Thư Kiếm Trường An

Chương 561: Chương 561: Giang sơn của trẫm




Dịch giả: phuongkta1

Ô ô ô!

Kèm theo một tiếng kèn kéo dài.

Nó phá vỡ hoàng hôn đậm đặc bên ngoài quận Gia Hán.

Khói lửa dấy lên trên tường thành, bên ngoài tường thành quân Man xếp thành từng hàng.

Chim cắt mặt lộ hung quang như châu chấu bay lên bầu trời, che giấu đi một tia hào quang cuối cùng của mặt trời.

Trời tối xuống.

Quân coi giữ trên tường thành quận Gia Hán chợt bắt đầu quỳ xuống, một vị nữ tử mặc áo giáp dưới sự che chắn của mọi người, đi lên đầu tường.

“Chư vị tướng sĩ bình thân!” Nữ tử nói như vậy, khuôn mặt mặc dù nhu nhược, nhưng cũng không thiếu một cỗ kiếm nhận khó có thể nói. (kiếm nhận: mũi kiếm)

Nàng vẫn nhìn ra vẻ ủ rũ trên mặt những tướng sĩ này, trong lòng rùng mình.

Nàng đi tới đầu tường, nhìn quân Man rậm rạp chi chít ngoài tường, đông nghịt một mảnh, giống như thủy triều, muốn nuốt hoàn toàn quận Gia Hán này.

Lông mày nàng nhăn lên, quay người nhìn về phía những tướng sĩ kia lần nữa, thanh âm lạnh lùng nói ra.

“Đại quân Thác Bạt Nguyên Vũ ở ngay trước mặt, bọn chúng nhiều người hơn chúng ta, cũng mạnh mẽ hơn chúng ta!”

“Có người khuyên ta quy hàng!”

“Nhưng mà ta không!”

“Bởi vì ta hiểu rõ, các ngươi cũng hiểu rõ, Thác Bạt Nguyên Vũ kia, đám Man tử kia là những thứ gì!”

“Đầu hàng, chẳng qua là kéo dài hơi tàn, hoặc có thể là mãi mãi khom lưng!”

“Các ngươi được chứng kiến khu vực nào bị quân Man chiếm lĩnh, tình cảnh của những dân chúng kia ra sao.”

“Hiện tại, các ngươi nói cho ta biết, các ngươi đều muốn bán mạng không?”

Khói lửa trên tường thành, vào lúc đó chiếu lên trên mặt nữ tử, xinh đẹp rồi lại kiên quyết.

Nữ tử như thế, đế vương như thế, những tướng sĩ này vào lúc đó nhiệt huyết sao có thể không sôi trào?

“Không muốn! Chúng thần thề chết không đầu hàng!”

Thanh âm vang dội tụ tập cùng một chỗ, giống như chuông vàng ngoài của chính quanh quẩn ở đầu tường quận Gia Hán.

“Tốt!” Nữ tử lớn tiếng nói.

Thanh tuyến mãnh liệt như lửa cực nóng.

“Chư quân tiến về phía trước, ta nổi trống vì các ngươi!”

“Chư quân thua trận, ta vì các ngươi hi sinh cho tổ quốc!”

Lời ấy vừa rơi xuống, bên trong trận doanh quân Man ngoài đầu tường lại vang lên một hồi kèn to rõ lần nữa.

Một đường âm thanh tiếng kêu giết vang lên, quân Man vào lúc đó như thủy triều vọt tới, mà chim cắt trên bầu trời cũng theo quân Man công kích, lũ lượt phát ra từng đợt tiếng kêu giết tới đây.

Lục Như Nguyệt nhìn những chim cắt tốc độ nhanh như thiểm điện, lông mày nhăn lên.

Nàng biết rõ, những chim cắt này là át chủ bài trong tay Thác Bạt Nguyên Vũ, lực lượng của mỗi một con chim cắt trưởng thành đều đủ để sánh vai với tu sĩ Thiên Thính cảnh, thêm với việc chiếm cứ ưu thế trên không, quân Thục không chỉ một lần hao tổn dưới chim cắt của đại quân trong tay Thác Bạt Nguyên Vũ.

Nàng đưa tay ra, kéo xuống áo choàng đỏ thẫm trên lưng mình, sau đó chạy bộ đến trống trận bên cạnh đầu tường, cầm lấy dùi chiến.

Thùng!

Thùng! Thùng!

...

Theo âm thanh trống trận vang lên, đại quân chim cắt ngay lập tức tới, trong đám người quân Thục rất nhanh liền nhảy ra mấy cái thân ảnh.

Bọn họ là đại năng Vấn Đạo cảnh của đất Thục, bởi vì tu sĩ bình thường hoàn toàn không cách nào phi hành trên không, bởi vậy những chim cắt này chỉ có thể giao cho những đại năng xử trí.

Rầm ầm ầm!

Lại một thanh âm nổ mạnh vang lên, cửa thành quận Gia Hán từ từ mở ra.

Ba vị Tinh Vẫn - Triệu Ninh, Quan Thanh Vân, Trương Bồng Lai, dẫn quân Thục trùng trùng điệp điệp ra khỏi cửa thành, mà quân Man giống như thủy triều màu đen vào lúc đó cũng giết tới.

“Xông lên!!!”

Triệu Ninh hét to một tiếng, lúc này quân Thục cùng đám quân Man hung hăng đụng vào nhau.

Cái này đã định trước sẽ là một trận đại chiến!

Một trận đại chiến được lịch sử ghi lại.

Theo ý nào đó mà nói, hưng suy của Nhân tộc đều buộc trên một trận đại chiến này.

Mà ở trong đại doanh quân Man, một vị nam tử áo đen đang ngồi, bên cạnh gã, Thác Bạt Nguyên Vũ - vị Man vương không ai bì nổi kia giờ phút này lại giống như cừu non dễ bảo đứng ở một bên.

“Thánh sứ đại nhân quả thật rất cao minh vừa ra tay liền thu thập lão thất phu Tả Ngọc Thành kia, đại nhân yên tâm, ít ngày nữa quận Gia Hàn này chính là vật của Thánh Đình chúng ta. Mong rằng đại nhân thấy Thánh tử đừng quên nói tốt vài câu về ta.”

Thác Bạt Nguyên Vũ nâng một bình rượu ngon từ trên mặt đất, cẩn thận từng li từng tí nói. Dường như lo sợ có nửa điểm lãnh đạm.

“Ừ....” Nam tử kia tiếp nhận rượu ngon của Thác Bạt Nguyên Vũ đưa tới, khẽ nhấp một cái, liếc mắt nhìn thoáng qua vị Man vương khúm núm này, trong con ngươi chợt lóe lên khinh thường không che giấu chút nào.

“Tả Ngọc Thành cũng không phải là hạng thất phu, người đời nói lão đa trí như yêu quái cũng không phải nói ngoa. Huống hồ ba vị đại tướng đất Thục là Triệu Ninh, Quan Thanh Vân, Trương Bồng Lai bao nhiêu người có thể chống lại? Còn có lão quái vật Thục Sơn Nhạn Quy Thu, đều không phải là hạng ngươi nhỏ bé, Man Vương chớ có tự đại.”

“Vâng! Đúng! Đúng!” Thác Bạt Nguyên Vũ nghe vậy sao dám có nửa phần chỉ trích, lão liên tục gật đầu không ngừng nói: “thánh sứ đại nhân giáo huấn thật đúng, tại hạ nhất định cẩn thận.”

Thác Bạt Nguyên Vũ là người chết qua một lần.

Trong cuộc chiến ở Tây Lương, lão nhớ rất rõ chính mình đã bị chết ở trong tay vị đao khách bỗng nhiên xuất hiện từ trên trời rơi xuống.

Nhưng hiện tại lão vẫn sống sờ sờ đứng ở chỗ này, lão biết rõ tất cả mọi chuyện đều là công lao của những Thánh tử kia, hiển nhiên trong lòng vô cùng kính sợ đối với họ, mà địa vị của Thánh sứ càng cao hơn lão nhiều lần, huống chi vị Thánh sứ này vào vài ngày trước đó đã biểu hiện ra lực lượng cường hãn của y, trợ giúp lão kết thúc trận ác chiến dài nhiều năm giữa lão và Tả Ngọc Thành.

“A....” Thánh sứ khẽ gật đầu, lại uống tiếp chén rượu ngon, dường như rất thoả mãn thái độ của Thác Bạt Nguyên Vũ. “Vậy ngươi đi đi, đại chiến đã bắt đầu rồi, chiếm được quận Gia Hán, Nhân tộc thiên hạ đã không còn vốn liếng để chống lại Thánh quân của chúng ta, đến lúc đó, toàn bộ thiên hạ đều là vật trong tay chúng ta!”

“Tốt! Vậy xin mời Thánh sứ ngồi tạm một lát, tại hạ vì Thánh tử đi chiếm đoạt quận Gia Hán!” Nói xong, lão xách đao quay người ra lều lớn, mà khi đó trong đại doanh chỉ còn lại vị nam tử Thánh sứ áo đen vẫn ngồi ở nguyên chỗ một mình tự rót.

Y bưng chén rượu lên, một chén tiếp theo một chén.

Trên khuôn mặt lạnh lùng rất nhanh trồi lên một vẻ đỏ ửng.

Ánh mắt của y vào lúc đó bắt đầu trở nên rời rạc, dường như rơi vào trong hồi ức nào đó.

“Tả Ngọc Thành.”

Y nhắc đi nhắc lại cái tên này, sau đó giơ lên chén rượu trong tay về phía hư không, dường như đang cùng đối ẩm với những người hoặc vật nào đó.

“Quan Thanh Vân.”

Lại một cái tục danh, lại uống cạn một chén rượu mạnh.

“Trương Bồng Lai!”

“Triệu Ninh!”

“Mã Vân Bạch!”

“Hoàng Hán Đình!”

...

Đảo mắt, một bầu rượu hiển nhiên đã thấy đáy, người áo đen rốt cuộc đứng lên.

Y ngẩn người, chợt thở dài một tiếng, hơi thở dài kia vô cùng nhẹ, nhưng ánh nến trong doanh trướng vào lúc đó cũng không biết vì sao bắt đầu chập chờn.

“Chư vị ái khanh, giang sơn của trẫm rốt cuộc vẫn cần chính trẫm tự tay cầm về.”

“Các ngươi trung liệt, trẫm khắc trong tâm khảm, chờ ta mưu đồ đoạt quyền thiên hạ, nhất định giúp các ngươi diệt hết chín tộc người Man của Thác Bạt, nghiền xương thành tro.”

Nói xong, trên tay y nắm chén rượu chợt nổi gân xanh, chỉ nghe một tiếng nổ vang.

Chén rượu kia vào lúc đó hóa thành mảnh vỡ, rơi khắp mặt đất.

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.