Dịch giả: Tiểu Băng
“Người bình thường không thể làm tổn thương được thần.”
“Bởi vì sợ Chân Thần bị mê hoặc kia gọi tới thêm càng nhiều Tà Thần, Thụ Hợi đã ban cho các sinh linh binh khí có khả năng giết chết Bán Thần, đả thương Chân Thần, còn cho họ phương pháp để phong ấn chư thần.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó đương nhiên chính là vào Thiên Cung ở, hưởng thụ thành quả của mình.” Lão giả cười lạnh, đúng vậy, chính là cười lạnh, cười đầy khinh thường, giễu cợt.
“Nhưng bọn họ cuối cùng cũng không phải là Chân Thần, muốn vào Thiên Cung không phải là đơn giản như vậy.”
“Thiên Cung và nhân gian là hai thế giới khác nhau, bọn họ không phải là Thần tộc, họ muốn tới Thiên Cung, thì phải trả giá để xuyên qua bình chướng giữa hai thế giới, cho nên bọn họ rất ít khi xuất hiện ở thế giới này, nhưng thế giới này lại cần bọn họ thống trị, cho nên bọ họ bỏ hết tu vi đã có, truyền thừa xuống nhân gian, ai hữu duyên nhận được truyền thừa đó coi như nhận mệnh, thay họ thực hiện chức trách của họ với thế gian này.”
“Những kẻ có duyên đó, chính là Tinh Quân!”
Tô Trường An trợn trừng mắt: “Tinh Quân, ngươi nói là...”
“Không sai, dù là Bắc Đẩu hay Tây Đẩu hay Tinh Quân nào khác thì nói cho cùng cũng đều là truyền nhân của Thiên Nhân. Trách nhiệm của tất cả chúng ta là thay các Thiên Nhân thực hiện nhiệm vụ của họ. Ví dụ như Thất Tinh các ngươi chịu trách nhiệm bảo hộ muôn dân trăm họ, Tây Đẩu thủ mộ, Đông Đẩu, ví dụ như các thế hệ Ẩn Nguyên ta thì lãnh trách nhiệm theo dõi các đời chuyển thế của Thiên Ngô.”
“Nói một cách khác, các Thiên Nhân ở trong Thiên Cung kia chính là nhóm Tinh Vẫn đầu tiên của thế gian này!”
Không đợi Tô Trường An phục hồi tinh thần lại, lão giả bồi tiếp: “Dù là ở trong Thiên Cung, hay hấp thu Thần Tính, thì họ cũng vẫn là người, chứ không phải thần. Họ có được cuộc đời trường sinh, nhưng không có nghĩa là sẽ sống vĩnh viễn, họ cần càng nhiều thần tính. Nên họ mới cố ý hướng dẫn người thủ mộ là Tây Đẩu thả ra một ít Bán Thần hoặc Thứ Thần, sau đó theo mệnh lệnh Thiên Đạo đuổi giết những thần đó, để hiến tế cho bọn họ.”
“...” Tô Trường An cau mày, hắn đã nghe Chúc Âm nói tới việc này, nhưng theo Chúc Âm, Thiên Nhân chỉ là Thiên Nhân, còn theo lão giả này ngày hôm nay, Thiên Nhân lại trở thành tổ tông của Thiên Lam viện, điều này làm cho Tô Trường An rất là không thoải mái.
“Rất kinh ngạc hả? Điều kinh ngạc hơn còn ở phía sau.” Lão giả nhìn Tô Trường An đầy thâm ý: “Không chỉ như thế, Thiên Nhân muốn có thêm nhiều sức mạnh để hoàn toàn khống chế cái thế giới này nên họ xây dựng nên Tinh Hải! Họ nhốt các vì sao vào trong tinh hải, nhốt các anh linh vào trong những vì sao, để hấp thụ sức mạnh của các anh linh như hấp thụ thần tính. Cái gọi là Tinh Hải, kỳ thật chỉ là một cái lồng giam, là chuồng nuôi giữ thực phẩm cho các Thiên Nhân mà thôi!”
“...” Tô Trường An sững sờ nhìn xem lão giả, thật lâu nói không nên lời.
Một hồi rất lâu sau, hắn mới cay đắng hỏi: “Vì sao ngươi biết những chuyện này?”
“Sống lâu quá, đương nhiên biết được cũng nhiều hơn.” Lão giả cười ha hả đáp.
Tô Trường An nhớ mang máng ban nãy lão giả này đã từng nói, lão giám thị mỗi đời chuyển thế của Hạ Hầu Hạo Ngọc, vậy thì lão quả là đã sống rất lâu thật, lâu tới mức Tô Trường An không thể tưởng tượng nổi. Hắn quyết định không xoắn xuýt vấn đề này nữa, hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại nói cho ta biết những chuyện này? Ngươi muốn ta làm cái gì?”
“Ta giám thị Thiên Ngô chuyển sinh, để đảm bảo Thiên Ngô không thể nào tỉnh lại. Thật ra đây chẳng phải là chuyện gì khó, chỉ cần không bị ngoại lực quấy nhiễu, thì thông thường y đều giống như người bình thường, sinh lão bệnh tử, sau đó tiếp tục đi tới luân hồi. Nếu y có dấu hiệu thức tỉnh, ta sẽ lập tức trấn áp y. Tiếc là ta không ngờ được ở kiếp này, y lại đạt tới vị trí Đế Vương, được Tử Vi Tinh Quân nhận thức, lại càng không ngờ sau khi y xưng đế, lại mơ hồ nhận ra chân tướng của thế giới này. Y sinh ra ý niệm phản kháng, ta đành phải thuận thế đẩy theo, để Chân Thần trong cơ thể y không bị đánh thức, tiếp tục ngủ say.”
“Nhưng sự cường đại của ngươi đã vượt ra khỏi suy nghĩ của ta, lúc cảm thấy mình bị nguy hiểm tính mạng, Thiên ngô đã tỉnh lại. Tuy ta đã vận dụng bí pháp trấn áp y, nhưng chuyện này không thể duy trì được lâu, Thiên Ngô đang từ từ ảnh hưởng tới Hạo Ngọc, không lâu nữa y sẽ hoàn toàn tỉnh lại, lại lấy thân phận Chân Thần để thống lĩnh thế gian!”
“Ngươi là muốn ta giúp ngươi giết y?” Tô Trường An ngần ngừ.
Hắn không nghĩ mình đủ sức để giết chết một vị Chân Thần.
“Đương nhiên không phải, thần không thể nào giết được. Ít nhất là hiện giờ. Cả ngươi lẫn ta đều không có khả năng giết chết được y. Ta tới là muốn nói cho ngươi biết, do bị ảnh hưởng bởi ý thức Chân Thần trong người, mấy hôm trước Hạ Hầu Hạo Ngọc đã đồng ý hợp tác với dư nghiệt của Hắc thần, bọn chúng muốn mở phong ấn Phong Đô, thả Cư Bỉ ra!” Giọng lão giả càng thêm trầm thấp.
“Cái này có liên quan gì tới ta?” Tô Trường An càng nghe càng hồ đồ, không biết rốt cuộc lão giả muốn hắn làm gì.
“Đương nhiên không liên quan gì tới ngươi, nhưng có liên quan tới hồng nhan tri kỷ kia của ngươi thì sao? Nếu như ta đoán không sai, từ khi cô bé này được sinh ra, dư nghiệt Hắc thần đã để ý tới nó, ta nghĩ cô bé chính là mấu chốt để cứu Hắc thần.”
Tô Trường An giật mình, hắn nhớ lại năm đó ở thành Trường An, bọn áo đen kia luôn tìm đủ cách để lôi Cổ Tiễn Quân tới trước cửa Phong Đô, muốn dùng máu của cô để mở cửa Phong Đô, thì ra là để cứu tên Chân Thần bị phong ấn ở trong đó!
Hắn đương nhiên không thể không quan tâm chuyện này, hỏi lão giả: “Ta phải làm gì?”
Lão giả lắc đầu, “Ngươi không thể mãi như thế này, ngươi là Thủ Vọng Giả đời thứ chín của Thiên Lam viện, là vị Tiên đầu tiên cũng là duy nhất của thế giới này. Ngươi từ Trường An chạy trốn tới Tây Lương, lại từ Tây Lương chạy trốn tới Bắc Địa, bây giờ thì định trốn tới đâu? Giang Đông? Rồi sau đó nữa? Ngươi như vậy sẽ vĩnh viễn không thể trở thành được người đánh cờ, mà chỉ có thể làm quân cờ trong tay họ mà thôi, là con chó suốt đời cứ phải chốn chạy khắp đầu đường xó chợ!”
Tô Trường An ngẩn người, đầu ong ong những gì lão giả nói.
Đúng vậy, hắn chỉ là một con chó hoang, suốt đời lang bạt, cả đời bị cái roi mang tên vận mạng quất cho răng rơi đầy đất.
“Thiên Lam đã không còn bao nhiêu người nữa, không còn ai có thể tới cứu được ngươi, kể cả ta... Ngươi phải dựa vào chính mình, phải tìm cho ra được con đường của riêng mình, như vậy ngươi mới có tư cách hát khúc Liên Hoa Lạc với cái bàn cờ này, không còn bị người ta nắm mũi dẫn đi!”
“Thủ Vọng Giả trẻ tuổi, Chân Thần sẽ từ trong ngủ say tỉnh lại, thời gian của ta cũng không còn nhiều lắm, những gì ta giúp được cho ngươi, nói được cho ngươi chỉ đến đây mà thôi.”
“Đừng có thiện lương nữa, hãy trở thành người đánh cờ kia, để bảo vệ những thứ ngươi muốn bảo vệ.”
Giọng của lão giả trở nên mờ ảo dần, cơ thể lão cũng trở nên lơ lửng, mờ dần đi, sau đó tiêu tán.
Chỉ còn lại một mình Tô Trường An đứng trong phòng, nhìn theo chỗ lão giả biến mất, suy nghĩ tới xuất thần.
---o0o---
mọi người rảnh qua like giúp bài review truyện Thư Kiếm nha s://bachngocsach.com/forum/threads/18163/