước.
Thác Bạt Nguyễn đã lui ra phía sau đội ngũ từ lâu liếc một cái liền nhìn ra sợ hãi trong lòng sĩ tốt dưới tay mình, lão nhướng mày, từ trong lòng ngực móc ra một vật.
Đó là một cái bình ngọc dùng ngọc lưu ly màu đen đúc thành.
Chỉ thấy Thác Bạt Nguyên giơ cái bình ngọc kia lên cao, lớn tiếng nói: “các huynh đệ chớ sợ, ta có Thần vật do Thánh tử ban thưởng, bọn ngươi một khi chết trận, Thần vật này có thể hấp thu hồn phách bọn ngươi, chờ Thánh tử đến đây, nhất định dùng Thần lực giúp bọn ngươi phục sinh!”
Thanh âm của lão xen lẫn một cỗ linh lực chấn động mà người thường khó có thể phát hiện được đột nhiên vang lên trên chiến trường.
Nghe nói hai chữ “Thánh tử”, đám binh lính vừa mới còn do dự không dám tiến lên, thần sắc trên mặt bỗng nhiên trở nên điên cuồng.
“Vì Thánh tử!”
“Vì Thánh đình!”
Hành động của bọn chúng trở nên điên rồ, trong miệng hô to nói, hai mắt bổng nhiên trở nên đỏ sậm, cuối cùng không thấy được vẻ sợ hãi như lúc trước.
Bọn chúng gào thét, gầm gừ, lại phát động công kích về phía đám người Tô Trường An một lần nữa.
Tô Trường An nhướng mày, hắn nhạy cảm phát giác được vẻ khác thường của những binh lính này, thanh âm vừa rồi của Thác Bạt Nguyên rõ ràng mang theo mê hoặc nào đó, có lẽ đây cũng là chút thủ đoạn của Thánh tử kia.
Mà giây phút này, quân Man mãnh liệt giết đến phía trước mọi người lần nữa.
Tô Trường An không hề suy nghĩ nhiều, trên tay hắn sáng lên ánh đao, trường kiếm trong hộp thanh minh!
“Giết!”
Hắn hét to một tiếng.
“Giết!”
Ba nghìn đao khách bên người đáp lại.
Oanh!
Từng tiếng nổ mạnh vang lên trên chiến trường.
Từng đường ánh đao sáng lên, từng tia máu hồng hiện ra.
“Tam Thiên Phù Đồ!”
“Thất Tinh Thiên Lam!”
Tô Trường An cũng không giữ lại lực lượng của mình, dốc toàn bộ lực lượng cho từng sát chiêu.
Hư ảnh Thất Tinh hóa thành lưu quang giết tới đám người, mỗi một lần thanh âm vang lên sẽ có hơn mười cái mạng người rơi xuống.
Thần kiếm Phù Đồ mang theo ba nghìn linh kiếm hóa thành kiếm long gào thét xông thẳng vào quân Man, những nơi đi qua, một mảnh tiếng kêu rên, máu chảy như mưa rơi.
Nó và trường đao trên tay ba nghìn đao khách lên xuống, cũng mang theo từng màn máu hồng.
Nhưng lập tức như vậy, trên mặt những quân Man kia lại không có nửa phần sợ hãi, bọn chúng giống như ác quỷ leo ra từ dưới hoàng tuyền, từng tên khởi xướng công kích về phía đám người Tô Trường An.
Tô Trường An và ba nghìn đao khách xếp thành một hàng, ánh đao trên tay bọn hắn hợp thành một đường màu trắng.
Đường kia giống như là một con đê, ngăn những quân Man hợp thành như thủy triều lại.
Chỉ trong thời gian khoảng trăm hơi thở, lính Man chết ở dưới tay Tô Trường An đã đạt số lượng gần vạn.
Một vòng máu tươi đậm đặc dần dần tràn ngập trên chiến trường.
Máu loãng đỏ tươi tập hợp cùng một chỗ, không ngừng tràn ra bốn phía.
Mà bóng tối mới vừa bao phủ đến mảnh đất này.
Giống như trận giết chóc này.
Cũng chỉ mới bắt đầu mở ra.
---o0o---