Dịch giả: Time Over
Biên: Tiểu Nhiễm
“Cho đến khi chuyện xưa kết thúc, người chia lìa lần nữa gặp nhau?”
Tô Trường An khẽ lặp lại một lần câu nói này.
Hắn cảm thấy đây là một đoạn đối thoại rất kỳ quái.
Hắn nói với Mạc Thính Vũ, hắn rất nhớ y.
Y lại bảo hắn sống tiếp.
Hắn hỏi Mạc Thính Vũ vì sao. Đương nhiên, sống tự nhiên là một điều rất quan trọng, hơn nữa theo lẽ thường cũng là chuyện hiển nhiên.
Chính vì nó trọng yếu như thế, chuyện hiển nhiên như thế, cho nên lúc Mạc Thính Vũ nhấn mạnh chuyện này, Tô Trường An mới cảm thấy quái dị như vậy.
Mà lúc hắn nhìn lại, cuộc nói chuyện lần này thực sự rất khó tin.
Bởi vì người sống câu thông với anh linh đã đến Tinh Hải. Chuyện như vậy, Tô Trường An chưa từng nghe nói qua.
Nghĩ đến cuộc nói chuyện như vậy chắc là cực ít xảy ra, hay là có khả năng trước đó chưa xảy ra bao giờ.
Nếu là cơ hội khó có được như vậy, thì cuộc nói chuyện này theo lý là một cuộc nói chuyện cực kỳ nghiêm túc cũng cực kỳ trọng yếu.
Ít nhất ở trong lòng Tô Trường An cho là như thế.
Vì vậy, lúc hắn nói hắn nhớ y, hắn cảm thấy Mạc Thính Vũ dù như thế nào cũng an ủi hắn một chút.
Đây đối với Tô Trường An mà nói là một chuyện rất trọng yếu.
Không có người nào là anh hùng từ nhỏ.
Mặc kệ hiện tại tu vi của hắn cao sâu cỡ nào, thân phận hiển hách ra sao. Nhưng sau khi lột ra những vỏ ngoài này, ẩn giấu bên trong, nói cho cùng chỉ là thiếu niên mười bảy tuổi đến từ một thị trấn nông thôn nhỏ ở Bắc địa.
Khi hắn một mình đối mặt nghịch ý của thế giới, hắn khó tránh khỏi sợ hãi, mê mang.
Hắn ở trong thế giới của chính mình lắc lư bất định.
Đây là một việc gần như mỗi người đều chọn lựa qua.
Lúc thế giới mà ngươi từng thấy vô cùng xinh đẹp lộ ra trước mặt của ngươi chỉ là vẻ ngoài hoa lệ còn hiện thực tàn khốc, lúc đó ngươi nhất định phải làm ra một lựa chọn.
Là thỏa hiệp, hay kiên trì.
Thật ra đó cũng không phải một lựa chọn quá khó khăn.
Bởi vì người lựa chọn kiên trì, đại đa số đều chết hết. Mà chết rồi, thì không còn có cái gì nữa.
Vì vậy đại đa số người đã lựa chọn thỏa hiệp.
Tô Trường An cũng không ngoại lệ.
Hắn lựa chọn giống đại đa số người chính là thỏa hiệp như vậy, hắn tự nói với lòng mình, thỏa hiệp chỉ là vì sinh tồn, mà trong lòng lại muốn giữ lại chút điểm mấu chốt. Theo cách nghĩ của hắn chính là kiên trì chẳng qua là an ủi bản thân.
Kiên trì trong thỏa hiệp, thường hay càng khó hơn so với kiên trì.
Nhưng con người từ trước đến nay là một loại sinh linh rất kỳ quái, luôn phải tự an ủi chính mình, rằng có thể sống tiếp thật tốt. Mà tự cho là đúng điểm mấu chốt cũng sẽ ở đây dần dần tự an ủi chính mình, từng điểm từng điểm hóa thành cát chảy tản đi.
Lúc gã quay đầu lần nữa, mới phát hiện, gã sớm đã không phải là gã. Trong lúc vô tình gã đã trở thành loại người mà gã đã từng ghét nhất.
Đây chính xác là một việc rất bi thương.
Có thể lúc này, ngươi sẽ lại tự nói với mình, do còn sống phải trở thành bộ dạng như vậy, mà bộ dạng này có một cái tên rất dễ nghe. Gọi là, trưởng thành.
Hiện tại Tô Trường An liền bắt đầu đi về phía cái gọi là trưởng thành, hắn bắt đầu vung đao lên, chỉ mấy ngày ngắn ngủi người chết ở dưới đao của hắn đã hơn năm trăm, mà đồ vật lúc trước bị hắn giết nhiều nhất chính là gà mái nhà hắn nuôi ở Trường Môn trấn.
Hắn cũng bắt đầu sử dụng một ít thủ đoạn không quá vẻ vang, ví như nhờ Mục Quy Vân mang người ra tay với cô nhi quả phụ của Lữ Kiến Bách, sau đó tự biên tự diễn đến cứu, lại dẫn họ đến trước người Lữ Kiến Bách đã mang ý chí liều chết diễn một màn khổ nhục kế, khiến gã phản cung.
Dù hắn biểu hiện ra bên ngoài như không có việc gì, nhưng đáy lòng lại không tránh khỏi bàng hoàng, hắn sợ hãi tiếp tục như vậy, có lẽ có một ngày hắn sẽ trở thành người không từ thủ đoạn như Tư Mã Hủ.
Vì vậy hắn khát vọng, khát vọng ở lúc mê mang đạt được khẳng định, khát vọng ở lúc uể oải được cổ vũ.
Nhưng rất rõ ràng Mạc Thính Vũ cũng không biết tâm ý của hắn, lời y nói ra càng khiến hắn mơ màng không rõ.
Lúc Tô Trường An chuẩn bị lại hỏi chút gì đó, nương theo ngôi sao biến mất trên bầu trời, ánh sáng Huỳnh Hoặc cũng ở một khắc này thu liễm.
Tất cả mọi người đứng dậy nhìn qua Tinh Hải, đạo anh linh kia rốt cuộc đã tới bờ bên kia, Thiên Thương tinh Trành Quỷ tinh lập lòe một trận, như là cảm tạ, hoặc như là cáo biệt.
Sau mấy hơi thở, y cũng theo quần tinh từ từ biến mất.
Tô Trường An rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, trong lòng của hắn không khỏi sinh ra vài phần cảm giác mông lung, về cuộc nói chuyện vừa rồi nhìn nét mặt mọi người chung quanh hình như cũng không phát hiện, cuộc nói chuyện kia rốt cuộc là thật sự xảy ra hay là chính bản thân hắn suy tưởng, trong lúc nhất thời hắn cũng khó có thể rõ.
Nhưng mà như nhau, hắn cũng không có quá nhiều thời gian đi phân biệt. Bởi vì sự việc còn khó mà chấm dứt được.
Sở Tích Phong chết rồi, Hạ Hầu Uyên chết rồi, Ngũ hoàng tử chết rồi, mà những tử sĩ Vấn Đạo cảnh gã mang đến cũng đã chết.
Nhưng Liêm Bán Thành cùng Sơn Lực Hành hiện giờ còn sống.
Hình như sự tình vòng một vòng lại trở về lúc ban đầu.
Hai vị cường giả Vấn Đạo cảnh thả ra khí thế của mình lần nữa, bọn họ lạnh nhạt nhìn đám người Tô Trường An, trong lòng nhịn không được linh hoạt lên lần nữa.
Thánh hoàng đã chết, dường như chuyện Thái Tử đăng cơ đã như ván đóng thuyền, mà bọn họ là bên phe cánh của thái tử, làm việc tự nhiên liền không cần dự tính.
Mà lúc Liêm Bán Thành cùng Sơn Lực Hàng mang mấy trăm thủ hạ tu sĩ may mắn còn lại vây quanh, sắc mặt mọi người trở nên khó coi.
Đám đao khách luôn đi theo sau lưng Sở Tích Phong, thế nên khiến người ta quên mất sự tồn tại của bọn họ, giờ lại đi ra.
Bọn họ chắn trước người Tô Trường An, mặt nhìn về phía hai vị cường giả Vấn Đạo cùng nửa bước Tinh Vẫn, không chút do dự rút trường đao của mình ra. Nam tử trung niên đứng đầu lạnh nhạt hỏi: “Các ngươi muốn tổn thương Giang Đông chi chủ ta, nhưng đã từng hỏi qua lưỡi đao của Sở gia ta chưa?”
Lúc này mọi người mới nhớ tới Sở Tích Phong trước khi chết đã truyền vị trí Giang Đông chi chủ cho Tô Trường An.
Hiện tại hắn không chỉ là viện trưởng Thiên Lam viện, cũng là chủ tể Giang Đông chi địa.
Thân phận hiển hách như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Đế Vương Đại Ngụy mới có thể đánh đồng cùng hắn.
Thật ra ngay từ đầu đám đao khách cũng không nguyện ý đối với việc này, dù sao đối với việc truyền Giang Đông cho một vị thiếu niên khác họ, nhìn thế nào cũng thấy rất hoang đường. Rồi lại ngại uy vọng của Sở Tích Phong nên mới đáp ứng.
Nhưng đến khi Tô Trường An đoản mệnh tuyến, đổi mệnh tinh, cứng rắn mang gia chủ của bọn họ đưa đến Tinh Hải, khi đó, những đao khách này rốt cuộc âm thầm chịu phục trong lòng, cũng đối với di mệnh của Sở Tích Phong tin tưởng hoàn toàn.
Vì vậy, lúc Liêm Bán Thành cùng Sơn Lực Hành bao vây lần nữa, bọn họ không chút do dự đi tới, rút đao của mình ra.
Đây là quy củ Giang Đông.
Đao của gia chủ che chở Giang Đông. Mà đao của đao khách thì che chở gia chủ.
Lúc này sắc mặt của Liêm Bán Thành cùng Sơn Lực Hành có chút khó coi. Trên thân những đao khách này truyền lại đao ý lăng liệt, khiến bọn gã không khỏi có chút hoảng sợ. Tuy những đao khách này chỉ rải rác mấy trăm người, nhưng trong đó cũng không thiếu Vấn Đạo Hồn Thủ cảnh. Bọn gã khổ chiến một phen, trên thân đều có thương thế lớn nhỏ, vì vậy không dám bí quá hóa liều động thủ cùng những đao khách nổi danh liều chết này.
Vì thế, bọn gã nhìn nhau đang muốn rút lui.
Nhưng ở lúc này, một tiếng âm trầm chợt vang lên, sau đó một bóng lưng hơi khom đột nhiên hiển hiện ở sau lưng hai người bọn gã.
---o0o---