Dịch giả: Time Over
Biên: Đình Phong
Thanh Loan ước chừng tinh quang kia tiêu tán, nàng biết rõ, thân thể Tử Vi đã không còn, là lúc tiễn đưa anh linh của y đến Tinh Hải rồi.
Con mắt nàng lạnh như băng.
Chuyện như vậy nàng đã thấy qua vô số lần, so với không cam lòng lúc trước, so với lừng lẫy khi xưa, so với cường đại ngày xưa có là gì.
Vì vậy, nàng cũng không để ý y có thân phận gì.
Nàng chỉ lấy ngọc tiêu bên hông ra để trên đôi môi đỏ thắm của mình, chân mày giãn ra, chuẩn bị thổi hồn khúc tiễn đưa.
Tất cả Tinh Vẫn cần phải trở về Tinh Hải.
Dù đây chẳng qua là một tòa lồng giam, nhưng so với cô hồn dã quỷ bập bềnh trên thế gian thì tốt hơn nhiều lắm.
Nhưng lúc âm điệu hồn khúc vang lên, Thanh Loan lại hơi nhíu mày.
Nàng cảm thấy kháng cự nào đó.
Giống như là thú vật bị vây khốn đang giãy giụạ, lúc nó sắp chết bùng nổ khí lực, thường hay so với bình thường càng thêm kinh người, cũng khiến người ta xử trí không kịp đề phòng.
Thanh Loan cũng không thích chuyện như vậy.
Tinh Thần Các không phải chưa từng gặp chuyện như vậy.
Sau khi người bình thường mất đi thân thể, linh hồn thường vô thức bập bềnh, đến lúc hoàn toàn tiêu tán. Khoảng thời gian này cũng không quá dài, nhanh thì mấy ngày, lâu là nửa năm.
Nhưng Tinh Vẫn không giống vậy, bọn họ quá mức cường đại, cường đại đến mức anh linh của bọn họ dù trăm năm cũng khó có thể tản đi.
Đây cũng không phải chuyện may mắn, lực lượng càng cường đại, bị người dòm ngó càng nhiều.
Đặc biệt là đám di tộc ẩn núp trên thế gian, muốn làm sống lại giấc mơ quân lâm thiên hạ.
Hơn ba mươi năm trước, liền có một vị Tống Táng Giả bị một vị Tinh Vẫn sắp chết giết chết, bây giờ anh linh của gã được giữ trong tay di tộc, bây giờ đã thành họa lớn trong lòng Tinh Thần Các.
Tinh Vẫn là một đám người cường đại, sự cường đại của bọn họ vượt xa lý giải của người thế hệ sau, cũng vượt xa lý giải của bọn họ với chính mình.
Chỉ là có một chút quy tắc ngăn cản, lực lượng của bọn họ bị áp chế.
Mà khi một vị Tinh Vẫn chết đi, cuộc đời của y đứt đoạn nhân quả, quy tắc thế gian cũng không cách nào gia trì bản thân y, khi đó Tinh Vẫn đầy đủ cường đại. Mà cường đại như vậy, thì thế gian không cho phép, hoặc là Tinh Thần Các không cho phép.
Đương nhiên chuyện như vậy, Thanh Loan biết không nhiều lắm, nàng chỉ muốn mang anh linh vị Tinh Vẫn trước mặt này tiễn đưa về Tinh Hải, việc này là sứ mạng của nàng. Nàng không được phép thất bại.
Vì vậy, hai hàng chân mày của nàng ngưng tụ lại một tia sát khí hiếm thấy, nàng dẫn động linh lực toàn thân, muốn diễn tấu một đạo hồn khúc, nếu như anh linh Tử Vi còn không chịu buông xuôi, nàng cũng chỉ có thể giết chết nó.
Đúng vậy.
Đây là quy củ Tinh Thần Các.
Có đạo Tinh Vẫn được về Tinh Hải, không nên như trước đến chết vẫn u mê không tỉnh ngộ, vậy thì cũng chỉ khiến hắn hồn phi phách tán.
Tống táng, tống táng. (đưa tang)
Thuận người Tống, nghịch người Táng! (thuận người thì tiễn đưa, nghịch người thì chôn cất)
Vì vậy, hồn khúc tịch mịch lâu dài lại vang lên.
Mây mù bắt đầu lộ ra, ngôi sao đồng thời sáng tỏ, chiếu rọi sắc trời sáng giống như ban ngày.
Một đạo sắc lệnh từ trong trời đất vọt tới.
Như là ý niệm vạn vật hội tụ gào thét, hoặc như là chúng sinh cùng cầu nguyện nối thành khuyên giải.
Trong lúc mơ hồ hình như có một giọng nói vang lên.
“Tử Vi hôm nay, hồn về Tinh Hải!”
Câu kia nói từng chữ một, ở lúc này hóa thành một đạo sắc lệnh mắt thường có thể thấy được, một đạo tiếp một đạo đánh vào phía trên anh linh vị Đế Vương kia.
Hồn phách của y quay cuồng, giống như nước trong bị thiêu đốt nóng hổi, khói xanh không ngừng bốc lên bay ra ngoài.
Thanh Loan dùng ngọc tiêu thổi lên hồn khúc càng dồn dập hơn.
Như là bạo vũ lê hoa, lộn xộn âm thanh tiếng lưỡi mác kỵ binh tan vỡ đột nhiên quanh quẩn ở trong trời đất.
Dường như là vì đáp lại làn điệu đó.
Ngôi sao lấp lánh càng chói mắt, biển mây cuồn cuộn càng điên cuồng.
Giống như một vị thần tức giận, đang cảnh cáo sợi hồn phách kia lần cuối cùng.
Tử Vi tinh bên trên truyền lại lực hút cũng càng lúc càng lớn.
Lúc này hồn phách Hạ Hầu Hạo Ngọc bị lôi kéo không ngừng, phảng phất như sắp bị xé nứt.
Nhưng y cũng không có nhượng bộ.
Hồn phách của y gào thét với Thanh Loan, cũng gào thét với phương trời đất này.
Nhưng đáng tiếc chính là.
Lại không ai có thể nghe thấy y rốt cuộc nói ra những gì.
Hồn phách thì không có tiếng, hoặc là người thì nghe không được tiếng của hồn phách.
Thanh Loan nhíu mày sâu hơn, nàng có thể cảm giác được hồn phách Tử Vi càng ngày càng suy yếu, nếu như y lại tiếp tục kiên trì như vậy, hồn phách của y sẽ bị sức mạnh to lớn của trời đất ẩn chứa trong hồn khúc đánh nát hoàn toàn, hoặc là sẽ bị lực hút trên Tử Vi tinh lôi kéo xé thành hai đoạn.
Đây là một việc nàng không thể hiểu được.
Vì sao dù cho hồn phi phách tán, nhưng vẫn là không muốn quay về.
Nhưng nhiều khi, rất nhiều chuyện, nàng cũng không cần biết quá nhiều.
Nàng chỉ cần tiếp tục sứ mạng của mình.
Vì vậy, mặt mày nàng trầm xuống, hồn khúc trong ngọc tiêu truyền ra thay đổi, sát cơ hiện lên.
Khi đó, tất cả sắc lệnh đột nhiên tản đi, ngay sau đó lại hội tụ lần nữa, hóa thành một chữ thật lớn lóe kim sắc quang mang.
“Diệt!”
Ngôi sao từ từ tắt, biển mây từ từ ngừng.
Trong trời đất u ám, chỉ còn một ký tự màu vàng, quấn chặt lấy uy nghiêm không thể kháng cự, phóng tới xóa sạch anh linh kia.
Thân hình Hạ Hầu Hạo Ngọc bị lực hút trên ngôi sao truyền xuống cố định, y không cách nào né tránh.
Hồn lực của y đang đấu sức cùng những sức mạnh to lớn của trời đất gần như kiệt quệ, y cũng không còn lực lượng chống cự.
Vì vậy, y chỉ còn nhìn ký tự màu vàng ngày càng đến gần, cùng đợi sát khí bao bọc che giấu ở trong đó quấy diệt anh linh của mình.
Một khắc này, y cố gắng đứng thẳng lần nữa.
Y là Đế Vương nhân gian.
Y nói lời vàng ý ngọc, định đoạt sinh sát.
Y tùy ý cao ngạo, làm mọi chuyện bản thân muốn làm.
Vì vậy, trời cao cho Đại Ngụy tám trăm năm quốc vận, y khăng khăng muốn hao hết quốc vận ở trong trăm năm.
Cho nên, Tinh Thần Các muốn hồn y về Tinh Hải, soi sáng người đời, y vẫn cứ không muốn rời xa nhân gian, không muốn quay về.
Chỉ y mới là chúa tể nhân gian.
Là thiên tử, là Thánh hoàng muôn người kính ngưỡng, là thiên cổ nhất Đế duy nhất từ trước đến nay.
Chuyện của y, chỉ có chính y tính toán.
Bất kỳ người nào muốn sắp đặt đường đi cho y, bất kể con đường này là tốt hay xấu, y đều không cho tâm ý hắn thỏa mãn.
Cho dù là phải chết, phải hồn phi phách tán.
Y cũng muốn giống như Đế Vương bình thường đứng mà chết.
Mang theo ý nghĩ như vậy, Hạ Hầu Hạo Ngọc chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng y hiện ra nụ cười nhạt.
Y cuối cùng không để cho Thiên Nhân mãn nguyện, chỉ là không cách nào nhìn thấy thiên hạ loạn thế mười năm sau, y cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nhưng vào lúc này.
Một đạo hồng quang hiện ra, vị lão giả vẫn nằm rạp trên mặt đất không biết từ khi nào đứng lên.
Ở một khắc này ánh mắt nửa híp của lão chợt mở ra.
“Phá.”
Giọng lão trầm thấp nói như vậy, lại hết sức rõ ràng truyền vào trong tai Thanh Loan.
Ở một khắc này đồng tử trong mắt nàng đột nhiên phóng to, hình như cảm nhận được một thứ đồ vật cực kỳ đáng sợ.
Nàng mới vừa muốn dùng cái gì, nhưng sau một khắc, thân thể của nàng tựa như vết thương mới khâu đứt đoạn nên lung lay một trận, sau cùng nhanh chóng lùi lại mấy trượng, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Mà đạo ký tự màu vàng, cũng bởi vì đã mất đi nàng dẫn dắt nên ánh sáng tan vỡ, tản ra trong trời đất.
Hạ Hầu Hạo Ngọc phục hồi lại tinh thần hơi sững sờ, y quay đầu nhìn về phía vị lão giả tóc bạc trắng kia. Y dường như rất nghi ngờ vì sao đối phương lại ra tay cứu mình.
Nhưng y cũng không thể nói, bởi vì nói bất cứ gì, đối phương cũng không nghe thấy, cũng không cảm giác được.
Vì vậy, y chỉ trịnh trọng nhìn về phía lão giả, thân hình dừng lại, hóa thành một đạo lưu quang mà người bình thường căn bản không thể nhìn thấy, bỏ chạy về phía phương xa.
---o0o---