Thư Kiếm Trường An

Chương 152: Chương 152: Đồng môn tranh chấp (thượng)




Dịch giả: Time Over

Biên: Đình Phong

Tô Trường An sững sờ.

Hắn kinh ngạc hỏi nam tử trước mặt: “Ngươi làm thế nào biết được?”

Có lẽ vì bí mật trong lòng đột nhiên bị người khác nói toạc ra, nên tinh linh vận chuyển trong cơ thể hơi chậm lại, linh lực toàn thân vốn đang phóng ra ngoài cũng thu liễm một chút.

“Như thế nào? Rất kinh ngạc phải không? Chuyện trong thiên hạ nếu không muốn ai biết, trừ phi mình đừng làm!”

Lông mày nam tử mặt lạnh nhíu lại, lạnh lẽo lên tiếng: “Y say đắm Thánh nữ Yêu Tộc đây là bất nghĩa; vì ả hại chết sư tôn nhà mình, đây là bất hiếu; đáp ứng Thánh hoàng giết chết Ngô Đồng, cuối cùng lại cứu nàng, đây là bất trung. Người mà bất trung bất nghĩa bất hiếu, không phải phế vật, thì còn là gì?”

Tô Trường An đương nhiên không cho rằng những lý lẽ của nam tử này là đúng.

Mạc Thính Vũ không phải rác rưởi.

Càng không phải là người bất trung bất hiếu bất nghĩa.

Y hại chết Dao Quang không phải chủ ý của y, sao nói bất hiếu?

Y tàng đao mười năm, dù chưa giết chết Ngô Đồng, nhưng nếu nàng chết thật sự thì Yêu Hoàng Bắc Địa sẽ tức giận, xuất binh xuôi nam, chỉ có dân chúng chịu khổ. Ba năm trôi qua, Yêu tộc không có động tĩnh gì. Lần này dù chưa hoàn toàn loại bỏ ân oán giữa hai tộc, nhưng nhiều ít hòa hoãn một chút. Vả lại, Ngô Đồng còn sống, hai tộc liền có cơ hội xoa dịu tình hình trở lại.

Nói như thế, càng không phải bất trung.

Nhưng hắn cũng không muốn cùng nam tử trước mắt nói lý lẽ như vậy.

Bởi vì lý lẽ chỉ nói cho người hiểu lý lẽ nghe.

Mà nam tử này rõ ràng không phải là người như thế.

Ít nhất trong tâm Tô Trường An cảm thấy như vậy.

Vì thế, sự tức giận trong lòng hắn càng tăng lên, linh lực trong cơ thể vừa mới thu liễm chút ít giờ phút này càng phát ra mãnh liệt.

Mắt hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm nam tử trước mặt.

“Như thế nào? Ngươi muốn đánh ta?” Nam tử tựa như nhìn thấy hình ảnh cực kỳ thú vị, chân mày nhíu lại, gã gỡ một cây thương ngắn từ trên lưng xuống chấn động trong tay, thân thương ngay lúc này rung động, một đóa thương hoa tách ra.

Tô Trường An cũng không nói gì, cầm đao thật chặt trong tay. Hắn biết mình không phải là đối thủ của nam tử này, nhưng không muốn giao ra Thập Phương cùng Cửu Nạn, càng không muốn để Thiên Lam viện mà Ngọc Hành trước khi chết giao lại rơi vào tay gã.

Hắn không phải tiếc rẻ chí bảo và vị trí viện trưởng Thiên Lam viện.

Hắn chỉ cho rằng, nam tử trước mắt cũng không xứng có được thứ như vậy.

Vì thế hắn không ngại đánh một trận.

Cổ Tiễn Quân một bên thấy tình cảnh này, mặc dù cho rằng sự việc có thể có ẩn tình khác, nhưng nếu Tô Trường An muốn đánh, nàng đương nhiên đứng cùng một phía. Trong đôi mắt đẹp của nàng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, giữ trong tay một thanh trường kiếm toàn thân lấp lánh ánh sáng.

Vào giây phút này, tình cảm tha thiết gặp lại đồng môn như vừa rồi đều tản đi toàn bộ.

Một luồng sát ý như gươm ra khỏi võ cũng thuận theo đó tràn ra.

“Ha ha, Đại sư huynh.” Vị Hầu Như Ý một đầu tóc trắng bên cạnh rút cuộc nhìn ra bầu không khí hình như có chút không đúng, vội vàng đi lên, cản ở trước hai người, y cười tươi với nam tử mặt lạnh sau đó nói: “Mọi người đều là đồng môn, cần gì như vậy, có chuyện gì giải thích thật tốt là được.”

Sau đó y chờ nam tử thu hồi trường thương trong tay, tuy hiểu rõ nam tử mặt lạnh được người đời gọi là Quỷ Kiến Sầu Từ Nhượng. Nhưng nam tử giống như không nghe thấy Hầu Như Ý khuyên bảo.

Mà lúc này, khí thế trên người Từ Nhượng bắt đầu lăng liệt hơn.

Khí thế cuồn cuộn như biển, thậm chí còn không chờ linh lực va chạm, Tô Trường An liền cảm thấy tinh linh vận chuyển trong cơ thể bị uy áp của cỗ khí thế này đè xuống có chút không thông, trong nội tâm đối với thực lực của vị sư thúc này có vài phần hoảng sợ.

Hầu Như Ý thấy tình cảnh như vậy thì trong lòng quýnh lên, vội vàng quay đầu nhìn về phía Tô Trường An, nói ra:

“Tiểu sư điệt, nghe sư thúc một câu, thu lại thanh đao, tính khí Đại sư thúc chút ít quái dị, nhưng không có ác ý, ngươi chớ để trong lòng.”

Tô Trường An nghe vậy, liếc mắt nhìn, cảm thấy nét lo lắng trên mặt y không giống giở trò, trong nội tâm miễn cưỡng sinh ra một chút thiện cảm. Nhưng không ngờ hắn vẫn lắc đầu nói: “Hầu sư thúc, không phải là Trường An muốn đối nghịch cùng Từ sư thúc, mà Từ sư thúc khinh người quá đáng. Ta nếu không phải làm chút gì đó chính là phụ lòng sư phụ cùng Ngọc Hành sư thúc tổ trên trời linh thiêng.”

Thấy một già một trẻ toàn là người ngoan cố như thế, không có chút ý tứ nào muốn buông ra.

Hầu Như Ý mang ánh mắt cầu cứu nhìn về phía nữ tử xinh đẹp bên cạnh - Tế Vũ Kiếm La Ngọc Nhi.

“Sư tỷ! Ngươi nói một chút được không!”

La Ngọc Nhi nghe vậy, ánh mắt qua lại một hồi giữa Tô Trường An cùng Từ Nhượng, sau đó cau mày nói ra: “Ta cảm thấy Đại sư huynh nói đúng, tiểu tử này nguồn gốc không rõ, có phải hay không bị yêu nữ kia mê hoặc, làm sao yên tâm giao Thiên Lam viện cho hắn?”

“Sư tỷ!” Hầu Như Ý sững sờ, sư tỷ mặc dù có chút ít thời điểm tùy hứng, nhưng từ trước đến nay luôn giữ vững lập trường trái phải rõ ràng, tại sao nói ra lời như vậy ở thời điểm này? Hay là, nàng vẫn còn canh cánh trong lòng sự việc năm đó?

Trong lòng y nghĩ như vậy nên càng thêm nôn nóng, thầm nói chứ không phải là mới vừa gặp nhau, kẻ thù bên ngoài chưa trừ, bên trong trước đã một hồi hỗn loạn?

Trong lòng y hết sức lo lắng khi thấy hai người thật sự muốn ra tay.

Vị nhị sư huynh trước nay luôn ít lời chợt lên tiếng.

“Sư muội.” Bỗng nhiên âm thanh của Hoa Phi Tạc khắp người bọc áo bào hồng thấy không rõ vẻ ngoài vang lên. Âm thanh kia chắc chắn là nam nhân phát ra, nhưng lại mang chút ít âm nhu, cũng không lộ vẻ khó nghe, ngược lại hơi trong trẻo.

Ít nhất so với Long Tương Quân ẻo lả nói chuyện êm tai hơn trăm lần. Tô Trường An thầm đánh giá trong lòng.

Hoa Phi Tạc đương nhiên không nghe được trong lòng Tô Trường An cảm thán. Gã không nhanh không chậm nói tiếp: “Ngọc Hành sư thúc truyền xuống vị trí viện trưởng cho Trường An, thân phận cũng là do Ngọc Hành sư thúc thừa nhận đấy. Ngươi có thể nghi ngờ Ngô Đồng, chẳng lẽ còn hoài nghi Ngọc Hành sư thúc tổ?”

“Cái này.” La Ngọc Nhi tạm thời không phản bác được, nhưng nàng nhịn không được nói thầm trong miệng: “Ai biết được, Ngọc Hành sư thúc không có đệ tử, người từ trước đến nay luôn yêu mến che chở cho yêu nữ kia, không thể biết được...”

“Đã đủ rồi!” Nàng còn chưa có nói xong, ngược lại nam tử đang giằng co cùng Tô Trường An cứng rắn hét to cắt đứt lời của La Ngọc Nhi.

“Ngọc Hành sư thúc tổ từ trước đến nay công chính, người làm việc đều có đạo lý riêng, sau này ta không muốn nghe những lời như vậy nữa.” Từ Nhượng nói như thế, thương trong tay cũng thu trở về.

Xem ra uy tín của Từ Nhượng trong mấy người rất cao, lần này La Ngọc Nhi bị khiển trách không có chút ý tứ nào cãi lại, câm như hến đứng qua một bên.

Tô Trường An thấy tình cảnh này, cũng hạ đao của mình xuống. Nhưng hắn cũng không có thu đao vào vỏ, mà vẫn như trước mang vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn vị sư thúc bỗng nhiên trở về này.

“Phi Tạc nói rất đúng, Ngọc Hành sư thúc thừa nhận thân phận của ngươi. Vị trí viện trưởng cũng là người truyền cho ngươi. Mạc Thính Vũ là Mạc Thính Vũ, ngươi là ngươi. Không thể quơ đũa cả nắm.” Từ Nhượng nhìn Tô Trường An giọng điệu bỗng nhiên trở nên hòa hoãn một ít nói.

Giờ phút này Tô Trường An cũng sững sờ, không hiểu vì sao Từ Nhượng mới vừa cường thế bỗng nhiên thay đổi nhanh như vậy. Tuy rằng trong lòng hắn đối với việc Từ Nhượng nói sư phụ mình vẫn rất khó chịu như trước. Nhưng hôm nay là thời kỳ bất thường, hắn càng hy vọng mấy vị sư thúc có thể cùng hắn đồng tâm hiệp lực, cùng thủ vững Thiên Lam viện, mới không phụ Ngọc Hành sư thúc tổ nhờ vả.

Vì thế, hắn đè xuống bất mãn trong lòng, muốn nói gì đó, thì thanh âm Từ Nhượng lại vang lên một lần nữa.

“Nhưng ngươi vẫn phải rời khỏi Thiên Lam viện.”

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.