Dịch giả: Tiểu Băng
Tô Trường An trở về Bắc địa.
Tin tức này chỉ sau mấy ngày, đã trở thành ai ai cũng biết.
Tin này đã làm người ta kinh ngạc, nhưng có tin nữa làm người ta còn kinh ngạc hơn.
Tô Trường An là trọng phạm bị truy nã, thế mà cứ vô tư ở lại trong nhà, thậm chí còn từng nghênh ngang cùng cha của mình Tô Thái đi ra đường mua quần áo, nguyên liệu nấu ăn, không hề có một tí tự giác nào mình là tội phạm.
Thế mà Thái Thú Trường Môn lẫn Cổ gia thành Bắc Lam đều cứ như không nhìn thấy, chẳng hề phái người đi bắt hắn.
Điều này làm cho dân chúng không sao hiểu nổi, thầm nghĩ chắc mấy năm rời khỏi Trường Môn, Tô Trường An đã trải qua cái gì đó, khiến ngay cả triều đình cũng không dám làm gì với hắn.
Tô Trường An ở trấn Trường Môn chẳng làm ra chuyện gì khác người, khiến dần dần dân chúng cũng quên đi việc này.
Rồi có một chuyện mới toanh làm cả trấn Trường Môn muốn nổ tung rồi.
Thái Thú của họ sắp lập gia đình với Tô Mạt, thời gian chính là bảy ngày sau.
Lúc Cổ Tương Đình làm Thái Thú Trường Môn, thân ưu ái dân, mọi người rất là kính yêu. Cổ Ninh là con trai độc nhất của Cổ Tương Đình, từ nhỏ đã thể hiện ra phong cách kia của cha, tiếp nhận chức Thái Thú, mọi người đều vô cùng hài lòng.
Đến nay tiếp nhận đã được chừng nửa năm, ngoài lúc trước mặc kệ lời bàn tán, làm chuyện hơi khác người là tu sửa phủ Thái Thú, thì chẳng làm ra sai sót gì lớn, thêm với uy vọng của phụ thân vẫn còn, khiến mọi người đều yêu kính gã, cho nên đại hôn của gã đối với cái trấn Trường Môn nho nhỏ chính là chuyện đại sự.
Nhưng mà, thân là người trong cuộc, Thái Thú Trường Môn đại nhân, lại có vẻ không hề vui vẻ gì.
Phủ Thái Thú giăng đèn kết hoa, bận bịu túi bụi, nhưng Cổ Ninh lại nhốt mình trong thư phòng, đã trọn vẹn một ngày một đêm rồi.
Không ai dám tới gần gian phòng kia, vì có mấy binh sĩ vì có việc tới làm phiền gã, tới bây giờ vẫn còn đang nằm trong nhà dưỡng thương.
Người ngoài không biết, nhưng cận vệ của phủ Thái Thú đều nhìn ra rất rõ mấy tháng nay, Thái Thú đại nhân giống như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, trở nên trầm mặc, âm lãnh.
Khi gặp mặt dân chúng, gã lại khoác lên cái mặt ấm áp vui vẻ, nhưng khi quay lưng đi, thì ngay cả nói một câu với người cũng không muốn nói.
Trong thư phòng tối tăm.
Cổ Ninh cong người, quỳ dưới đất, trong phòng lờ mờ hình như có đồ vật gì đó đang cuồn cuộn.
Trong đầu gã không ngừng vang vọng một giọng nói như ác mộng.
“Giết Tô Thái! Ta giúp ngươi thành tựu Tinh Vẫn!”
“Giết Tô Thái! Ta giúp ngươi thành tựu Tinh Vẫn!”
“Giết Tô Thái! Ta giúp ngươi thành tựu Tinh Vẫn!”
...
Trán gã vã mồi hôi lạnh, thái dương nổi gân xanh gồ lên.
“Tại sao? Tại sao?!” Gã không ngừng nghiến răng, vì quá đau đớn, khóe miệng đã bắt đầu nhỏ ra nước bọt.
Cả người gã vô cùng chật vật và đáng sợ.
“Ta không muốn!” Gã không ngừng tự trả lời, đáp lại cái thanh âm kia.
Gã trộm vũ khí, hãm hại Cổ Đường, thu hối lộ của hai người Dư Đồng, kiếm lợi riêng, tu sửa phủ Thái Thú.
Gã trong đêm đã giết một thằng bé con bệnh nặng sắp chết, ngày hôm sau giả mù sa mưa tới nhà thăm hỏi, tiễn đưa thằng bé, tặng cho cha mẹ nó một khoản tiền hậu hĩnh.
Gã luôn tự trách mình vì chuyện ấy, chưa từng tha thứ cho mình, nhưng gã không còn dừng được, gã không sao từ chối được cám dỗ cảm giác mang tới mỗi khi thực lực gã tăng vọt.
Gã trầm mê trong đó.
Gã cũng muốn dừng lại, nhưng gã không thể tự thoát ra được.
Tô Mạt đã nhận ra gã khác thường, cô tới quan tâm gã.
Giọng nói kia bảo chỉ cần gã chiếm đoạt được Tô Mạt, nó sẽ giúp tu vi gã tiến thêm một bước.
Gã thích Tô Mạt, Tô Mạt cũng thích gã.
Họ ở và nhau chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Ngay khi phụ thân bị điều đi, gã đã tỉnh ngộ, cái thế giới này, dù ngươi có khiêm cung kiệm cỡ nào, giúp mọi người làm điều tốt nhiều thế nào, cũng chỉ là vô ích.
Cái thế giới này, chỉ có một nguyên tắc đơn giản, đó chính là mạnh được yếu thua.
Nói thì tàn nhẫn, nhưng khi đã nhìn thấy được bản chất của cái thế giới này, sẽ nhận ra nó đã là như thế.
Cổ Ninh từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, trong lòng là một bầu đầy tâm huyết tuổi trẻ.
Hôm nay Cổ gia có thể điều phụ thân gã đi, ngày mai sẽ có thể cướp đi Tô Mạt của gã. Gã không muốn như thế, gã muốn phải bảo vệ phụ thân của mình, người phụ nữ của mình, dân chúng trấn Trường Môn của mình.
Cho nên một đêm đó, gã đã tàn nhẫn chiếm đoạt Tô Mạt, mặc kệ cô có đồng ý hay không, gã chính vì mục đích để đổi lấy sức mạnh cường đại, để sau này có cái để bảo vệ cô.
Cho đến mấy hôm trước, thanh âm kia đòi gã phải giết Tô Thái.
Gã mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, gã đã bị cái thanh âm kia mê hoặc, làm rất nhiều chuyện tồi bại, nó đã dụ gã rơi vào vực sâu, hai tay dính đầy tội ác.
Cái gọi là công tử Trường Môn, bây giờ chính là lời nhạo báng gã.
Gã không muốn như thế nữa, gã đã có đủ sức mạnh, chỉ cần gã muốn, dù là Cổ gia cũng không thể coi thường gã nữa. Gã đã đạt được mục đích của mình rồi, gã không cần phải tiếp tục như vậy nữa.
Chỉ cần gã muốn thu tay lại, gã sẽ quay về trở lại làm công tử Trường Môn.
Gã nghĩ như vậy, sắc mặt dần dần trở nên khá hơn.
Giọng nói đầy mê hoặc kia cũng im bặt.
Ngay khi gã định đứng dậy, đi thẳng thắn khai báo với Tô Mạt, thì giọng nói kia lại vang lên.
“Trong vòng ba ngày, nếu Tô Thái không chết, ta sẽ thu hồi lại tất cả những gì đã cho ngươi.” Thanh âm kia không còn âm điệu dụ dỗ ngày xưa, mà trở thành lạnh như băng tuyết.
Cổ Ninh cứng người.
Gã không hề nghi ngờ chủ nhân của thanh âm kia có được cái khả năng ấy, cũng biết lời này chính là uy hiếp.
Gã run rẩy.
Gã cảm thấy sợ hãi.
Có được thứ mà mình chưa từng có được, mới hiểu được nó trân quý thế nào.
Một khi có được rồi, không ai muốn buông nó ra nữa.
Cổ Ninh đã được hưởng thụ sức mạnh cường đại, làm sao cam lòng buông ra?
Gã sầm mặt nhìn về hướng nhà của Tô Trường An, trong con ngươi lóe ra hào quang âm lãnh.
---o0o---