Cổ Tiễn Quân ngẩng đầu, nhìn ba ngàn hoa sen.
Cô đương nhiên nhận ra hoa sen kia.
Đó là hoa sen Ngọc Hành Thánh Nhân để lại.
Cô nhớ mang máng, hồi đó ở trong thành Trường An, thiếu niên kia vì để làm cho hoa sen này nở mà ở trong Diễn Võ Trường đổ mồ hôi như mưa.
Hiện tại.
Hoa sen đã nở.
Cổ Tiễn Quân biết, người cô đang chờ cuối cùng đã tới.
Môi cô cong lên sung sướng, cười rạng rỡ còn hơn ánh mặt trời.
Kiếm của Cổ Thanh Phong đã bị một thiếu niên cản lại, nói chính xác là bị thanh đao trong tay thiếu niên kia ngăn lại.
Đó là một thiếu niên trông cực kì bình thường, mặc áo gai, lưng có hộp kiếm, trên tóc vẫn còn vương gió tuyết, vẻ cực kì vội vàng chạy tới đây. .
Đôi mắt hắn trong veo, thanh tịnh như mùa xuân tháng ba, không nhiễm một hạt bụi.
Hắn giơ đao, cố hết sức ngăn cản kiếm của Cổ Thanh Phong.
“Đi!” Hắn hét to.
Ba nghìn hoa sen mang theo kiếm ý kiên quyết chém thẳng về phía thiếu niên đứng sau lưng Cổ Thanh Phong.
Hạ Hầu Hạo Ngọc híp mắt lại, y tức giận.
Y là Đế Vương, hôm nay là ngày đại hỉ của y, thế mà y liên tục bị người ta đối nghịch.
Cổ Phương Thiên, Cổ Tiễn Quân, ngay cả Cổ Thanh Phong cũng cãi lại ý của y. Tô Trường An xuất hiện ở nơi đây, như vậy ngay cả đứa con gái của y cũng có tội.
Đây đối với y, là chuyện không thể nào tha thứ được.
Cái gọi là, Đế Vương giận dữ, thây người nằm xuống ngàn dặm.
Đêm nay, nhất định phải có người chết ở chỗ này.
Linh lực của y cuồn cuộn dâng trào.
Một tia sáng xuyên qua Thông Minh điện, bắn thẳng về phía y.
Ba nghìn kiếm ý hoa sen loáng cái đã tới trước mặt y.
Y chỉ phất tay, ống tay áo dài đánh xoáy ra một làn khí lãng khổng lồ, hóa thành hình cự long, tông thẳng vào ba ngàn hoa sen.
Một tiếng nổ vang, nổ tung mãnh liệt.
Trường kiếm rên rỉ.
Phù Đồ thần kiếm đi đầu ba ngàn hoa sen run rẩy, tuy không cam lòng, nhưng nó không đánh lại con cự long kia.
Ba nghìn linh kiếm sau lưng nó càng không chịu nổi, theo gót Phù Đồ thần kiếm, hoa sen tản đi, rút trở về đỉnh đầu Tô Trường An.
Tô Trường An không sao cả, hắn đã dự liệu được trước kết quả này.
Linh lực của hắn ào ạt tuôn ra, Cổ Thanh Phong khẽ run người, nhoáng một cái vọt ra xa, cách hắn cả mấy trượng.
Không phải là hắn đánh được Tinh Vẫn, mà chỉ là vì hắn ra tay bất ngờ, xuất kỳ bất ý mà thôi.
Khóe mắt hắn liếc qua Cổ Phương Thiên, rồi nhìn thẳng vào Cổ Tiễn Quân.
Hạ Hầu Hạo Ngọc giận dữ, đưa tay về phía Cổ Tiễn Quân, nắm lại một cái, ống tay áo của y phồng lên, một tiếng gầm vang trời, một con ác long đen ngòm từ trong tay áo y bay ra, tốc độ nó cực nhanh, Tô Trường An còn chưa kịp phản ứng, hắc long đã cuốn lấy Cổ Tiễn Quân, bay trở về chui vào trong ống tay áo của Hầu Hạo Ngọc.
Hắc long biến mất, Cổ Tiễn Quân cũng vậy.
Cả hai đã chui vào trong cơ thể Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Thủ đoạn này quá quỷ dị, khiến ai nấy đều nhìn y một cách sợ hãi.
“Ha ha, con bé Túc Ngọc quả là không chống cự nổi hoa ngôn xảo ngữ của ngươi.” Hạ Hầu Hạo Ngọc thu tay về, híp mắt nhìn Tô Trường An, cực kỳ nhàn nhã.
Tô Trường An nhìn y chằm chằm.
Hắn không kinh ngạc, không sợ hãi, chỉ có giận dữ.
Hạ Hầu Hạo Ngọc rất ưa thích ánh mắt như vậy, y muốn dùng thực lực tuyệt đối của mình để dẫm Tô Trường An dưới chân, khiến đôi mắt đầy phẫn nộ của hắn biến thành tuyệt vọng.
Đó là cảnh đẹp nhất, tuyệt vời nhất trên đời.
Hạ Hầu Hạo Ngọc nghĩ vậy, nói: “Cô gái của ngươi mất rồi, ngươi cầu ta đi, không chừng ta nổi lòng từ bi, cho ngươi gặp cô ta một lần trước khi chết!”
Rõ ràng là đang đùa cợt Tô Trường An.
Kì lạ thay, lửa giận trong mắt Tô Trường An lại dần dần lắng xuống.
Hắn siết chặt đao trong tay, Phù Đồ Thần Kiếm rít lên lanh lảnh.
Hắn không cần hỏi Hạ Hầu Hạo Ngọc đã đưa Cổ Tiễn Quân đi đâu.
Bởi vì ngay từ đầu hắn đã biết nơi ấy.
Tinh Vẫn là người có sức mạnh vô cùng cường đại.
Họ lý giải quy tắc thế giới tới một mức đáng sợ, nhờ lý giải ấy, họ biến lĩnh vực của họ thành một thế giới, tuy quy tắc của thế giới không thể hoàn hảo như thế giới bên ngoài, nhưng cuối cùng nó cũng vẫn là một thế giới riêng biệt, muốn giấu người vào trong đó chẳng phải là chuyện gì khó khăn.
Tô Trường An biết nếu muốn cứu Cổ Tiễn Quân, chỉ cần bức bách Hạ Hầu Hạo Ngọc mở thế giới của y ra là được.
Việc này nghe thì đơn giản, nhưng làm thì không đơn giản chút nào.
Nhưng nếu như chuyện đã đến, thì vẫn phải thử một lần.
Tô Trường An mở lĩnh vực của mình, lấy hắn làm trung tâm, ba mươi dặm xung quanh hắn đều rực lên ánh sáng.
Sau lưng hắn hiện ra hư ảnh Phượng Hoàng, Đế Giang, và Đao Khách.
Hạ Hầu Hạo Ngọc chẳng hề có ý ngăn cản, mà còn ra lệnh cho Cổ Thanh Phong lùi sang bên.
Từng đạo hư ảnh hiện ra trong đầu Tô Trường An.
Bọn họ hoặc cầm đôi thương, hoặc cầm đao kiếm, số mệnh quanh thân trào lên, tu vi từng người đều vượt qua Vấn Đạo, nhưng không tới được Tinh Vẫn.
Khí thế mạnh mẽ làm tấm biển Thông Minh Điện rung lên, lắc lư.
Nó không chịu nổi linh áp ép tới, rắc một cái, vỡ tan, rơi xuống đất.
Các tân khách chạy trốn tứ tán.
Hạ Hầu Huyết trong tay Tô Trường An nóng rực, như có cái gì đó muốn phá đao mà ra.
“Oan có đầu, nợ có chủ! Hạ Hầu Hạo Ngọc, đã đến lúc ngươi trả nợ!”
Tô Trường An hét to.
Đao trong tay hóa thành một đạo lưu quang chém mạnh về phía mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Ba nghìn linh kiếm vờn quanh thân, di động theo hắn.
Trên đầu là hư ảnh thất tinh, đi theo như bóng với hình.
Kiếm long, hoa sen, đao ý cùng nhau chém tới.
Hạ Hầu Hạo Ngọc lắc đầu, giọng đầy tiếc hận: “Thế đã thành, nhưng sức mạnh còn chưa đủ.”
Mắt y lóe sáng, vô số lợi kiếm hiện ra sau lưng y, bắn tới nghênh đón hư ảnh thất tinh, chém giết với nhau.
Y thò tay, hai ngón tay kẹp lại, đao của Tô Trường An bị hai ngón tay của y kẹp chặt, không tiến lên thêm được tí nào.
Trong mắt y tràn đầy khinh miệt.
“Ngọc Hành! Khai Dương! Thiên Tuyền!” Tô Trường An nói.
Ba trong bảy hư ảnh thất tinh tỏa sáng mãnh liệt, kiếm ý sắc bén từ trong cơ thể họ trào ra, ba ngàn linh kiếm reo lên lanh lảnh, kiếm ý đan vào nhau, bốc lên tới tận mây xanh.
Đó là kiếm ý Kiếm Trủng Tây Thục tích tụ ngàn năm.
Tô Trường An đã thu nạp nó, tuy không thể hoàn toàn sử dụng được sức mạnh của nó, nhưng chỉ cần dùng được một chút cũng đủ làm cho người ta khiếp sợ.
Ba nghìn linh lực được ba đạo hư ảnh thúc giục hóa thành hàn mang, như cơn mưa kiếm đổ ào xuống mặt của Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Hạ Hầu Hạo Ngọc không đoán trước được điều này, vội mở bức màn chắn linh lực, nhưng màn chắn linh lực không đỡ nổi kiếm ý của ba ngàn linh kiếm, nhanh chóng vỡ vụn.
Y vội lùi nhanh. Ống tay áo tung bay, chật vật tiếp đỡ kiếm vũ.
Tay áo nát bươm, trâm cài tóc trên đầu cũng rơi đi đâu mất, tóc tai rối tung.
Tô Trường An nhào tới, đao chém thẳng vào mặt y.
Hạ Hầu Hạo Ngọc càng thêm giận, linh áp ngập trời trào ra.
Một thanh kiếm trắng như tuyết hiện ra trong tay y.
Một tiếng va chạm giòn vang.
Đao kiếm gặp nhau.
“Ngươi không tồi!” Y nghiến răng.
“Không tồi còn ở phía sau đây!” Tô Trường An phản kích.
“Các vong hồn, đã tới lúc đòi lại nợ!” Hắn thì thào.
Hạ Hầu huyết sáng ngời, nóng rực như đang bị nung đỏ, tỏa ra huyết quang chói mắt.
Những tiếng kêu rên ghê rợn như từ địa ngục vang lên, những hồn phách tối tăm từ trong thân đao của Hạ Hầu Huyết bay ra, ào ạt bay về phía Đế Vương.
Họ là những vong hồn bị tế luyện của Lai Vân thành, mà tất cả căn nguyên đều là do tên Đế Vương này, năm đó lưu lại một giọt Thần huyết.
Tô Trường An đã thề sẽ đưa họ đi tàn sát hết tất cả những sinh linh cao cao tại thượng đó, giết tất cả những kẻ cầm quyền đem sinh mạng của muôn dân trăm họ làm đồ chơi.
Bây giờ, chính là lúc báo thù.
Tuyết trắng đầy trời ngừng lại, một đạo tinh quang, một đạo tinh quang chân thực bay ra.
Một hư ảnh hiện ra sau lưng Tô Trường An.
Y ôm lấy thân thể Tô Trường An, đôi tay mạnh mẽ nắm lấy tay hắn, cầm lấy Hạ Hầu huyết.
Tô Trường An cảm nhận được, mắt hắn ướt nhòe.
Các hư ảnh ở trong thân kiếm quay sang, lễ bái với hư ảnh kia, như đang lễ bái một vị quân vương.
Một vị quân vương chân chính.
Trong cơ thể Tô Trường An linh lực cuộn trào ào ạt, nhiều tới mức có cảm giác hắn dùng mà không hết.
Mắt hắn trở nên đỏ rực, nhìn chằm chằm vào Hạ Hầu Hạo Ngọc.
“Không!” Y quát ầm lên.
“Giang Đông Sở gia khách!”
Hư ảnh trên ba nghìn linh kiếm bay ra, bao quanh Tô Trường An, sau đó chồng lên nhau.
“Đao ra người không về!”
Tô Trường An quát to.
Kiếm trong tay Hạ Hầu Hạo Ngọc rít lên, thanh thần kiếm đã theo y chinh chiến thiên hạ mấy trăm năm vỡ thành từng khúc.
Y còn chưa kịp phục hồi tinh thần, đao của Tô Trường An và oan hồn đầy trời đã tới trước người y.
Hạ Hầu Hạo Ngọc kinh hãi.
Y không còn vẻ thong dong được nữa.
Mặt y lạnh như băng.
“Tử Vi!” Y nói, giọng trầm thấp, nhưng nặng như Thái Sơn.
Một luồng linh áp còn mạnh hơn linh áp của Tô Trường An cả trăm lần từ trong người y trào ra, cơ thể y như cao hơn, to hơn, sau lưng y hiện ra hư ảnh Đế Vương to cả trăm trượng, hư ảnh ấy ngồi trên vương tọa, quanh người có hư ảnh chín con thần long, mỗi con một màu sắc khác nhau, hắc long vừa nãy quấn Cổ Tiễn Quân đi cũng là một trong số đó, đằng sau đó là bóng tối mênh mông nhìn không thấy ngón.
Chín đầu thần long gầm lên, hóa thành chín làn ánh sáng bay tới nghênh đón đao của Tô Trường An.
Dù có là Tinh Vẫn, thì cũng vẫn phải có lúc sức lực cạn kiệt.
Huống chi Sở Tích Phong đang ở quá xa, y chỉ bắn tới đây một cái hư ảnh mà thôi. Hư ảnh ấy không ngừng lắc lư, cuối cùng không chống đỡ nổi chín con thần long, mà vì sao ở phía chân trời kia cũng dần dùng hết sức mạnh nó tích góp được, mờ dần rồi biến mất khỏi bầu trời.
Tô Trường An vội lùi lại.
Lùi cả hơn mười trượng mới dừng lại.
Bởi vì sức mạnh thức tỉnh đám đao khách do anh linh của Sở Tích Phong mang tới không còn, nên các đao khách cũng trở về trong Phù Đồ kiếm. Ba nghìn linh kiếm rơi lả tả xuống đất.
Thất Tinh hư ảnh cũng tản đi.
Tô Trường An mặt trắng nhợt, phun ra một búng máu.
Hắn chống đao Hạ Hầu Huyết để cố gắng đứng vững.
Hắn đã đánh giá rất cao thực lực Hạ Hầu Hạo Ngọc, nhưng không ngờ ngay cả khi có anh linh của Sở Tích Phong tương trợ, vẫn không phải là đối thủ của y.
Bất quá, Hạ Hầu Hạo Ngọc cũng đã phải mở thế giới của y ra.
“Ngươi quả rất không tồi, mới là Vấn Đạo cảnh đã ép được ta phải mở ra thế giới.” Hạ Hầu Hạo Ngọc chậm rãi đã đi tới, chín con thần long xoay quanh người, sau lưng là nam tử to lớn ngồi trên vương tọa, nhìn xuống chúng sinh.
“Cô ta ở ngay trong bóng tối đằng sau lưng ta đó, tiếc là ngươi không còn đủ sức đi gặp cô ta dù một lần cuối cùng.”
Hạ Hầu Hạo Ngọc bật cười vui vẻ.
“Bây giờ sao đây? Quỳ xuống van xin ta đi, thề thần phục ta, không chừng ta sẽ mở lòng từ bi, cho các ngươi gặp mặt một lần, chỉ là cô ta là nữ nhân của ta, ngươi không có khả năng nhúng chàm cô ấy. Nhưng cũng không phải là tuyệt đối, chỉ cần trung thành với ta như một con chó, chờ cô ta sinh huyết mạch cho ta xong, không chừng ta sẽ cân nhắc đem cô ta thưởng cho ngươi.”
Hạ Hầu Hạo Ngọc nói, không để ý có những đốm kiếm linh bay nhè nhẹ tới gần mình.
“Sao, có muốn làm con chó cho trẫm không?” Y vừa hỏi xong, thì thấy khóe miệng Tô Trường An nhếch lên vui vẻ.
Y giật mình, thầm kêu không tốt.
Nhưng mọi việc xảy ra quá nhanh.
“Liên Hoa Trán!”
Tô Trường An khẽ quát, linh kiếm lả tả dưới đất chuyển động, từng bông kiếm ảnh hoa sen lại hiện ra, lấy Hạ Hầu Hạo Ngọc làm trung tâm, bỗng nhiên nở tung.
Hoa sen không ngừng lan ra bốn phía, cả trời đất bùng lên kiếm ý.
Bị một vố trước làm gương, vị quân vương đa nghi theo bản năng muốn tránh né những hoa sen kia.
Nhưng Tô Trường An đã dịch chuyển, hóa thành một đạo lưu quang, giẫm lên hoa sen đầy đất bay vọt tới.
Hạ Hầu Hạo Ngọc sợ trong này có lừa dối, nên dịch người né sang bên.
Thế nên Tô Trường An bay sượt qua người Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Hạ Hầu Hạo Ngọc giật mình, nghĩ ra một chuyện, Tô Trường An cơ bản không phải là đối thủ của y, mục đích phóng tới hẳn không phải là để đối chiến với y.
Mục tiêu của hắn là...
Hạ Hầu Hạo Ngọc nổi giận quay phắt lại, nhưng Tô Trường An đã bay lướt qua hư ảnh Đế Vương, chui vào bóng tối bao la đằng sau đó.
Ở đó, Cổ Tiễn Quân đang chờ hắn.
...
Cổ Tiễn Quân co người rụt vào một góc trong bóng tối.
Nơi này tối tăm quá, cô không nhìn thấy gì hết.
Cô sợ hãi. Cô rõ ràng đã nhìn thấy được hắn. Nhưng rồi cô lại bị Hạ Hầu Lân bắt vào trong bóng tối này.
Cô co người, tay ôm chặt lấy gối, lạnh run.
Cô sợ hãi.
Không phải là sợ chết.
Chỉ là sợ, cô sợ không được gặp lại Tô Trường An.
Cô tự nói với mình, cô nhất định sẽ không gả cho quái vật kia.
Chỉ cần cô khôi phục được một ít khí lực, cô sẽ tự sát, không để tên quái vật kia làm nhục mình.
Nhưng như vậy sẽ hại phụ thân của mình và Tô Trường An.
Cô không ngờ Hạ Hầu Lân lại mạnh tới như vậy, càng không ngờ gia gia của cô lại dứt khoát quyết tuyệt tới như vậy.
Cô hối hận, cô không nên để Tô Trường An đến đây.
Cô rất tự trách, nước mắt lại rơi.
Cô đã rất lâu rồi không có lại cái cảm giác tuyệt vọng này, lần đầu tiên là hồi ở U Vân lĩnh gặp phải Bán Thần Thiên Chiếu.
Cũng vào lúc đó, hình ảnh thiếu niên kia nhảy lên thật cao đã khắc vào đáy lòng của cô.
Có lẽ, từ một khắc đó, cô liền thích thiếu niên kia.
Nhớ lại mỗi lần gặp hắn, thân thể Cổ Tiễn Quân dần dần đã có chút ít khí lực.
Cô run rẩy đứng lên, thò tay trong ngực lục lọi một hồi, móc ra một con dao.
Cô gác nó lên cổ.
“Trường An, kiếp sau, nếu có kiếp sau, huynh nhất định phải tới tìm ta.” Cô thì thầm, nhắm mắt lại, tay ấn mạnh.
Nhưng ở trong bóng tối hình như có cái gì đó sáng lên.
Cổ Tiễn Quân theo bản năng mở mắt, bàn tay run rẩy, con dao trên cổ rơi xuống đất.
Những bông sen trắng như tuyết tỏa ánh sáng rực rỡ, một đóa tiếp một đóa đang lan về phía cô.
Một thiếu niên đạp lên hoa sen, đang chạy như bay về phía cô.
“Trường. . .” Cổ Tiễn Quân há miệng nghẹn ngào, thiếu niên đã tới nơi, nắm lấy vai cô, kéo cô ôm chặt vào lòng.
Cô chưa gọi được hết câu, nhưng cô cũng không thèm để ý.
Cô ngửi được cái mùi quen thuộc trên người thiếu niên, cô đưa tay ra ôm chặt lấy eo hắn.
“Cổ Tiễn Quân, nhớ kĩ, ngày nào nếu ta còn sống, thì muội không thể chết được.”
Hắn thì thầm vào tai cô.
Giọng điệu rất bá đạo, rất khác với thường ngày, nhưng cô lại thấy vô cùng ngọt ngào.
“Ừ.”