Thư Kiếm Trường An

Chương 598: Chương 598: Mất đi nhân quả




Dịch: phuongkta1

“Như ngươi mong muốn.” Tư Mã Hủ gật đầu nói.

Tay của lão mãnh liệt duỗi ra, một cái hư ảnh bát quái cực lớn vào lúc đó hiện lên sau lưng lão.

Áo bào màu trắng của lão bay bổng, sợi tóc trên trán theo đó phấp phới.

“Đi!”

Lão lại phất ống tay áo một cái.

Những trận đồ bát quái xung quanh người nhỏ hơn cái sau lưng lão rất nhiều liên tiếp hiện lên, nương theo một tiếng hét to của lão, những cái trận đồ bát quái kia phát ra một tiếng thanh minh, như mũi tên rời cung thẳng tắp bắn về phía Quách Tước đứng ở trên tháp Liễu Vọng.

Những cái trận đồ bát quái rậm rạp chằng chịt kia hầu như che khuất bầu trời, âm thanh phá không vang vọng không dứt gần như lấn át tiếng sóng mãnh liệt.

Chúng nó tuôn về phía Quách Tước.

Tuôn về phía thân ảnh đứng lặng trên tháp Liễu Vọng, bóng người gầy yếu, nhưng lại thẳng lưng mà đứng kia.

Chẳng qua ngay lập tức sau đó, những trận đồ bát quái kia hiển nhiên đã đến trước người Quách Tước.

Không biết do tự tin hay là vì tốc độ trận đồ quá mức nhanh chóng, cho đến lúc này Quách Tước cũng chưa từng có một chút động tác, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không hề nháy.

Y nhìn đường chân trời, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao, dường như có năng lực nhìn xuyên qua tầng tầng nước sông, cũng có thể lướt qua trận đồ che khuất bầu trời kia, thấy rõ bóng người phía sau.

Một đường ánh sao hiện lên trong tròng mắt y, trong nháy mắt trận đồ bát quái đi vào trước người y.

Linh lực tràn đầy như thú vật thoát khỏi lồng từ trong cơ thể y trào lên, quần áo của y rung động, một cái trận đồ bát quái giống như trận đồ bát quái sau lưng Tư Mã Hủ vào lúc đó tự lòng bàn chân của y hiện lên.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn vào lúc đó nổ tung.

Những cái trận đồ bát quái nhỏ bé kia giống như là gặp phải một cái bức tường vô hình, chẳng qua cách thân thể Quách Tước một khoảng đều vỡ nát.

“Sư tổ không hổ là sư tổ, mà lại nhìn một chiêu này của đệ tự học được như thế nào?” Quách Tước nói như vậy, vào lúc đó vung lên ống tay áo của mình.

Từng cái trận đồ bát quái thật nhỏ giống như Tư Mã Hủ đã gọi ra vào lúc đó hiện lên từ phía dưới ống tay áo y, cũng giống hệt như lúc nãy mãnh liệt tuôn về phía thân thể Tư Mã Hủ.

Tư Mã Hủ dường như đã sớm đoán trước được biến hóa này.

Lão khẽ vuốt cằm, giống như là vui mừng, lại như là xem thường.

“Bổn sự của Liễu Sanh Tiêu, ngươi trái lại học được vài phần.”

Lão nói như vậy, một tay mãnh liệt duỗi ra, ở trong hư không nắm chặt.

Một cái hư ảnh cánh tay cực lớn chợt hiện lên, những cái trận đồ bát quái bị Quách Tước gọi ra vào lúc đó đều bị lão nắm trong tay, chỉ cần lão nhẹ nhàng nắm chặt, liền đều hóa thành thuốc tán.

“Chẳng qua một thân bổn sự của ta truyền đến thế hệ hắn còn thừa vốn là chỉ là da lông mà thôi.”

Lão nhẹ nhàng nói, trong con ngươi càng dày đặc khinh thường.

Vẻ mặt Quách Tước vào lúc đó trở nên ngưng trọng.

Trước đây y cố hết sức đánh giá cao bổn sự vị Thủ Vọng giả muôn dân trăm họ này, nhưng hôm nay giao chiến một phen, mới biết chính mình đã đánh giá sai quá nhiều.

Nhưng việc đã đến nước này, Tư Mã Hủ sao có thể tha cho y, mà y cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ lui về phía sau.

Đúng như y nói, hoặc giết một người hoặc xin một đường chết.

Trừ thứ đó ra, y đã không còn đường lui.

Nghĩ đến như vậy, lông mi y trầm xuống, ngôi sao trên đỉnh đầu dường như cảm nhận được quyết ý trong lòng y giờ phút này, từng đường ánh sao càng sáng lạn như thủy triều chiếu nghiêng xuống.

Y bước về phía trước một bước.

Gót chân chỉa xuống đất.

Một đường sóng gợn từ phía trên cái trận đồ bát quái kia đẩy ra.

“Nhân quả mệnh lý, quỷ thần khó lường.” Y mạnh mẽ chắp hai tay trước ngực, một âm thanh giống như là sắc lệnh phun ra từ trong miệng y.

Khi đó, một cỗ chấn động tràn đầy nhưng lại vô cùng mịt mờ tuôn ra từ trong cơ thể y.

Không giống với linh áp, kiếm ý hay đao ý.

Đó là lực lượng đặc thù của Thiên Cơ nhất mạch, ngôn từ khó có thể hình dung, nhưng bao hàm nhân quả, mệnh lý thậm chí một chút lực lượng Thiên Đạo.

Một loại lực lượng người bình thường hoàn toàn không thể phát hiện, cho dù là Tinh Vẫn phải cố hết sức mới phát hiện được.

Theo cỗ lực lượng kia đẩy ra.

Trong thiên địa giống như có một cái gông xiềng vô hình hiện lên, mạnh mẽ khóa thân thể Tư Mã Hủ lại.

“A?” Thân thể Tư Mã Hủ ngừng lại, hiển nhiên lão có thể cảm giác cực kỳ rõ ràng chuyện này, nhưng lão vẫn không có ý tứ phản kháng chút nào, thậm chí lông mày lão nhíu lại, mặc cho những cái gông xiềng vô hình kia giam cầm thân thể của lão lại, nhưng cũng không có ý phản kháng.

Vẻ mặt Quách Tước vào lúc đó trở nên càng ngưng trọng, y biết rõ mình có thể dễ dàng làm được điểm này như vậy, cũng không phải bởi vì bản thân mình mạnh mẽ mà là vì vị lão giả trước mắt đang cố ý trêu đùa mình.

Mặt của y trầm xuống, trong lòng biết đã không còn đường lui.

Vì vậy linh lực quanh người càng vận chuyển mãnh liệt.

“Thiên Đạo tuần hoàn, ta mượn một chút.”

Y nói như vậy, trên trán bắt đầu hiện ra mồ hôi chằng chịt, hai tay kết ấn bắt đầu run rẩy kịch liệt một hồi, dường như đều muốn tách ra, rồi lại bị lực lượng nào đó kiềm chế, khó có thể giãy giụa.

Quần áo của y bắt đầu điên cuồng bay bổng, trâm gài tóc trên đầu lúc đó rơi xuống, từng sợi tóc rối bù tung tay.

Trong hai tròng mắt y hiện lên từng đường máu, bắt đầu phiếm hồng.

“Mở!”

Một tiếng hét to vang lên.

Thanh âm kia giống như bị y nặn từ trong cổ họng đi ra, khàn khàn vô cùng.

Nương theo đường thanh âm này, hai tay của y mạnh mẽ tách ra, chỗ mi tâm vào lúc đó bỗng nhiên phát ra một đường kim quang sáng chói, đó là một con mắt nhỏ.

Vẻ mặt Tư Mã Hủ vào lúc đó hiện lên một vẻ khác thường, vô số cái bóng người từ trong thân thể của lão bị lôi kéo ra, theo Quách Tước mở ra hai tay không ngừng hiện lên ở bên cạnh cơ thể lão.

Mà nhìn kỹ những bóng người nho nhỏ kia, lại cực kỳ giống với Tư Mã Hủ, nhưng từng cái lại có thần thái khác nhau, hoặc vui mừng hoặc đau buồn, hoặc ngu si hoặc phẫn nộ.

Đó là nhân quả, qua lại của Tư Mã Hủ. Mỗi một cái hình bóng bao hàm một đường qua lại, một đường nhân quả. Mà cho dù Quách Tước gọi nó từ trong cơ thể Tư Mã Hủ ra, người bình thường cũng hoàn toàn không cách nào trông thấy, chính Quách Tước cũng không thể không dựa vào việc vận dụng bí pháp kia để thúc giục Thiên Nhãn mới có thể thấy nó rõ ràng.

Nhưng đồng thời bí pháp này khiến y tiêu hao thật nhiều, thế cho nên từ lúc mới bắt đầu, trên trán của y hiển nhiên đã hiện lên từng đường mô hôi chằng chịt.

“Đúng vậy, thuật nhân quả này có thể đạt được trình độ như vậy, ngươi cũng có thể coi là đã tu đến đại thành.” Tư Mã Hủ sau một lúc hơi kinh ngạc, vẻ mặt lại khôi phục như bình thường, lão vừa cười vừa nói, trong lời nói mang theo đầy hàm ý khen ngợi.

Bờ môi Quách Tước càng ngày càng trắng, vẻ mặt cũng cực kỳ khó coi, y rút cuộc đã không còn sức lực trò chuyện vui vẻ với Tư Mã Hủ.

Lông mày y vững vàng, hai con ngươi ngưng tụ.

Từng cái sợi tơ màu trắng vào lúc đó hiện lên từ trong cơ thể y, sau khi vây quanh y một hồi, theo Quách Tước khẽ động ý nghĩ trong đầu, những sợi tơ trắng kia liền mãnh liệt như rắn độc thoát ra, gào thét phóng tới Tư Mã Hủ, nhưng mục tiêu lại không phải là thân thể của lão, mà là những hư ảnh bị Quách Tước kéo ra từ trên người Tư Mã Hủ.

Y muốn phá hỏng nhân quả của Tư Mã Hủ!

Dùng mệnh tuyến của mình làm vũ khí, phá đi nhân quả của Tư Mã Hủ!

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.