Thư Kiếm Trường An

Chương 79: Chương 79: Khanh không phụ quân




Hoàng cung Đại Ngụy chính là một nơi to lớn đến đáng sợ.

Nó rộng bao nhiêu, lại dài bấy nhiêu cũng không rõ, tóm lại mênh mông vô cùng.

Sắc trời đã sắp buông tối, hoạn quan phía trước dẫn đường đang khom lưng cầm lấy một đèn lồng lờ mờ.

Tô Trường An cảm thấy tư thế của gã có chút buồn cười, rõ ràng có thể đứng thẳng lưng nhưng hết lần này tới lần khác lại muốn giống một con rùa đen cõng mai trên lưng, rụt đầu vào. Thật giống như một khi gã vươn cổ ra sẽ có thanh đao đột ngột xuất hiện chém đứt đầu của mình.

Hắn cảm thấy thật không thú vị nên bắt đầu xem xét những kiến trúc trong hoàng cung.

Từng tòa đại điện của Ngụy quốc đứng sừng sững.

Bọn nó rộng lớn nguy nga lại xinh đẹp vượt qua bất kỳ một kiến trúc nào mà Tô Trường An từng thấy.

Vì sắc trời dần tối cho nên trước cửa điện đều treo từng dãy đèn lồng, nhưng nó lại không lộ ra vẻ sáng ngời mà càng thêm sâm nghiêm.

Một cơn gió thu thổi tới, Tô Trường An không hiểu thấy lạnh run. Hắn chợt cảm giác tòa hoàng cung mà bản thân luôn ảo tưởng cũng không có tráng lệ như vậy. Nó càng giống một thứ ác linh ẩn nấp trong đêm tối, muốn cắn nuốt sạch sẽ mọi người nơi đây.

Hắn đã có chút hiểu ra, thứ đồ vật ép những hoạn quan và cung nữ nơi đây không dám đứng thẳng người là gì rồi.

Hắn nghĩ tới đây, thân thể chợt thấy một cơn lạnh lẽo. Tô Trường An rốt cuộc thu hồi ánh mắt của mình, không nghĩ nhiều nữa mà yên tĩnh theo mọi người đến nơi mình cần.

Điện Thái Hòa với tư cách là nơi tổ chức các loại lễ mừng của hoàng thất Đại Ngụy, tất nhiên là một chỗ rất lớn.

Còn nó tột cùng lớn tới mức độ nào, Tô Trường An cũng không thể biết được. Nhưng so với tòa Bát Hoang viện mà hắn gặp khi đến thành Trường An chỉ sợ hơn gấp mười lần.

Điện Thái Hòa chia làm ngoại điện cùng lý điện. (nội điện)

Ngoại điện rất lớn, bên trên bày đặt chằng chịt lại chỉnh tề từng dãy bàn dài cùng đệm lót, còn có một số cung nữ và hoạn quan đi qua lại, chắc là bố trí cuối cùng trước khi bắt đầu thọ yến.

Lý điện cũng không coi là nhỏ, ở chính giữa có một khoảng trống lớn, hai bên sắp xếp thưa thớt bàn đài. Phía trên chính giữa đặt một cái ghế dựa lớn được khảm vàng giũa ngọc, dù cho chưa bao giờ thấy qua nhưng Tô Trường An cũng biết, cái này chính thị là long ỷ mà trên sách thường nói qua!

Những học sinh được học viện phái tới chúc thọ tất nhiên không có tư cách ngồi vào lý điện, cho nên đám hoạn quan dẫn bọn họ tới bên ngoại điện thu xếp chỗ ngồi.

Tô Trường An cũng đi đến vị trí của mình, đang muốn ngồi xuống thì.

“Truyền, Mục Quy Vân con của Thái Úy, Đỗ Hồng Trường con của Ngụy Linh Thần tướng, Nam Tước Tô Trường An! Tiến vào lý điện chúc thọ!” Lúc này một thanh âm lanh lảnh vang lên, Tô Trường An vừa mới chuẩn bị ngồi xuống cũng vô thức đứng lên.

Đồng thời đứng lên còn có hai người nữa, một vị vừa thấy ngoài Chu Tước môn chính là tuyệt thế thiên kiêu Mục Quy Vân, còn vị khác là Đỗ Hồng Trường mà Tô Trường An từng quen biết.

Bởi vì lần này đi rất gần nên Tô Trường An hiếu kỳ thoáng đánh giá hai người này. Mục Quy Vân không cần nhiều lời, bộ dáng như trước lạnh lùng ngạo nghễ, dường như trên đời không có bất kỳ vật gì hay người nào có thể lọt vào mắt y. Lúc nghe được tên của Tô Trường An, y vẫn quay đầu nhìn sang nhưng ngay sau đó một giây liền mất hứng thú, thu hồi ánh mắt của mình.

Tô Trường An đối với việc này cũng không thèm để ý, hắn lại nhìn Đỗ Hồng Trường một chút.

Ngay lúc này Đỗ Hồng Trường cũng nhìn hắn.

Trong lúc hai ánh mắt tiếp xúc nhau, trong ánh mắt của y có chút khác thường được che giấu rất nhanh, sau đó y cúi đầu xuống tránh được ánh mắt của Tô Trường An.

Nhưng Tô Trường An vẫn đánh giá y một phen.

Đỗ Hồng Trường mặc một bộ áo trắng, trong tay mang theo một thanh kiếm. Trên cánh tay rút kiếm có quấn một miếng vải đen, sắc mặt của y tiều tụy, con mắt hơi sưng, có thể thấy được tâm tình của y cũng không quá tốt.

Tô Trường An lúc này chợt nhớ tới một chuyện.

Cha của Đỗ Hồng Trường là một trong hai mươi bốn vị Thần tướng của Đại Ngụy - Ngụy Linh Thần tướng Đỗ Vĩ. Mà lão mấy ngày trước đã chết tại Lam Linh trấn.

Tô Trường An nghĩ tới điều này chợt có chút khổ sở cho Đỗ Hồng Trường. Mặc dù bọn hắn từng có ân oán, Đỗ Hồng Trường từng trước mặt rất nhiều người nói xấu Mạc Thính Vũ. Nhưng phụ thân của y chết rồi, lại chết cùng lúc nơi hắn có mặt.

Trong lòng của Tô Trường An không khỏi sinh ra chút áy náy. Hắn nghĩ đến nếu lúc đó thuyết phục Sở Tích Phong cùng hành động với Đỗ Vĩ thì có lẽ lão không chết rồi.

Tô Trường An ôm tâm lý như vậy nên hé miệng nói gì đó an ủi Đỗ Hồng Trường.

Nhưng vị hoạn quan bên kia lại bắt đầu thúc giục nói: “Chư vị nhanh chút theo ta đi vào lý điện, thọ yến sắp bắt đầu rồi.”

Tô Trường An không thể không thu hồi tâm tư của mình, mặc dù chưa bao giờ thấy qua người đàn ông thống trị Đại Ngụy gần trăm năm này, mặc dù hắn từng nói cũng không thích lão. Nhưng lão dù sao cũng là Thánh Hoàng, là Tuyên Đức Vũ Uy Hoàng Đế của Đại Ngụy.

Tô Trường An từ đáy lòng ôm lấy một tia kính sợ đối với lão, hoặc là nói khắp thiên hạ Đại Ngụy chỉ có một nhóm cực ít người là không kính sợ vị Thánh Hoang này.

Ba người Tô Trường An theo vị hoạn quan hơi đứng tuổi kia vào lý điện. Hắn được sắp xếp ngồi xuống một cái ghế dựa.

Số ghế ở lý điện là có tính toán. Từ phía trên nhất là hoàng tử công chúa, đến Tam Công Cửu Khanh rồi mới tới bá quan văn võ. Tô Trường An có thể vào được lý điện đã là ngoài ý muốn cho nên vị trí không thể nào ở phía trước được.

Nhưng hắn cũng không thèm để ý, đối với yến hội như vầy thật không có hứng thú. Nếu hắn thật sự phải ngồi vào chức vị cao đằng trước ngược lại hắn sẽ cảm thấy không khỏe.

Bởi vì Thánh Hoàng còn chưa tới cho nên hoạn quan vẫn còn đi đi lại lại trong lý điện.

Tô Trường An liếc mắt một thoáng liền thấy được rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Hắn nhìn kỹ lần nữa lại phát hiện bọn họ loáng thoáng phân thành hai tốp, nhìn dường như tùy ý đứng bắt chuyện nhưng thật ra lại phân biệt rõ ràng.

Trong trung tâm một nhóm người có Ngũ hoàng tử Hạ Hầu Hiên và sư tỷ Hạ Hầu Túc Ngọc mà Tô Trường An quen thuộc.

Mà chính giữa nhóm còn lại có một người đàn ông ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, y đang mặc một bộ hoàng bào, dáng vẻ không quá đặc biệt, giữa hai lông mày hiện lên hòa khí, cử chỉ nói năng cũng hợp tình, không có chỗ nào quá nổi bật nhưng cả người lại rõ ràng đâu ra đấy. Bên cạnh y có một vị lão già đang đứng, tuổi cũng lớn rồi nên đầu tóc bạc trắng. Lúc này lão đang híp nửa con mắt, đứng ở phía sau, cố làm cho vị trí của người đàn ông kia thêm nổi bật, phân biệt được ai là chính yếu và thứ yếu. Nhưng mỗi khi người đàn ông có gì nghi vấn đều chuyển ánh mắt tới hỏi thăm lão già. Dễ dàng nhìn ra được, người đàn ông là đang dựa vào lão già này.

Tô Trường An một cái liền nhận ra người đàn ông kia chính là đương kim Thái tử của Đại Ngụy. Còn nguyên nhân thì rất đơn giản, tại trong điện Thái Hòa đây, ngoại trừ Thánh Hoàng thì người dám mặc một thân hoàng bào cũng chỉ có Thái tử mà thôi.

Hắn vốn định đi lên chào hỏi với sư tỷ nhưng nhìn bọn họ bận rộn tiếp đón từng người nên nhanh chóng thu lại tâm tư.

Hắn tiếp tục tìm trong đám người liền phát hiện một bóng dáng khác.

Là Cổ Tiễn Quân. Nàng với tư cách đại điện Cổ gia Bắc địa tất nhiên cũng sẽ tham gia yến hội lần này.

Lúc này nàng ngồi ở góc đối diện với Tô Trường An, cúi đầu cầm trong tay một ly rượu, tự rót tự uống, nhìn vẻ mặt dường như có chút phiền não, cũng không biết sầu lo chuyện gì.

“Tiễn Quân.” Tô Trường An nhỏ giọng kêu, dù sao nơi đây cũng là điện Thái Hòa, bản năng của Tô Trường An cảm thấy quá mức làm càn là không tốt.

Nhưng Cổ Tiễn Quân lúc này lại như người mất hồn, đối với việc Tô Trường An kêu lên cũng chưa tỉnh. Tô Trường An đang nghĩ gọi to thêm chút thì nghe giọng vịt đực lanh lảnh của vị hoạn quan vang lên.

“Long Tương Quân đến!”

Trong đại điện chợt an tĩnh một chút, một người đàn ông tay cầm quạt xếp, tướng mạo tuấn mỹ nhưng lại âm nhu bước đến, sau lưng y dẫn theo một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi.

Tô Trường An thấy được rõ ràng, đây là Long Tương Quân - Các chủ Mẫu Đan các và Như Yên.

Long Tương Quân bước đi không vội không chậm, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp. Cho dù ở nơi như hoàng cung Đại Ngụy cũng nhìn ra được đối với gã như đi trên đất bằng, không có chút nào e sợ.

Người phụ nữ bên cạnh gã thì lại không thoải mái được như vậy.

Nàng mặc một bộ váy dài màu hồng với ống tay lam nhạt, tóc tai trang điểm đều chăm chú từng chút một. Nhưng dù sao nàng cũng đã có tuổi, dù cho thoa lên son phấn tốt nhất trong thành Trường An cũng không thể che được nếp nhăn nơi đuôi mắt.

Vẻ mặt của nàng thì lại càng không chịu nổi.

Nàng rất căng thẳng. Lông mày của nàng nhăn lên, tư thế bước đi cũng cực lực khống chế vững vàng nhưng người có chút ánh mắt đều có thể nhận ra, bước chân của nàng lúc nhanh lúc chậm, hô hấp cũng cực kỳ không có quy luật.

Nói cho cùng, nàng cũng là một cô gái thanh lâu.

Nếu bàn về địa vị, tùy tiện một vị hoạn quan chùi nhà xí đổ bô cũng cao hơn nàng rồi.

Nhưng nàng vẫn là đến rồi. Chỉ vì sớm đi để thấy được người mà nàng chờ đợi mười năm kia. Đối với một cô gái thanh lâu mà nói, điều này cần dũng khí rất lớn lao. Nhưng trong lòng của nàng lại bắt đầu thấy bất an, không chỉ vì tòa hoàng cung Đại Ngụy nguy nga này mà chính là nàng không thể biết, con người kia có còn như mười năm trước hay không?!

Sẽ ở bên trong hồng trần hỗn loạn, đẩy đi tất cả dơ bẩn.

Tựa như tên thiếu niên mười năm trước xông ra nhoẻn miệng cười với nàng.

Vì vậy, nàng không thể không sờ lên ngực của mình, chỗ đó có cất một quyển sách mà một tên nhóc đưa cho nàng. Như Yên dùng một ngày để xem hết nó, nàng thấy đây là một câu chuyện có kết cục rất tốt đẹp. Câu chuyện kia như ghi cho nàng, nghĩ tới đây trong lòng của nàng liền sinh ra một chút dũng khí, bước chân cũng nhẹ hơn nhiều.

Nếu ta là Thúy Ngọc, thì y cũng sẽ giống Nam Uyển.

Khanh không phụ quân, quân cũng không phụ khanh.

Cái câu chuyện này nên có kết thúc như vậy.

Nàng tự nói trong lòng.

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.