Thư Kiếm Trường An

Chương 146: Chương 146: Đường không lối, chọn không lựa




Dịch giả: Spring_Bird

Như vậy coi như là một nửa đệ tử sao? Tô Trường An rất nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Đây là một vấn đề rất phức tạp. Cái gọi là giấu kín Thiên Cơ, hắn không hiểu nó ý gì, cũng không hiểu duyên phận thầy trò trong lời của Ân Lê Sinh rốt cục là điều gì. Vì sao còn có việc thu nhận sai đồ đệ như lão vừa nói?

Cái gì gọi là duyên phận sư đồ? Theo như Tô Trường An nhìn nhận thì gặp gỡ chính là duyên. Mà gặp nhau rồi trở thành thầy trò, chính là duyên phận sư đồ.

Cái này vốn dĩ là một điều rất đơn giản, vì sao Ân Lê Sinh và Thiên Cơ sư thúc tổ lại làm cho trở nên phức tạp như vậy chứ?

Tô Trường An không rõ, cũng không muốn phí thời gian suy nghĩ vấn đề này.

Trong lòng hắn chỉ là đánh giá một lượt, nếu không có Thiên Cơ, Ân Lê Sinh có lẽ đã bị chết trong trận đại hạn ở U Châu, như vậy thì rốt cục là Thiên Cơ có ơn cứu mạng Ân Lê Sinh.

Có thể sau đó Thiên Cơ lại vô duyên vô cớ phế đi tu vi của Ân Lê Sinh, đem lão trục xuất khỏi sư môn, đây là Thiên Cơ nợ Ân Lê Sinh. Trong chuỗi ân oán này, cái nào nặng cái nào nhẹ, Tô Trường An nhất thời vẫn đắn đo.

Nghĩ tới đây, hắn buộc phải ngẩng đầu nhìn lão già trước mặt, cất tiếng hỏi:

“Ngươi hận Thiên Cơ sư thúc tổ à?”

“Hận? Không có người ta sớm đã chết ở U Châu, sao có thể hận người được?” Lão già vừa cười vừa nói.

Tô Trường An cẩn thận nhìn ông một hồi lâu, muốn nhận biết được lời ông nói cuối cùng là thật hay giả, nhưng điều khiến cho hắn thất vọng chính là sắc mặt lão vẫn ung dung như vậy, ngoại trừ nét vui vẻ, hắn gần như không thể nhìn ra bất kỳ điều gì khác.

Đây là một người rất khó đối phó.

Tô Trường An thầm nghĩ trong lòng.

Bởi vì trong thành Trường An này, đáng sợ thật sự không phải những người lộ rõ hỷ nộ ái ố trên nét mặt. Chẳng hạn như Âm Sơn Trọc hay là Đỗ Hồng Trường ngày trước.

Đáng sợ chính là người luôn luôn bày ra vẻ mặt tươi cười với ngươi, nhưng ngươi lại không đoán ra được nội tâm họ suy nghĩ gì. Như là Long Tương Quân, hay lão già trước mặt đây.

“Chuyện cũ đã qua, không cần nhắc lại, chi bằng chúng ta nói một chút chuyện về Thiên Lam Viện đi“. Lão không thèm để ý việc Tô Trường An thăm dò mình, chuyển chủ đề, nói tiếp.

Tô Trường An trong lòng rét lạnh, âm thầm cảnh giác.

“Chuyện của Thiên Lam Viện sao?” Hắn trầm giọng hỏi.

“Ừ, là chuyện của Thiên Lam Viện.” Lão già gật gật đầu nói: “Ngươi cũng biết tình cảnh khốn khó của Thiên Lam Viện hiện giờ chứ?”

Tô Trường An nghe vậy, mặt mày sa sầm nhẹ gật đầu. Bây giờ Ngọc Hành đã chết, Khai Dương không về. Thiên Lam Viện chỉ có hắn là hậu bối duy nhất đau khổ chống đỡ. Mà đàn sói bốn phía thành Trường An, nói là nguy như chồng trứng cũng không phải là quá đáng. Chỉ là chuyện như vậy thì cần gì lão già nói ra. Hắn thầm nghĩ hay là lão muốn dùng cái này để uy hiếp hắn, đoạt được chút gì tốt, chứ không phải là hơi quá ngây thơ.

Vậy mà lão lại lắc đầu nói: “Ngươi không biết.”

“Hả?” Tô Trường An sững sờ, thầm nghĩ không lẽ Ân Lê Sinh còn có ý khác?

“Thiên Lam Viện bây giờ tính đi tính lại, chỉ có ba bốn người. Bởi vì người ta nói đất nước không thể một ngày vô chủ, thì học viện cũng như vậy.” Ân Lê Sinh nói.

“Ý của ông là?” Tô Trường An vẫn chưa hiểu ý tứ trong lời nói của Ân Lê Sinh.

“Đại Ngụy sở dĩ có thể là một đất nước vì trên có Thánh Hoàng làm vua, giữa có đủ loại quan lại làm thần, dưới có trăm họ làm dân. Trong ba cái này thiếu một thứ cũng không được, thiếu một thứ thì không thể là một nước được.”

“Học viện cũng như vậy, trên có viện trưởng, giữa có giáo tập, dưới có học trò. Ba cái này thiếu một cái cũng không được. Không có học sinh thì tự nhiên học viện mất đi ý nghĩa, không có giáo tập thì đám học sinh không thể học được năng lực gì, thì học viện cũng vô giá trị. Mà mất đi viện trưởng thì càng không được, hành vi và cử chỉ của bọn học sinh và giáo tập mất đi chuẩn mực, khuôn phép, nếu có người sinh lòng bất chính, học viện sẽ tự xử thế nào?”

“Ta nghe nói khi Ngọc Hành đại nhân ra đi, đã đem vị trí đứng đầu Thiên Lam Viện truyền cho ngươi, lại có Cổ Tiểu Hầu gia cùng Hạ Hầu công chúa với tư cách đệ tử, như vậy viện trưởng và học sinh đều đã có, nhưng mà giáo tập đâu? Giáo tập thấp nhất trong học viện ở Trường An này phải có tu vi là Thiên Thính cảnh. Ngươi có thể tìm được một người nào ở Thiên Thính cảnh đến Thiên Lam Viện nhậm chức chưa? Nếu như chưa có, tình huống trước kia có Ngọc Hành đại nhân trấn giữ thì tự nhiên không ai dám nói gì cả. Nhưng bây giờ lại có không ít người nói đến sự việc này. Đến lúc đó, đừng nói tới thanh danh đệ nhất học viện Trường An, chuyện Thiên Lam Viện có còn tồn tại được ở Đại Ngụy này hay không vẫn còn cần xem xét đấy!”

Tô Trường An nghe vậy trước là ngạc nhiên, chuyện như vậy mà hắn lại chưa từng nghe nói đến. Nhưng nghĩ Ân Lê Sinh cũng sẽ không lừa gạt hắn chuyện như vậy. Việc này cũng không phải bí mật khó khăn gì, chỉ cần hắn trở về hỏi thăm một phen thì sẽ biết được thôi.

Nhưng Ân Lê Sinh đã đưa ra vấn đề này, vậy đương nhiên cũng sẽ có giải pháp.

Cho nên Tô Trường An hỏi: “Ngươi muốn giúp ta sao?”

“Đương nhiên phải giúp chứ.” Nét vui vẻ trong khóe mắt Ân Lê Sinh càng đậm. Hắn chỉ chỉ một vị nam tử đang ngồi nhấp từng ngụm rượu ở dưới đài, nói: “Đó là con của ta, ba mươi năm trước lúc phu nhân ta sinh nó, ta ngẫu nhiên có được thần kiếm Thiên Thương, cho nên đặt tên là Ân Thiên Thương. Đứa trẻ kém cỏi này tu hành nhiều năm như vậy, vừa rồi cũng đã đạt tới Thiên Thính Cảnh, đứng thứ ba mươi chín trên Thiên Bảng, thì miễn cưỡng cũng có thể làm được một chân giáo tập của Thiên Lam Viện đi. Còn có đồ nhi của ta Mục Quy Vân lâu nay vẫn cùng Tô công tử giao hảo, cũng tính vào là đệ tử Thiên Lam Viện. Như vậy thì Thiên Lam Viện đã có giáo tập, lại có đệ tử là người đứng đầu Địa Bảng, nên cũng xứng danh là học viện đệ nhất thiên hạ đấy.”

“Mà không biết ý của Tô Viện Trưởng như thế nào?”

Tô Trường An nghe những lời của Ân Lê Sinh, nếu nói không dao động thì là giả, nhưng mà trong thâm tâm hắn vẫn còn chút lo lắng nghi ngờ.

Hắn không biết tại sao Ân Lê Sinh lại phải giúp hắn như vậy, hay là nói tại sao Ân Lê Sinh lại phái Ân Thiên Thương vào Thiên Lam Viện, liệu có phải kỳ thực còn có mục đích nào không thể để người khác biết không? Điều này khiến cho Tô Trường An là kẻ đã mấy lần đau khổ trải qua tình trạng bị người một nhà tính toán, không thể không sinh ra nghi ngờ.

Hắn cẩn thận suy nghĩ đến sự càn rỡ ngang ngược của Ân Lê Sinh.

Lông mày hắn vì vậy mà càng nhíu chặt, hành vi của Ân Lê Sinh, theo hắn thấy rất mâu thuẫn.

Đầu tiên là từ chuyện của Đỗ Hồng Trường lấy lòng hắn, rồi lại bày cho hắn nhiều lợi ích. Như vậy Tô Trường An mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng không thể phủ nhận là cũng đã có thiện cảm với ông ta. Nhưng về sau ông ta lại nói với Tô Trường An về ân oán với Thiên Cơ, làm cho Tô Trường An sinh lòng cảnh giác. Cuối cùng vừa rồi lại đưa ra ý muốn để cho Ân Thiên Thương và Mục Quy Vân đi đến Thiên Lam Viện.

Nếu ông ta không đề cập đến chuyện của mình và Thiên Cơ, hay là đem chuyện đó sửa đổi hoặc giấu diếm đi phần nào đó, để cho Tô Trường An cho rằng Thiên Lam Viện có ơn cứu mạng ông ta. Nếu vậy thì Tô Trường An mặc dù không hoàn toàn tin tưởng việc này nhưng cũng sẽ không quá mức phản đối. Vậy mà bây giờ Tô Trường An lại không thể không sinh nghi kỵ.

Để cho Ân Thiên Thương vào Thiên Lam Viện, tuy có thể vượt qua được nguy cơ lần này, nhưng cũng có thể ngược lại mời Phật dễ tiễn Phật khó. Chỉ sợ đến lúc đó lại sinh chuyện.

“Sao ông phải giúp ta?” Tô Trường An suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không hiểu được chuyện này. Hắn dù sao cũng mới có mười sáu mười bảy tuổi, lần đầu tiên thực sự đối mặt với mưu ma chước quỷ trong thành Trường An, trong lòng tự nhiên có rất nhiều sợ hãi và do dự.

Không ai mới sinh ra đã là anh hùng.

Cũng không ai có thể hoàn toàn không có sợ hãi hoang mang.

Bởi vì một quá trình trưởng thành như vậy, khó tránh khỏi sự sợ hãi đối với tương lai.

Tô Trường An cũng vậy.

Hắn không thể không cẩn thận từng li từng tí, không thể không truy cho đến cùng cái thâm ý đằng sau mỗi lần người ta lấy lòng mình.

Nhưng tuổi hắn còn rất trẻ, không thể nghĩ thông suốt, cho nên hắn chỉ có thể hỏi, mặc dù câu trả lời chưa chắc là thật, nhưng đến cùng cũng phải hỏi một câu.

Vậy mà Ân Lê Sinh lại nở nụ cười, lão cũng không trả lời câu hỏi của Tô Trường An.

Ông ta chỉ là nhìn vào sự lo lắng trong sâu thẫm đôi mắt cậu thiếu niên này, thản nhiên nói.

“Ngươi không còn lựa chọn nào, không phải sao?”

Trong lòng thiếu niên kinh ngạc, bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ.

Lão giả nói rất đúng.

Trước mặt hắn đã không còn đường, khốn cảnh của hắn cũng không còn sự lựa chọn.

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.