Dịch giả: Tiểu Băng
“Đông Đẩu?!” Tô Trường An giật mình, cái tên Đông Đẩu hắn đã từng nghe Bắc Thông Huyền nói tới.
Y từng nói thiên hạ Ngũ Đẩu, Đông Đẩu thần bí nhất, ẩn thế không xuất hiện, ngay cả Ngọc Hành sư thúc tổ cũng biết rất ít.
Thực không sao tin được lão tiên sinh dạy học hơn nửa đời người ở trấn Trường Môn lại là Đông Đẩu.
“Ừ.” Thương Linh gật đầu. “Năm đó Chư Thần bị trấn áp trong Thần Mộ, Thiên Đạo luân hồi, phân xuống Ngũ Đẩu, Bắc Đẩu bảo vệ muôn dân trăm họ, Nam Đẩu giám sát để ý triều đình, Tây Đẩu trấn thủ Thần Mộ, Trung Đẩu an táng anh linh, còn Đông Đẩu nhất mạch chúng ta là săn giết bọn tàn quân quái vật từ bên ngoài tới đây.”
“Vậy bọn chúng rốt cuộc là cái gì?” Tô Trường An chỉ chỉ bóng đen, hỏi.
“Kiếp, muôn dân trăm họ chi kiếp, vạn vật chi kiếp, thiên hạ chi kiếp.” Thương Linh đáp.
Câu trả lời quá huyền diệu, Tô Trường An nghe mà không hiểu được.
“Ta từng nghe Chúc Âm nói họ đã từng giao thủ cùng cái thứ này, họ gọi nó là Tà Thần. Nhưng cái thứ này cuối cùng từ đâu mà đến, và vì sao mà đến?” Tô Trường An hỏi.
“Ta cũng không biết nhiều về chúng, chỉ biết bọn chúng tới từ một thế giới khác ở thiên ngoại, mục đích là thôn phệ thế giới, hủy diệt trời đất để làm nguồn sống.” Thương Linh cau mày đáp.
“Bọn chúng rất cường đại, thủ đoạn quỷ dị, có khả năng làm mê hoặc lòng người, đồng hóa người ta thành đồng loại của chúng, để làm bản lớn mạnh bản thân chúng. Ta ở trấn Trường Môn chờ đợi nhiều năm như vậy chính là để bắt cái thứ này.”
Tô Trường An suy nghĩ, nếu vẫn để Cổ Ninh tiếp tục lún sâu, rất có thể cuối cùng sẽ giống như lão giả vừa nói, hóa thành đồng loại của Tà Thần.
“Nó là dư nghiệt sau trận đại chiến với Thần tộc, bị trọng thương, vì bị chúng ta đuổi bắt nên không dám hiện thân, một mực lẩn trốn trong Bắc địa, tới gần đây cuối cùng không kìm nén được, mới ra tay, nên mới bị ta phát hiện.” Thương Linh giải thích.
“Ngươi ở đây mấy chục năm, chỉ là để bắt nó?”
“Mấy chục năm không hề dài.” Thương Linh hiểu được ý của Tô Trường An: “Tà Thần cực kỳ cẩn thận, lần này coi như gặp may đấy, trước đây ta thường phải mất cả trăm năm mới bắt được một đứa, cái tên này so với đồng bạn của nó thì kém kiên nhẫn hơn rất nhiều.”
Tô Trường An hết hồn, mấy trăm năm với lão giả chỉ là một cái chớp mắt mà thôi?.
Một con người thật có thể sống lâu như vậy sao? Mạnh tới cỡ sư thúc tổ Ngọc Hành của hắn mà cuối cùng cũng phải già yếu cơ mà?
“Ngươi đã sống rất lâu?” Tô Trường An tò mò.
“Lâu lắm rồi.” Lão giả đáp, giọng trầm đi, giống như tuổi thọ dài dằng dặc đối với ông chẳng là cái gì đáng để khoe.
“Chỉ sống được lâu thì sao, luôn luôn giết không hết Tà Thần đang tồn tại.” Lão giả làu bàu.
Tô Trường An nhìn ông: “Vì sao lại nói cho ta biết những chuyện này?”
Lão giả cười khổ.
“Bởi vì ngươi là Tiên.”
“Tiên?” Tiên là cái gì? Tô Trường An không khỏi hỏi: “Cuối cùng cái gì là Tiên?”
“Ngươi là Tiên đầu tiên ta gặp được, ta chỉ biết ngươi là Tiên, ta cũng không biết cuối cùng cái gì là Tiên, đáp án này e là ngươi phải tự đi tìm.” Thương Linh đáp.
“Nhưng ta biết Tiên có khả sức mạnh vượt hẳn bình thường, và chúng ta cần tới sức mạnh ấy.”
Mặt ông lại trở nên vui vẻ.
“Thế nào, có hứng thú gia nhập Tây Đẩu chúng ta hay không, dù sao Bắc Đẩu nhất mạch các ngươi hôm nay đã chỉ còn danh nghĩa, không bằng gia nhập vào Tây Đẩu chúng ta, tới lúc đó, ngươi cũng sẽ có được tuổi thọ dài dằng dặc tới mức phát chán như chúng ta, còn chúng ta cũng sẽ đem hết toàn lực trợ giúp ngươi thành tựu Tiên đạo.”
Tô Trường An không ngờ Thương Linh thao thao bất tuyệt một hồi lại vì một lý do là muốn mời hắn nhập môn.
Nhưng không thể không thừa nhận đây là một điều kiện rất mê người.
Không có ai muốn mình chết đi, Thương Linh đồng ý cho Tô Trường An tuổi thọ vĩnh cửu, đó là một sự dụ hoặc rất lớn.
Tô Trường An cúi đầu.
Rất nghiêm túc mà suy nghĩ.
Thương Linh cười vui vẻ, xem ra Tô Trường An sẽ không từ chối ông đâu.
Một lúc sau, Tô Trường An ngẩng đầu lên.
Tô Trường An là người luôn làm ra chuyện khác người, hắn lắc đầu: “Ta không muốn.”
Thương Linh ngẩn người, tưởng mình nghe nhầm.
“Chúng ta sẽ không hạn chế tự do của ngươi, ngươi có thể đi làm bất kì chuyện gì chuyện ngươi muốn làm, cũng có thể tiếp tục vì Bắc Đẩu nhất mạch mà chiến đấu, thậm chí chúng ta còn có thể mang tới rất nhiều hỗ trợ cho ngươi.” Thương Linh vội nói, cố gắng thuyết phục Tô Trường An.
“Ta không muốn!” Nhưng Tô Trường An vẫn lắc đầu.
Lần này, ngữ khí của hắn càng thêm kiên quyết.
“Vì sao?” Thương Linh khó hiểu.
Tô Trường An nhả ra từng chữ một.
“Ta không biết Tiên rốt cuộc là cái gì, cũng không biết cuối cùng ta sẽ biến thành cái dạng gì.”
“Nhưng ta là người.”
“Mà là người, đều phải chết.”
“Bằng hữu của ta, người nhà của ta, những người ta yêu mến, họ đều sẽ chết, vào một ngày nào đó.”
“Nếu họ đã chết rồi, mà một mình ta vẫn còn sống...”
“Sống như vậy, thà là chết còn dễ chịu hơn.”
“Cho nên ta không muốn.”
Thương Linh ngẩn người, ngẩn người thật sự.
Ông khiếp sợ nhìn thiếu niên có số tuổi còn chưa bằng số lẻ tuổi của mình, không thốt ra được lời nào.
Một lúc sau, ông mới nhếch mép.
“Đúng vậy, là người thì đều phải chết.”
Ông cảm khái, đặt bàn tay lên thân thể bóng đen.
“Ngươi rất thú vị, hy vọng lần sau gặp lại, ngươi sẽ tiếp nhận lời mời của ta.”
Giọng ông nhỏ dần, thân ảnh cũng mờ đi, loáng một cái, ông và bóng đen đều biến mất.
Gió đêm lại thổi, vì sao lại sáng.
Thời gian bất động đã trở lại bình thường.
---o0o---