Dịch: phuongkta1
Biên: Đình Phong
Trong thế giới màu đỏ tươi.
Người khổng lồ bằng máu cao hơn trăm trượng điên cuồng múa may Khai Sơn phủ trong tay, mỗi một kích lay động gió mạnh đầy trời cùng sương mù màu đỏ tươi.
Tô Trường An hiểm lại càng hiểm tránh qua, thoát khỏi mấy lần công kích của người khổng lồ, sắc mặt hắn âm trầm khí tức hỗn loạn, chỉ thấy hắn đối mặt với một lần bổ ngang của người khổng lồ bằng máu tươi, thân thể nhảy lên thật cao, lại tránh được một kích thế lớn lực trầm này.
Nhưng hắn vẫn chưa kịp bình phục khí tức xao động trong cơ thể mình, biển máu sau lưng mãnh liệt cuồn cuộn một hồi, một tên Huyết Linh Vương thân cao trăm trượng vào lúc đó từ trong biển máu đứng thẳng người dậy.
Nó mãnh liệt vươn tay mình tới Tô Trường An, muốn chụp về phía thân thể hắn.
Dường như Tô Trường An cũng cảm nhận được, vội vàng khởi động linh lực trong cơ thể mình, muốn thoát khỏi cái chưởng phong kia, nhưng cuối cùng lại chậm một bước, tuy rằng lùi ra, tránh né được đại chưởng kia nhưng lại không tránh được bị chưởng phong đánh trúng, thân thể quay cuồn ở trên không trung, sau một lúc lâu mới có thể đứng vững thân hình ở giữa không trung.
Hộc!
Hộc!
Hắn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, trên trán chằng chịt mồ hôi, quần áo trên người cũng có nhiều chỗ vỡ vụn, hiển nhiên đã tiêu hao thật lớn.
“Trong cái biển máu này, cho dù là Chân Thần đến một mình ta cũng có thể nắm chắc đánh bại nó, ngươi cần gì phải đau khổ giãy giụa?” Bên kia Hạ Hầu Hạo Ngọc hòa làm một thể với Huyết Linh Vương cùng lúc đó quay đầu nhìn về phía Tô Trường An, thanh âm như sấm rền quanh quẩn bên trong thế giới màu đỏ tươi.
Tô Trường An cũng không đáp lại lời nói trào phúng của Hạ Hầu Hạo Ngọc, hắn trầm mặc thu Hạ Hầu Huyết trong tay mình vào trong vỏ, rồi sau đó hai tay mở ra, mạnh mẽ đan chéo trước ngực.
Một cỗ kiếm ý cuồn cuộn vào thời khắc này từ trong cơ thể của hắn tuôn ra, kiếm ý kia giống như sấm giữa trời quang bay thẳng đến chân trời.
“Kiếm Tâm Thông Minh?” Hạ Hầu Hạo Ngọc chỉ lộ ra một nửa thân thể trên mặt lại hiện lên một tia khác thường, cho dù y có thể nắm chắc lấy được thắng lợi nhưng Tô Trường An hết lần này đến lần khác bày ra nội tình vẫn như cũ khiến cho y giật mình không thôi.
Quần áo Tô Trường An bắt đầu nhẹ nhàng lay động, sợi tóc trên trán cũng bị thổi tung lên cao, hai con ngươi hắn lạnh lùng, cái hộp kiếm sau lưng run rẩy một hồi, rồi sau đó chỉ nghe một tiếng kiếm minh cao vút, giống như gà trống gáy buổi sáng vang lên.
Thần kiếm Phù Đồ màu đen giống như một vị quân vương cao ngạo, từ trong hộp kiếm tuôn ra, ba nghìn linh kiếm sau lưng giống như con dân trung thần nhất của nó, theo đuôi phía sau.
Mũi chân Tô Trường An chỉa xuống, phát ra một cơn rung động trong biển máu, rồi sau đó hắn nhảy lên thật cao, cái thanh Thần Kiếm Phù Đồ kia, như có linh tính bay vào trong tay hắn.
Hai con ngươi Tô Trường An phát lạnh, nhìn về phía Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Khi đó khí cơ của hắn cùng thần kiếm Phù Đồ trong tay và ba nghìn linh kiếm sau lưng nối thành một mảnh.
Từ đó, người chính là kiếm, kiếm cũng là người.
Cũng là cảnh giới cao nhất của kiếm đạo, người kiếm hợp nhất.
“Ba nghìn Liên Hoa Trán!” Hắn hét to một tiếng, khí thế quanh người tuôn ra như sóng triều.
Thân thể của hắn theo lời ấy vừa rơi xuống, liền dẫn ba nghìn linh kiếm thẳng tắp đánh tới vị Huyết Linh Vương mà Hạ Hầu Hạo Ngọc vừa nhập vào người.
Hành động như vậy dưới suy nghĩ của Hạ Hầu Hạo Ngọc cũng chỉ là phí công vô ích.
Nhưng trong lòng y vẫn không kìm được nổi lên từng đợt tức giận.
Y cảm thấy ngay từ lúc đầu y đã thể hiện ra sự chênh lệch giữa hai người tựa như một cái hào rộng khó có thể vượt qua ở trước mặt Tô Trường An, y không rõ dù cho điểm này đã thể hiện rõ ràng trước mặt hắn như thế, vì sao thiếu niên này vẫn muốn không ngừng phát ra công kích về phía y.
Chẳng qua phí công vô ích như vậy, khiến cho hắn trước khi đối mặt với cái chết càng thừa nhận nhiều tuyệt vọng cùng thống khổ hơn nữa.
Hạ Hầu Hạo Ngọc không hiểu, cũng không thể thừa nhận.
Y cảm thấy hành động như vậy, là phản kháng của Tô Trường An đối với y.
Mà thân là Đế Vương, phản kháng như vậy cũng giống như không tôn kính.
Vì vậy trên gương mặt tái nhợt của y hiện lên một tia giận dữ, hai tay y mãnh liệt mở ra, thanh tuyến khàn khàn lại vặn vẹo vang lên trong thế giới biển máu này.
“Muốn chết!”
Lời ấy vừa rơi xuống, hai tay y mãnh liệt mở ra, hợp lại ở trước ngực mình, cái ấn ký màu đỏ tươi trên mi tâm chợt tuôn ra màu đỏ chói mắt.
Vì vậy, biển máu giữa y và Tô Trường An cuồn cuộn một hồi, rồi sau đó một cái thân hình cực lớn hiện lên, vậy mà lại là một tên Huyết Linh Vương cao trăm trượng.
Nó giống như một cái rãnh trời ngăn ở giữa Tô Trường An cùng Hạ Hầu Hạo Ngọc, giương nanh múa vuốt, nguy nga như núi.
Đối mặt với chướng ngại vật mạnh mẽ này, trên mặt Tô Trường An lại không có một chút khác thường, ánh mắt của hắn vẫn lạnh lùng như trước.
Ấn ký Thái Dương vào lúc đó lơ lửng ở trên mi tâm hắn, môi hơi hơi mở ra, âm tiết giống như mệnh lệnh lạnh như băng lại uy nghiêm từ trong miệng hắn phun ra.
“Thiên Xu!”
Lời ấy vừa rơi xuống, phía chân trời phương thế giới máu tươi này bỗng nhiên hiện lên bảy ngôi sao sáng ngời, hào quang của chúng nó chói lọi, mang đến một tia hào quang khác biệt cho thế giới này.
Rồi sau đó, một cái hư ảnh cầm đôi thương trong tay hiện lên.
Hư ảnh kia hét to một tiếng, đôi thương trong tay tung bay, bóng hình như rồng vang lên tư thế hào hùng, gã thẳng tắp bay tới tên Huyết Linh Vương cực lớn kia.
Huyết Linh Vương vừa rồi còn sát ý ngập trời cùng lúc đó bị trường thương trong tay hư ảnh này mạnh mẽ mở một lỗ máu ở trên ngực.
Thần thái trong hai tròng mắt màu đỏ tươi của nó ngay lập tức tan rã, mà Tô Trường An cũng dẫn ba nghìn linh kiếm xuyên qua bộ ngực của nó, thân thể nó sau một khắc này hóa thành máu loãng, rơi vào trong biển máu.
“Hừ!” Hạ Hầu Hạo Ngọc thấy tình cảnh như vậy, vẻ phẫn nộ trên mặt càng lớn, hai tay của y tung bay, lại thêm một cái ấn ký được hoàn thành, biển máu giữa y và Tô Trường An lại cuồn cuộn một lần nữa, lại thêm mấy vị Huyết Linh Vương thân hình cực lớn xếp thành một hàng, ngăn giữa y và Tô Trường An.
“Thiên Quyền!”
“Thiên Tuyền!”
“Thiên Cơ!”
“Ngọc Hành!”
“Khai Dương!”
Những đường âm tiết không ngừng từ trong miệng Tô Trường An phun ra, rồi sau đó từng cái hư ảnh cũng theo thanh tuyến của Tô Trường An không ngừng từ trong Thất Tinh hiện lên.
Năm hư ảnh này giống hệt như hư ảnh Thiên Xu lúc trước, từng cái sát chiêu tuôn ra liên tiếp chém giết tên Huyết Linh Vương ngăn ở giữa Tô Trường An cùng Hạ Hầu Hạo Ngọc.
“Dao Quang!”
Nương theo tiếng gầm giận dữ cuối cùng của Tô Trường An, trên mặt hắn nổi gân xanh, hiển nhiên đánh tới lúc này đã khiến hắn tiêu hao thật lớn.
Mà cùng lúc đó hư ảnh một vị đao khách hiện lên, gã nhảy lên thật cao giống như Ma Thần giơ trường đao trong tay lên, chém xuống tên Huyết Linh Vương phía trước người hắn.
Lúc đó, thân thể tên Huyết Linh Vương ở dưới một đao kia tựa như da rách, hóa thành hai nửa từ trong ra ngoài.
Tô Trường An vào lúc đó đã vượt qua một vị Huyết Linh Vương cuối cùng, quấn theo kiếm ý đầy trời giết tới trước người Hạ Hầu Hạo Ngọc
Từ đó, cũng không còn bất cứ ngăn cách nào giữa hắn và Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Mũi kiếm lạnh lùng của hắn lại một lần nữa chỉ về mi tâm Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Quanh thân giăng đầy kiếm ý, trên mặt mang theo sát cơ không hề che lấp chút nào.
Trên mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc cũng không có một chút sợ hãi, y biết rõ dù cho Tô Trường An đánh trúng vào y, cũng không có cách nào giết chết y.
Khí cơ của y tương liên với mảnh biển máu này, biển máu bất diệt, y mãi mãi không chết.
Nhưng y nghĩ mãi mà không rõ, là thứ gì dẫn dắt khiến Tô Trường An hung hãn không sợ chết không ngừng phát ra công kích về phía y như thế.
Mà khó hiểu như vậy cuối cùng chỉ có thể hóa thành vô tận phẫn nộ, y muốn ngăn Tô Trường An lại, y muốn làm cho thiếu niên cố chấp này rơi vào tuyệt vọng vô tận.
Tâm lý không thể nói rõ là vặn vẹo hay cố chấp như vậy, khiến y khu động con Huyết Linh Vương dưới người mình một lần nữa.
Huyết Linh Vương tương thông với tâm hồn y, cảm nhận được ý nghĩ của Hạ Hầu Hạo Ngọc, thân thể khổng lồ của nó mãnh liệt bước về phía trước một bước, thân thể khổng lồ tác động đến biển máu loãng kia, tạo thành những tầng sóng biển liên tiếp.
Khai Sơn phủ cực lớn trong tay vào lúc đó bị nó giơ lên cao cao, nương theo một tiếng gào thét không giống người hay thú vật từ trong miệng vang lên, thanh búa lớn kia liền mang theo xu thế phá trời thẳng tắp đánh tới kiếm của Tô Trường An.
Tô Trường An nhạy bén cảm giác được vị Huyết Linh Vương sau khi bị Hạ Hầu Hạo Ngọc nhập vào lại mạnh mẽ gấp mấy lần trước kia, bên trong một búa gào thét mà đến này bao hàm uy thế cũng vô cùng cường hãn, đủ để phá núi đứt thép.
Tô Trường An vẫn không có một chút ý định lui lại, lông mi hắn phát lạnh, trên mặt nổi gân xanh vọt lên một màu đỏ thẫm, kiếm ý quanh người càng cuồng bạo.
Hiển nhiên hắn đã thúc giục lực lượng của mình đến cực hạn, hành động như vậy khiến cho thân thể của hắn bắt đầu tràn ra từng đường vết máu nhàn nhạt, gân xanh trên mặt cũng càng phồng lên, giống như sau một khắc sẽ nổ tung.
“Phá cho ta!”
Hắn giận dữ hét lên, thần tình dữ tợn, quần áo vỡ vụn. @@
Đinh!
Chỉ nghe một tiếng giòn vang.
Mũi kiếm của hắn đâm vào phần lưỡi của thanh Khai Sơn phủ cực lớn kia.
Một cỗ sóng khí khổng lồ lấy chỗ này là trung tâm đột nhiên đẩy ra, biển máu cuồn cuộn một hồi, tạo thành một vòng sóng biển cực lớn tỏa ra bốn phương tám hướng, không ngừng khuếch tán.
Một búa một kiếm vào lúc đó giằng co trong thời gian mấy hơi thở.
Linh lực của hai người thuận theo búa cùng kiếm va chạm lẫn nhau, sặc mặt Tô Trường An âm trầm lại dữ tợn, mà Hạ Hầu Hạo Ngọc vừa nổi giận vừa vô cùng kinh ngạc.
Oanh!
Chợt vang lên một tiếng nổ tung thật lớn, thanh Khai Sơn phủ cực lớn kia nương theo tiếng vang này, mãnh liệt nổ tung, hóa thành máu loãng rơi xuống.
Thân thể Tô Trường An vào lúc đó mãnh liệt tiến về phía trước, xuyên qua tầng tầng màn máu, giống như chưa từng có từ trước đến nay xông thẳng tới Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Hắn giống như một mũi tên rời cung, không xuyên cổ họng kẻ địch, không thịt nát xương tan, trừ hai điều này, mãi mãi không có vật nào có thể khiến nó dừng lại.
Phẫn nộ trên mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc rốt cuộc cùng lúc này bị sợ hãi thay thế, cũng không phải y lo sợ chết đi, hoặc có thể nói y biết rất rõ, Tô Trường An bằng vào một kiếm này không thể giết y chết. Còn thực sự khiến y cảm thấy sợ hãi chính là quyết ý của Tô Trường An, vẻ quyết ý không chết không thôi này.
Quyết ý kia, làm cho Hạ Hầu Hạo Ngọc cảm nhận được một hồi hơi lạnh thấu xương.
Giống như trần truồng đứng ở trong gió tuyết Bắc Địa, hàn ý kia thẩm thấu qua lòng bàn chân ngươi, xuyên qua đầu gối, bộ ngực, xương bả vai của ngươi, thẳng đến đỉnh đầu, cho đến mỗi một cọng tóc của ngươi.
Đó cũng không phải một cảm giác quá tốt, cho dù là đối với Hạ Hầu Hạo Ngọc đã trải qua vô số sóng to gió lớn mà nói cũng là như thế.
Mang theo sợ hãi như vậy, mũi kiếm của Tô Trường An vào một khắc này rốt cuộc đâm vào mi tâm Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Y cảm thấy một tia lạnh như băng, rồi sau đó đồng tử phóng đại, một cảnh tượng cuối cùng chiếu vào mắt y.
Là ánh mắt lạnh lẽo của thiếu niên, cùng hoa sen bằng kiếm ảnh liên tiếp tràn ra sau lưng hắn.
“Thật sự là phong cảnh tuyệt mỹ a.” Y cảm thán nói như vậy.
Thân thể khổng lồ vào một khắc này ầm ầm ngã xuống đất.