Dịch giả: Tiểu Dĩnh
Tô Trường An không hiểu lắm ý tứ trong lời nói của nam tử.
Chẳng qua, đây là lần thứ hai hắn nghe nói đến từ “Tiên“.
Hắn cũng không kịp tỉ mỉ nghiên cứu điều này, chỉ là thừa dịp nam tử thất thần mà lùi nhanh về sau mấy trượng.
Kỳ thật với thực lực y vừa thể hiện ra, cho dù hắn có lui thêm mấy trượng cũng là vô ích. Nhưng theo bản năng, khoảng cách như vậy có thể làm cho hắn thoáng an tâm một chút.
Tô Trường An hít sâu một hơi, hồi phục lại linh lực vừa bị kích động. Sau đó hắn mới bình tĩnh đánh giá cẩn thận nam tử trước mắt này.
Y đang rất kinh hoàng nên dường như không hề phát hiện hành động của Tô Trường An.
Theo lý đây nên là một cơ hội tốt.
Xuất kỳ bất ý, công kỳ bất bị. (đánh bất ngờ)
Bất kể là hai quân giao chiến hay là cao thủ quyết đấu, đây là đều là biện pháp tốt nhất để giành thắng lợi.
Thế nhưng khiến cho Tô Trường An chán nản chính là, đao của hắn căn bản không động đến được thân thể nam tử.
Hắn cần lực lượng cường đại hơn.
“Thiên Lam!”
Nghĩ đến đây, Tô Trường An gầm lên giận dữ. Một luồng linh áp từ trong cơ thể hắn thoát ra, bao phủ hắn và nam tử vào bên trong.
Sau đó một mảnh bóng tối kéo tới, nhưng ánh sao sáng ngời lại rất nhanh từ trên trời bắn xuống một lần nữa, chiếu sáng khuôn mặt nam tử.
Nam tử rốt cuộc vào lúc này phục hồi tinh thần. Nhưng khi nhìn về phía chân trời, thần sắc trên mặt lại ngớ ra.
Chỗ đó có bảy vì sao, tựa như đã từng quen thuộc lẫn nhau.
Y nhớ rõ tên của bọn họ.
Thiên Xu, Thiên Quyền, Thiên Cơ, Thiên Tuyền, Ngọc Hành, Dao Quang.
Ánh mắt y đảo qua từng vì sao, trong miệng vô thức thì thầm.
Đột nhiên y ngừng lại, mắt nhìn chăm chú vào ngôi sao cuối cùng, đó là ngôi sao y quen thuộc nhất mà cũng lạ lẫm nhất.
Môi y hé ra lại khép lại, giống như trong cổ họng có cái gì đó đảo đi đảo lại.
Nhưng đến cuối cùng, y cũng không thốt ra được lời muốn nói.
Bởi vì thân thể Tô Trường An lúc này bắt đầu chuyển động, chỉ thấy sát khí trên hai đầu lông mày tuôn ra, trong miệng chợt quát lên:
- Ngọc Hành! Dao Quang!
Thập Phương Thần Kiếm bên trong hộp kiếm trên lưng hắn cùng trường đao Cửu Nạn trong tay ứng tiếng mà ra.
Hai đạo hư ảnh hình người cũng đúng lúc này phân biệt cầm lấy hai thanh đao kiếm. Một vị kiếm ra như rồng, ánh kiếm chớp động, hoa sen tràn ra, thẳng đến ngực nam tử.
Một vị nhảy lên thật cao, tựa như thần linh, đao kêu như hổ, thẳng tắp chém về phía mặt nam tử.
Mà quanh thân Tô Trường An cũng tỏa ra linh lực mênh mông, kèm theo là điện tím, linh viêm, còn có đao ý lăng liệt.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, vào khoảnh khắc Tô Trường An toàn lực thúc giục lực lượng trong thân thể, hắn mơ hồ nghe được từ đan điền của hắn có một tiếng chim hót cao vút vang lên. Tốc độ của hắn lại nhanh hơn vài phần. Hạ Hầu Huyết trên tay hắn cũng bắt đầu khởi động, trực tiếp trảm nghiêng hướng chỗ eo nam tử.
Lúc này, Tô Trường An đã vận dụng tất cả lực lượng hắn có.
Hắn dùng hết toàn lực.
Dù cho hy vọng xa vời, nhưng ít nhất hắn chưa bao giờ buông bỏ chống cự. Hắn còn sống, liền muốn nỗ lực sống, như vậy sau khi chết mới không thẹn với lương tâm.
Keng!
Keng!
Keng!
Ba tiếng giòn vang gần như đồng thời kêu lên.
Kỳ tích Tô Trường An chờ đợi cũng không xảy ra. Hắn cùng với hai hư ảnh được gọi ra cùng lúc đánh trúng nam tử. Nhưng giống như lúc trước, hắn vẫn không thể chém được thân thể nam tử, điều này khiên hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi.
Trên đời rất nhiều chuyện chính là như thế.
Dù cho ngươi đã dùng hết toàn lực, dù cho ngươi đã đánh cuộc cả tính mạng, nhưng đến cuối cùng vẫn là vô ích.
Tay nam tử lúc này giơ lên. Tô Trường An biết rõ với tu vi của y, nếu một chưởng này đập xuống, hắn tất nhiên thân tử đạo tiêu.
Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị nghênh đón cái chết như đã đoán trước, một luồng lực lượng êm dịu lại chợt truyền đến. Thân thể hắn hạ xuống, linh lực quanh thân bất giác thu lại. Lĩnh vực của hắn cũng tùy theo tiêu tán, ánh sao trên đỉnh lại bắt đầu chiếu rọi xuống.
- Ngươi tên là Tô Trường An phải không?
Nam tử hỏi.
Lúc trước y từng hỏi vấn đề này rồi.
Chỉ là bây giờ có chỗ bất đồng.
Giọng nói của y giống như có thêm chút độ ấm, không còn lạnh băng như trước.
Mà có lẽ vì chút độ ấm này, Tô Trường An vừa đứng người lại theo bản năng khẽ gật đầu.
Hắn nhanh chóng nhận ra nam tử trước mắt có điểm khác thường, trong miệng cũng hỏi:
- Ngươi là ai?
- Khai Dương.
Nam tử với thần sắc cô đơn nói ra một cái tên làm cho Tô Trường An khiếp sợ.
- Khai Dương đã không còn trên đời nữa.
- Khai Dương... Sư thúc tổ?
Thân thể Tô Trường An theo bản năng lùi về sau mấy bước.
Hắn cảm thấy khó hiểu, ít nhất trong lòng hắn, người của Thiên Lam viện không phải là như vậy.
- Vậy tại sao người...?
Hắn kinh nghi bất định mà hỏi. Nhưng lời còn chưa dứt, giọng nói của Khai Dương vang lên lần nữa.
- Đạo của ngươi là Thiên Lam.
Y nói như vậy, sự lạnh lùng trên mặt hóa thành yêu thương, tựa như sự yêu mến khi trưởng bối nhìn xem tiểu bối.
Đối với y tuổi này, đây nên là chuyện đương nhiên. Nhưng khí tức trên người y lại quá lạnh lẽo, khiến cho sự nhu hòa trên khuôn mặt lại trở nên bất thường. Tô Trường An nhớ đến những hành động lúc trước của y, trong lòng vẫn có chút bất an. Hắn lại lùi lại, cách nam tử một khoảng cách hắn tự nhận là an toàn.
Thế nhưng Khai Dương đối với hành động này làm như không thấy, y tiếp tục nói:
- Nhưng ngươi không hiểu Thiên Lam, rất có thể ngươi mãi mãi cũng không có cơ hội hiểu được. Như vậy, đạo của ngươi vĩnh viễn sẽ không nguyên vẹn. Nói một cách khác, khả năng rất lớn, cuối cùng cả đời ngươi cũng không thành được Tinh Vẫn.
Sau cùng, y dừng một chút rồi bổ sung:
- Ta muốn nói là dựa vào chính mình, ngươi vĩnh viễn không thành được Tinh Vẫn.
-...
Tô Trường An không nói gì. Hắn không rõ tại sao Khai Dương lại xuất hiện ở đây, tại sao muốn dẫn Thanh Loan đi, càng không rõ tại sao y muốn nói với mình mấy chuyện không đâu vào đâu như vậy.
- Nhưng không sao, ta sẽ giúp ngươi.
Sự nhu hòa trên gương mặt Khai Dương chợt tản đi. Y bỗng động thân, không hề báo trước xuất hiện ở trước người Tô Trường An.
- Lực lượng ngươi có được quá phức tạp, mà ngươi lại không biết kết hợp bảo tàng, không biết sử dụng. Ngươi tựa như một cây đại thụ đang quá độ, nhìn qua cành lá rậm rạp nhưng kỳ thực căn cơ bất ổn. Lại giống như chiếc gương đồng bị cưỡng ép đúc thành, chỉ cần bị thương tổn nặng sẽ tan thành mảnh nhỏ, vạn kiếp bất phục.
- Vì vậy...
Khai Dương đưa tay ra ngoài, đâm thẳng vào trong ngực Tô Trường An.
Mắt Tô Trường An đột nhiên trợn to. Bởi vì sự đau đớn khó tả, trên huyệt thái dương của hắn nổi gân xanh, mồ hôi rậm rạp trên trán.
- Ngươi cần làm lại.
Giọng Khai Dương vô cùng trầm thấp, thật giống như tiếng ác ma quát khẽ.
Y vừa dứt lời, linh lực trong cơ thể Tô Trường An bắt đầu nhanh chóng tiêu tán.
Thiên Thính, Địa Linh, Thái Nhất,...
Phồn Thần, Cửu Tinh, Tụ Linh,...
Chỉ một thoáng, tu vi mà hắn trải qua vô số khó khăn, hiểm trở mới có được giờ phút này đều tản đi.
Đầu hắn bắt đầu hôn mê, mắt mở ra lại nhắm lại. Cho dù hắn cố hết sức ngăn cản cũng không cách nào chống cự lại cảm giác mệt mỏi đang ùn ùn kéo đến.
- Tốt.
Làm xong những việc này, Khai Dương thu hồi tay mình. Y nhẹ gật đầu, tựa như rất hài lòng với kiệt tác của mình. Nhưng rất nhanh, y nhíu mày lại.
- Ngươi còn cần vài thứ.
Y giống như suy tư xem những thứ này là gì.
Ví dụ như tín niệm, hoặc là...
- Cừu hận!
Y nói như vậy, trong tay lại chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một trường kiếm sắc bén. Vừa nói xong, y trực tiếp chém về phía con phượng hoàng sớm đã hôn mê ở bên kia.
- Không!
Tô Trường An gào thét trong lòng, nhưng miệng hắn không phát ra được tiếng nào. Đã mất đi linh lực, thân thể hắn bắt đầu rơi xuống rất nhanh. Trước lúc hoàn toàn lâm vào bóng tối, in trong mắt hắn chính là cảnh thân thể Thanh Loan tuôn ra từng giọt máu tươi, bên tai đồng thời vang lên giọng nói lạnh băng của Khai Dương.
- Muốn báo thù sao? Đợi đến ngày ngươi tu thành Tinh Vẫn, đến tận cùng của thế giới tìm ta đi.
---o0o---