Dịch giả: Phuongkta1
Mấy thân ảnh từ các nơi trong doanh trại khổng lồ bay ra, tốc độ của bọn họ cực nhanh, chỉ sau mấy hơi thở liền nhao nhao rơi xuống bên cạnh Thác Bạt Viêm.
“Ta còn muốn dùng đại công bắt được công chúa đem tặng cho ngươi, ai ngờ ngươi thậm chí không phải là đối thủ của một đứa con nít chưa mọc lông tu vi chỉ Địa Linh cảnh, cũng không biết sau khi Thánh tử biết được, sẽ nghĩ như thế nào về huynh đệ Thác Bạt các ngươi.” Một vị nam tử khuôn mặt âm lãnh, đầu đầy tóc trắng mở miệng nói.
“Ta nhìn khí lực của y đã sớm sử dụng ở trên người vợ bé, chỉ có mạnh mẽ bên ngoài.” Một vị nam tử trên mặt tràn đầy mụn nhọt, tướng mạo đáng ghét cùng lúc này nói tiếp.
“Nhưng lại nói tiếp, tiểu tử Nhân tộc trưởng thành ngược lại da mịn thịt mềm, so với lão gia cao lớn thô kệch như các ngươi trông tốt hơn rất nhiều, trái lại cũng đừng làm hắn bị thương, để ta bắt trở về thưởng thức một phen thật tốt.” Một vị phu nhân trang hoàng cực kỳ lòe loẹt nhìn vẻ mặt cảnh giác của Tô Trường An nói như thế.
“Hừ!” Cũng cùng lúc này, Thác Bạt Viêm vốn nằm trên mặt đất rốt cuộc đứng lên, y phun ra một ngụm nước bọt trộn lẫn máu, một tay xé toang chiếc áo đã rách mướp trên người mình, lộ ra dáng người cường tráng như hổ báo.
“Tiểu tử này có chút cổ quái, lão tử xui xẻo mắc mưu đạo của hắn, cùng tiến lên, cẩn thận thì lái thuyền được vạn năm.” Thác Bạt Viêm không thèm để ý chút nào đối với những lời châm chọc khiêu khích trước đó của mọi người, trái lại đôi mắt y lạnh lẽo nhìn Tô Trường An, sát khí dạt dào.
“Chẳng qua Địa Linh mà thôi, có cái gì cổ quái? Ta thấy ngươi bị dọa cho bể mật gần chết, giống như người ca ca kia của ngươi, nhát như chuột.” Nam tử có khuôn mặt đầy mụn nhọt đùa cợt nói, nhưng lại không có chút nào ý định để một người đối địch, hiển nhiên vẫn đồng ý với lời nói của Thác Bạt Viêm.
“Quái vật hổ kia hẳn là Hổ Yển, đợi chút nữa chúng ta ra tay bắt giữ nhóc con kia, Hoàn Nhan Mãn, ngươi đi hãm lại Hổ Yển, lão bị Thánh tử đánh trọng thương hôm nay lại gọi ra chân thân Tổ Thần, ta phỏng đoán lão đã là người sắp chết, ngươi dùng Thần dược nhốt thân xác và linh hồn của lão lại, mang về Vương Đình, lại là một cái công lớn.” Lúc này, một vị lão giả ở bên cạnh một mực trầm mặc không nói đi tới, quay về phía nam tử có vẻ mặt âm lãnh nói.
“Tốt!” Nam tử có khuôn mặt âm lãnh gọi là Hoàn Nhan Mãn khẽ gật đầu, y nhìn về phía quái vật hổ cực lớn toàn thân dính đầy vết máu, cảm thán nói: “tiếc là một đời Tinh Vẫn, vậy mà rơi vào tình cảnh như vậy.”
Nhìn ra được, uy tín của lão giả trong lòng mỗi người rất lớn, mọi người vừa rồi còn chế giễu lẫn nhau, sau khi nghe xong lời nói của lão giả, bất kể xuất phát từ thành tâm hay là bản ý, đều chấp nhận.
“Nói nhiều như vậy không có tác dụng gì đâu, lên!” Thác Bạt Viêm đã không thể kìm nén được lửa giận trong lòng, thân thể y khẽ động, cự phủ trong tay vung thật cao, liền dẫn mọi người đánh tới đỉnh đầu Tô Trường An.
Tô Trường An đối với chuyện này đã đoán trước được, biết rõ lai giả bất thiện, hắn không sơ suất.
Chỉ thấy song đao trên tay hắn, bên trong hộp kiếm trên lưng vang lên tiếng kiếm minh, hắn hét lớn: “Thập Phương kiếm trận!”
Vô số trường kiếm không biết từ chỗ nào quấn quanh người hắn, chỉ cần một chút thời gian, sau lưng của hắn đã duỗi ra hai cái cánh kiếm.
Hắn phù phiếm bay giữa không trung, khí thế quanh người bốc lên.
Lúc này những người muốn tập kích đã đến trước người hắn, gương mặt hắn lạnh lùng, không nhúc nhích chút nào.
“Thiên Lam!” Lại vang lên một tiếng quát nhẹ, một cỗ linh áp tuôn ra, bao phủ mọi người trong đó.
Những tướng lĩnh Man tộc trong lòng ngạc nhiên khi thấy tình huống như vậy, Tô Trường An bỗng nhiên mở ra lĩnh vực, đạo ẩn chứa bên trong khiến cường giả Vấn Đạo cảnh cũng cảm thấy kinh hãi.
“Quả nhiên có chút môn đạo.” Vị nam tử trên mặt tràn đầy mụn nhọt cười lạnh nói.
“Đáng tiếc, không chỉ có mình ngươi có lĩnh vực.” Nam tử nói như vậy, rồi sau đó từng đường linh áp nhao nhao từ khắp nơi trên người gã nổ bung.
Trong chốc lát giông tố, nước và lửa bay múa, ác thú quỷ quái hiện lên.
Đứng mũi chịu sào chính là Thác Bạt Viêm, ngọn lửa màu tím hừng hực bốc lên quanh người gã, giống như hổ dữ xuống núi từ trên trời giáng xuống, trong con ngươi Tô Trường An lóe lên thần quang, quát khẽ: “Thiên Xu!”
Một hư ảnh cầm đôi thương trong tay hiện lên, thân ảnh của y khẽ động, mang đến thanh âm tư thế hào hùng nghênh tiếp cự phủ của Thác Bạt Viêm.
Rồi sau đó, vị nam tử trên mặt đầy mụn nhọt kia, không biết từ chỗ nào mang tới một cái lưỡi hái cực lớn, ý định từ bên cạnh cắt vào cổ Tô Trường An.
Tô Trường An vốn định gọi ra một cái hư ảnh Thất Tinh cùng chống lại, nhưng lời nói đến bên miệng lại chẳng biết tại sao trên chiến trường đột nhiên bay lên từng hồi tiếng đàn u ám, âm điệu cực kỳ quỷ dị, làm cho suy nghĩ của Tô Trường An trì trệ, lời đã ra đến khóe miệng, thì cùng lúc đó sanh sanh ngừng lại.
Mắt thấy cái lưỡi hái lóe lên phong mang tới gần, hắn không dám có nửa phần sơ suất, tay cầm lấy Cửu Nạn đối kháng lại một kích này, bởi vì do vội vàng ứng chiến, thêm vào bị tiếng đàn kia quấy nhiễu, lúc hai thứ chạm vào nhau, Tô Trường An nhướng mày, khóe miệng lập tức có máu tươi tràn ra. (phong mang: mũi nhọn, sắc bén)
Nhưng hắn biết không thể để quân địch nhìn ra kẽ hở của mình, vì thế, hắn mạnh mẽ nuốt xuống ngụm máu tươi đã đến bên miệng, hai mắt đỏ thẫm nhìn về một chỗ chiến trường, lại thấy vị phu nhân trang hoàng lòe loẹt, đang khoanh chân ngồi trên trên mặt đất, chẳng biết lúc nào trên đầu gối đã có thêm một trường cầm, có lẽ tà âm lúc nãy chính là do nàng phát ra.
“Thiên Quyền! Thiên Cơ!” Tô Trường An chịu đựng nội thương, cưỡng ép đưa ra một cỗ linh lực trong cơ thể, lại gọi ra hai cái hư ảnh một lần nữa.
Hai hư ảnh vừa mới hiện lên, không cần bất cứ mệnh lệnh nào từ Tô Trường An, liền dồn dập sử dụng một kích mạnh nhất của chính mình đánh thẳng về vị phu nhân đánh đàn kia, phu nhân đẹp đẽ biết được sự quỷ dị của hư ảnh, cũng không dám có bất luận ý khinh thường nào.
Chỉ nghe lúc đó, tiếng đàn trong tay nàng bỗng nhiên vang lên cao vút, từng đạo linh áp như có như không từ tiếng đàn của nàng bắn ra, cùng lực lượng của hư ảnh Thiên Quyền Thiên Cơ phát ra cùng một chỗ chém giết, tạm thời khó phân thắng bại.
Chỉ cần như thế, kỳ thật mục đích của Tô Trường An đã đạt tới, những hư ảnh Thất Tinh này tuy lợi hại, nhưng do cảnh giới của hắn nên bị giới hạn quá yếu, căn bản không thể phát huy ra toàn bộ lực lượng, hắn suy nghĩ đơn giản là dùng bọn họ ngăn chặn một ít bước chân tướng Man, dùng chuyện này tạo cho hắn cơ hội đánh bại từng người một.
Mà đúng lúc này, nam tử khuôn mặt âm lãnh được gọi là Hoàn Nhan Mãn cũng đánh tới đây, Tô Trường An không còn bị thứ tà âm kia quấy nhiễu, hắn đang muốn gọi ra một cái hư chặn lại. Nhưng lúc đó thân thể Hoàn Nhan Mãn chấn động, tốc độ bỗng nhiên nhanh hơn, bay về phía sau lưng Tô Trường An, thẳng tắp đánh tới đám người Ma Thanh Linh đang dần dần thoát khỏi doanh trại của Man quân.
“Cẩn thận!” Thấy tình huống như vậy, trong lòng Tô Trường An hoảng sợ, một đao đẩy ra lưỡi hái của nam tử đầy mụn nhọt, muốn quay người cứu viện.
Nhưng hắn vừa mới quay người, bỗng phát hiện sau lưng hắn chẳng biết từ lúc nào xuất hiện bóng dáng của một vị lão giả lưng còng.
Đồng tử Tô Trường An đột nhiên phóng đại, hắn tuy rằng chỉ là Địa Linh cảnh, nhưng bởi vì tu luyện Tiên đạo, có thể ra sức đánh một trận với Vấn Đạo cảnh thông thường, cũng giống như những vị tướng của quân Man, lấy một địch nhiều, hắn tuy có chút cố hết sức, nhưng chỉ cần cho hắn thời gian, thắng bại cũng chưa thể biết được.
Nhưng lão giả này, khí tức toàn thân ngưng đọng, nếu không bay trên không trung như hiện tại, Tô Trường An thậm chí sẽ cho rằng, lão giả này chỉ là một người bình thường.
Lấy ánh mắt của hắn, vậy mà không thể nhìn ra một chút nào tu vi của người đến.
Chỉ trên điểm này liền đủ để cho Tô Trường An cảm thấy lo lắng.
“Ngươi là người của Thiên Lam viện?” Lão giả kia giống như không có ý muốn ra tay chút nào, lão ngẩng đầu nói.
Lúc đó mi mắt thâm sâu bị lão híp lại thành một đường nhỏ, khóe miệng cũng nổi lên ý cười.
Đó chắc là gương mặt rất thiện ý, nhưng trong lòng Tô Trường An vào lúc đó dâng lên một cỗ lạnh lẽo.
“Ngươi cùng hắn nói nhiều như vậy để làm gì, giết là được!” Mà lúc này, vị nam tử ở bên cạnh đầy mụn nhọt bị Tô Trường An đánh lui lại lần nữa giết đến đây, dường như y đối với hành động của lão giả có chút bất mãn, lầu bầu cầm lấy lưỡi hái bổ về phía đỉnh đầu Tô Trường An một lần nữa.
“Dao Quang! Khai Dương!” Sắc mặt Tô Trường An lạnh lẽo, hô nhẹ một tiếng, lại gọi ra hai hư ảnh Thất Tinh một lần nữa, ngăn lại vị nam tử mặt đầy mụn nhọt.
Mà hắn cùng lúc này quay đầu, nhìn về phía vị lão giả kia một lần nữa, thần sắc trên mặt cực kỳ ngưng trọng.
Hắn cảm giác được vị lão giả này khác biệt, khí tức trên người lão quá mức quỷ dị, tu vi cũng không thể nào là Vấn Đạo cảnh thông thường. Nếu như Tô Trường An đoán không sai, lão giả này chắc hẳn đã chạm đến cánh cửa Tinh Vẫn, thuộc về cực ít cảnh giới nửa bước Tinh Vẫn.
“Ngươi cùng vị tướng thủ thành kia có quan hệ như thế nào?” Lão giả đối với đồng bọn đang quần chiến nhìn như không thấy, lão vẫn không vội nhìn chằm chằm vào Tô Trường An mà hỏi.
“Có liên quan gì tới ngươi!” Hiển nhiên Tô Trường An biết rõ vị tướng thủ thành trong miệng lão giả không thể nghi ngờ nhất định là Bắc Thông Huyền, thế nhưng hắn lại cảm thấy mình không cần thiết cùng lão giả này nói chuyện với nhau.
Cánh kiếm phía sau lưng hắn chấn động, thân thể bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, thẳng tắp giết tới lão giả.
Ý cười trên khóe miệng lão giả càng nhiều, một đường linh áp từ trong cơ thể lão tuôn ra.
Tô Trường An đang nhanh chóng di chuyển cùng lúc đó cảm nhận được một cỗ khí tức đen tối tràn vào trong cơ thể mình, linh lực của hắn vốn đã tiêu hao không còn bao nhiêu, dưới sự ăn mòn của khí tức đen tối, lại càng dùng một loại tốc độ không ngừng tiêu tán mà chính mắt thường cũng có thể thấy được.
Trong lòng của hắn kinh hãi, thầm nói không tốt.
Nhưng tốc độ thân thể lại càng nhanh, hắn cũng không thể hiểu chuyện quỷ dị mà lão giả đang làm lúc này, thế nhưng hắn lại rất rõ ràng một thứ, nếu không thể đánh bại trong thời gian ngắn nhất, chỉ sợ không qua bao lâu, linh lực tiêu hao hết thì hắn sẽ như cá nằm trên thớt, mặc cho lão giả này xâu xé.
Suy nghĩ thông suốt những thứ này, một cánh kiếm sau lưng hắn hóa thành vô số trường kiếm giống như mưa to trút xuống lão giả.
Trong con ngươi của lão giả lóe lên vẻ lạnh lẽo, kiếm vũ này nhìn giống như thanh thế to lớn, nhưng thật ra chỉ là mạnh mẽ bên ngoài, dùng tu vi của Tô Trường An, căn bản không thể làm tổn thương được lão.
Nghĩ đến như vậy, lão giả duỗi tay của mình ra, trước người của lão bỗng đột nhiên nổi lên một cái bức tường che chắn màu đỏ, nhìn dáng điệu là chuẩn bị đón đỡ một trận kiếm vũ của Tô Trường An.
Đúng như lão vừa mới suy nghĩ, kiếm vũ của Tô Trường An hoàn toàn không có khả năng gây tổn thương cho lão.
Điểm này Tô Trường An cũng rất hiểu rõ.
Thế nhưng, ngay lúc lão giả mở ra bức tường che chắn kia, khóe miệng Tô Trường An lại nổi lên một nụ cười châm biếm.
Chỉ thấy tay trái của hắn nắm chặt, bàn tay biến hóa huyền ảo, những trường kiếm đã tới trước người lão giả giống như có linh tính, hơi hơi quay đầu, tránh đi bức tường của lão giả, dưới ánh mắt ngạc nhiên của lão giả, trường kiếm áp sát bức tường của lão rồi biến mất từ hai bên.
Sau đó, những trường kiếm kia hội tụ ở phía sau lưng lão, tạo thành một thanh kiếm thật lớn, từ khoảng không phía sau thẳng tắp giết đến lão giả.
Lúc này, nói thì rất dài, thực ra chẳng qua chỉ là chuyện xảy ra trong một chớp mắt.
Những trường kiếm kia dùng tốc độ cực nhanh, thế cho nên cho tới khi trường kiếm đã áp sát bản thân mình, lão giả mới có phản ứng tới.
Lão muốn quay lại ngăn cản, nhưng bây giờ đã muộn, vẻ mặt lão tràn đầy ngạc nhiên nhìn những trường kiếm nhanh chóng bắn vào thân thể của mình, lúc xuyên qua mang theo vết máu loang lổ.
---o0o---