Dịch giả: Tiểu Băng
Trong phủ đã ngồi đầy khách mới, trên đài cao Tô Mạt và Cổ Ninh đứng song song, Cổ Tương Đình và phụ thân Tô Mạt, Tô Hà cũng ngồi trên ghế cao, nghi thức chuẩn bị bắt đầu.
Nhìn thấy Tô Trường An đi vào, không khí đang náo nhiệt trở nên im như chết.
Không ai ngờ Tô Trường An cũng tới tham gia hôn lễ.
Kỷ Đạo nhướng mày, rõ ràng không hài lòng, nhưng Tô Trường An thì đã quen rồi, hắn đi thẳng tới giữa sảnh, đưa mắt tìm chỗ ngồi.
“Tô bá phụ, Tô huynh, Kỷ huynh, Lận huynh.” Cổ Ninh chắp tay với bốn người, cười ấm áp.
Bốn người cũng từ xa chắp tay chào Cổ Ninh.
“Chư vị mời ngồi, tí nữa Cổ Ninh sẽ tới ôn chuyện và các vị.” Gã nói với Tô Trường An.
Mọi người gật đầu, tìm chỗ trống, ngồi xuống.
Lận Như và Kỷ Đạo tới ngồi chung với phụ thân của Kỷ Đạo.
Tô Trường An và Tô Thái lúng túng, vì chỗ trống không phải là không có, nhưng không có ai muốn ngồi chung với hai người.
Một giọng nói vang lên.
“Trường An, tới đây.” Cách đó không xa, một lão giả vẫy tay với Tô Trường An.
Tô Trường An quay sang, lão giả này nhìn quen quen. Hắn nhìn một lúc, mới nhớ ra lão giả là người thường đánh tay hắn ở học viện trấn Trường Môn, Ngụy tiên sinh.
Thật ra, hắn với Ngụy tiên sinh này cũng không thể nói là quen thuộc, chỉ là năm đó hắn quá mức nghịch ngợm, nên Ngụy tiên sinh mới nhớ hắn tới bây giờ.
Tô Trường An và cha đi thẳng tới chỗ bàn của Ngụy tiên sinh, ngồi xuống.
Buổi lễ bắt đầu, người chủ trì bắt đầu kể lể mấy chuyện xưa cũ của tân lang và tân nương, Tô Trường An chẳng chút hứng thú, hắn nhìn Ngụy lão tiên sinh.
Ngụy tiên sinh ngẩng lên.
“Sao hả? Lão phu có gì không ổn à?” Ông hỏi.
“Không có.” Tô Trường An lắc đầu. “Ta là Tô Trường An.”
Mỗi chữ hắn đều nghiến rất mạnh.
Lão giả cười.
“Lão già ta tuy già, đi đứng không tiện, nhưng mắt vẫn còn nhìn rõ lắm, suy nghĩ cũng chưa hồ đồ tí nào.”
Tô Trường An sững người.
“Ông không sợ ta?”
“A? Tại sao ta phải sợ ngươi?” Lão giả hỏi ngược lại, nụ cười trên mặt càng thêm rộng.
“... Ta là trọng phạm truy nã của triều đình?” Tô Trường An nói.
“Vậy ngươi thực đã trải qua chuyện mà người ta đã nói?” Lão giả lại hỏi ngược lại.
“...” Tô Trường An trầm mặc. “Ta đã giết người, giết rất nhiều người.”
“Vậy ngươi có nhầm ai không?”
“...” Tô Trường An im lặng một lúc mới đáp: “Trước giờ thì không, nhưng sau này...”
“Chuyện sau này chẳng có ai biết được.” Lão giả ngắt ngang, chỉ chỉ lên chú rể trên đài cao: “Ngươi nhìn công tử trấn Trường Môn đó, hồi bé là ngôi sao cùng lứa tuổi, ai nghĩ được sau này gã sẽ thành thế này? Gã thật sự sẽ trở thành một Thái Thú tốt, bảo vệ được bá tánh ư?”
“Ta xem chưa hẳn.” Nói xong, lão giả cúi xuống, uống trà tiếp.
Nét mặt và giọng nói của ông vô cùng thong dong tự nhiên, nhưng rơi vào tai Tô Trường An lại làm hắn giật mình.
Hắn nhìn ông chăm chú, mắt lạnh đi, giọng nói trầm nhỏ hẳn.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tô Trường An biết Cổ Ninh khác thường, nhưng đó là vì hắn tu hành Tiên đạo, lại có tu vi Vấn Đạo cảnh, còn Ngụy lão tiên sinh này, theo Tô Trường An biết, bất quá chỉ là một người đọc sách bình thường, làm sao ông nhìn ra được?
“Ta? Ta chỉ là một người dạy học ở cái trấn nhỏ vắng vẻ này thôi, còn có thể là ai?” Ngụy lão tiên sinh nhàn nhạt đáp, như không nhận ra ẩn ý của Tô Trường An.
Tô Trường An đương nhiên không tin, hắn định chất vấn thêm, nhưng ngay lúc đó, ở trong kia vọng ra một tiếng kêu to.
Tô Trường An quay đầu nhìn lên đài cao, thấy Tô Mạt và Cổ Ninh đi tới trước đài.
“Nhất bái thiên địa!”
Người chủ hôn hô to, hai người nắm đồng tâm kết, từ xa cúi đầu xuống.
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
...
Ba bái hoàn thành trong tiếng hoan hô chúc mừng của mọi người, từ giờ khắc này lên, công tử trấn Trường Môn và Tô Mạt đã thật sự là vợ chồng.
Mọi người ồn ào đòi đưa vào động phòng, Tô Trường An cũng quên mất mọi chuyện, nở nụ cười tự đáy lòng.
Dù Cổ Ninh đã làm gì, gã cũng vẫn là công tử trấn Trường Môn, vẫn là bằng hữu của hắn.
Nhưng ngay lúc đưa tân nương vào động phòng, Cổ Ninh bỗng khựng lại.
Gã túm lấy tay Tô Mạt, quát to một tiếng, làn khí tức âm lãnh trên người trào ra.
Tô Trường An giật mình, vọt lên đài.
---o0o---