Thư Kiếm Trường An

Chương 329: Chương 329: Nàng chết có giá trị




Dịch giả: Alreii

Ngày hôm sau, Tô Trường An rời giường thật sớm đến trước cửa phòng của Bắc Thông Huyền, hắn đang định gõ cửa, lại nghe thấy tiếng tranh cãi trong phòng.

Chắc âm thanh kia là của Tư Mã Trường Tuyết và Bắc Thông Huyền, hắn vốn cảm thấy nghe lén hai phu thê cãi nhau là một chuyện cực kỳ thấp hèn, định xoay người rời đi, nhưng nội dung hai người cãi nhau lại khiến hắn phải dừng bước.

“Ta, ta không trở về.” Đây là âm thanh nữ, có lẽ là lời của Tư Mã Trường Tuyết, nàng hình như có hơi kích động. Tô Trường An rất khó tưởng tượng nữ tử thùy mị giống như Tư Mã Trường Tuyết lúc nổi giận lại có dáng vẻ như vậy.

“Lưu lại chỉ có chết. Quan Vĩnh Ninh không thủ được.” Trái lại âm thanh của Bắc Thông Huyền có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

“Vậy thì thế nào, Tư Mã Trường Tuyết ta, là thê tử của chàng, chàng ở đâu thì ta ở đó.” Tư Mã Trường Tuyết đáp lại.

Trong phòng đột nhiên rơi vào trầm mặc.

Qua một lúc lâu, âm thanh có chút khổ tâm của Bắc Thông Huyền vang lên lần nữa.

“Còn có một người đang đợi ngươi.”

Lời của Bắc Thông Huyền rõ ràng khiến Tư Mã Trường Tuyết sửng sốt, âm thanh của nàng cũng giảm nhẹ mấy phần.

“Đợi ta thì thế nào, ta đã là thê tử của chàng. Lúc đầu nếu đã muốn lấy ta thì bây giờ đừng nghĩ đến việc vứt bỏ ta.”

Trong phòng lại lần nữa rơi vào trầm mặc.

Tô Trường An có thể đoán được nội tâm xoắn xuýt lúc này của Bắc Thông Huyền.

“Đó chỉ là kế tạm hoãn... Hơn nữa một năm này, ta và ngươi cũng không phải phu thê thực sự. Đừng vì tranh hơn thua nhất thời mà phụ lòng mình, cũng phụ lòng người khác.” Bắc Thông Huyền cố gắng khuyên nhủ.

“Kế tạm hoãn?” Tư Mã Trường Tuyết hình như đang cười, nhưng tiếng cười lại mang theo ý lạnh. “Một phụ nhân như ta, không hiểu quốc gia đại sự giữa nam nhân các chàng, nhưng từ khi ta gả cho chàng, tam tòng tứ đức, tự hỏi chưa bao giờ vượt quá. Chàng không hưu* ta được, cũng không đuổi ta đi được. Nếu chàng muốn ta rời khỏi nơi này, nếu quan Vĩnh Ninh của chàng không thủ được, vậy thì dẫn theo ta cùng nhau rời đi.”

*Hưu: Chồng đuổi vợ về nhà cha mẹ ruột thời xưa

Hình như là nghe ra được quyết tâm trong lời nói của Tư Mã Trường Tuyết, âm thanh của Bắc Thông Huyền bởi vì một ít áy náy trong lòng mà nhỏ hơn vài phần.

“Ta không thể rời khỏi quan Vĩnh Ninh. Ta đã đáp ứng sư tôn, phải phòng thủ Tây Lương, ngày quan Vĩnh Ninh bị phá thì chính là ngày Bắc Thông Huyền ta bỏ mạng. Nhưng nàng không giống, nàng còn trẻ, tội gì phải mất mạng vì một người chết chứ? Con người nên sống vì những người yêu mình chứ không nên sống vì người chết.”

Có lẽ câu nói này chạm đến chỗ đau nào đó của Tư Mã Trường Tuyết.

Âm thanh của vị nữ tử vẫn luôn ôn nhu dịu dàng trong mắt Tô Trường An đột nhiên lớn hơn.

“Thì ra chàng cũng biết, người không nên sống vì người chết sao?”

“Một năm này tuy ta và chàng sống chung một phòng, nhưng chưa từng chung chăn gối.”

“Nhưng chàng có biết ta mỗi ngày đều sẽ bị cái tên Như Yên Như Yên mà chàng gọi trong giấc mơ làm tỉnh giấc, chàng bảo ta hãy sống vì người yêu mình, bản thân lại tâm tâm niệm niệm tới một người chết. Chàng không cảm thấy buồn cười sao?”

Nói xong câu này, trong phòng truyền tới tiếng bước chân dồn dập, chưa đợi Tô Trường An phục hồi lại tinh thần, cửa phòng của Bắc Thông Huyền đã bị Tư Mã Trường Tuyết mở ra từ bên trong.

Nàng thấy Tô Trường An đứng ở trước cửa bởi vì bị bắt quả tang đang ở nơi góc tường nghe lén nên vẻ mặt lúng túng, đầu tiên ngẩn ra một chút, sau đó cúi đầu vòng qua Tô Trường An bước nhanh rời đi.

Trong lúc vội thoáng liếc nhìn một cái, Tô Trường An thấy rõ nước mắt nơi khóe mắt của Tư Mã Trường Tuyết.

“Trường An à? Vào đi.” Mà lúc này, âm thanh của Bắc Thông Huyền đột nhiên vang lên.

Tô Trường An sửng sốt, nhưng vẫn thành thật đi vào.

Hắn khép cửa phòng lại, ngồi xuống chiếc ghế trước giường Bắc Thông Huyền.

Bắc Thông Huyền lúc này cùng Bắc Thông Huyền một mình độc chiến bốn người ở Vĩnh Ninh quan tựa như hai người khác nhau.

Sắc mặt vốn tái nhợt của y vào lúc này lộ ra vẻ bệnh trạng, đôi môi từ trước đến nay màu đỏ tươi cũng biến thành xanh nhạt. Người tựa ở đầu giường, trong con ngươi là vẻ mỏi mệt nồng đậm.

Tô Trường An hơi lúng túng gãi đầu, cảm thấy có chút xấu hổ vì hành vi vừa nãy của mình.

Nhưng Bắc Thông Huyền hình như không chút để ý đến việc này, y miễn cưỡng lộ ra nụ cười nơi khóe miệng, hỏi: “ra khỏi Thiên Đạo các vào lúc nào?”

“Năm sáu ngày trước.” Tô Trường An thành thật trả lời.

“Ừ.” Bắc Thông Huyền gật đầu, “thành công chứ?”

Tô Trường An đương nhiên biết Bắc Thông Huyền hỏi chuyện gì, hắn gật đầu.

“Ừ.” Bắc Thông Huyền gật đầu lần nữa.

Sau đó y cúi đầu trầm mặc hồi lâu, mới hỏi lần nữa: “vậy thì rời khỏi quan Vĩnh Ninh đi.”

Tô Trường An sửng sốt, không hiểu hỏi: “tại sao?”

“Lúc nãy ta và Tư Mã Trường Tuyết nói chuyện chắc hẳn ngươi đã nghe thấy hết rồi, quan Vĩnh Ninh không thủ được. Nhưng Thiên Lam viện lại cần truyền thừa tiếp, huống chi ngươi đã vào Tiên đạo, hy vọng của Thiên Lam viện giờ đây lại đặt lên người ngươi, ngươi không thể chết.”

“Bốn người Thác Bạt Viêm đã bị ngươi đánh trọng thương, đợi thương thế của ngươi tốt hơn, hai người ta và ngươi cộng thêm Ma Hải Da, Vũ Bình đối mặt với bốn tên tu sĩ Vấn Đạo cảnh quân Man, ta cảm thấy cũng không phải không có phần thắng, cần gì phải bi quan như vậy? Dù chúng có năm mươi vạn quân Man, nhưng chúng ta có nơi hiểm yếu Vĩnh Ninh này, lại có lương thảo đầy đủ, cũng không phải không có sức đánh một trận.” Tô Trường An nói ra nghi vấn dưới đáy lòng mình.

Bắc Thông Huyền nghe vậy lại cười khổ lắc đầu, y liếc nhìn Tô Trường An nói: “nếu quân Man chỉ có bốn tên Vấn Đạo, ta sao lại có thể sợ?”

“Quan hệ đằng sau của Cửu Anh nhất tộc và Thần tộc ta tin không cần ta nhiều lời ngươi cũng biết được, bốn tên Vấn Đạo này chỉ là một góc núi băng, bọn chúng đã bắt đầu tập kết Tinh Vẫn, trong tay chúng nhất định có không ít máu của bán Thần, lấy năng lực của bọn chúng, có thể trong thời gian ngắn như vậy hủy diệt được sự thống trị gần ngàn năm của Đế Giang nhất tộc, ngươi cho rằng lực lượng mà bọn chúng sở hữu thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?”

Tô Trường An không khỏi nhớ tới mấy vị Thánh Tử trong miệng Hổ Yển, nhất thời tâm trạng cũng trở nên nặng nề.

Nhưng hắn vẫn có chút không hiểu.

“Nếu thực lực của Cửu Anh mạnh như vậy, tại sao còn chậm chạp không chịu công thành?”

Theo Tô Trường An thấy, lấy thực lực phất tay liền có thể tàn sát được Vương đình Man tộc của mấy tên Thánh Tử kia, chỉ cần muốn ra tay thì đừng nói chỉ Tây Lương, dù là Nguyên e rằng cũng là vật trong túi của bọn chúng.

“Bọn chúng là đang đợi, đợi một thời cơ thích hợp, một lần hành động công phá Vĩnh Ninh, mở ra Tây Lĩnh tiến thẳng vào Nguyên!” Bắc Thông Huyền lạnh giọng nói.

“Ta đã đệ trình lên triều đình mười mấy bảng tấu chương kể rõ quan hệ lợi và hại của nó, nhưng không một người nào đáp lại. Giờ đây Tư Mã Hủ nắm giữ triều chính, cho dù ta nghĩ hết biện pháp thư từ với Thiên Tử thì cũng như đá chìm đáy biển, một chút tin tức cũng không có.”

Tô Trường An nghe vậy liền nhíu mày, cũng không che giấu suy đoán của mình với Tư Mã Hủ nói từng cái một cho Bắc Thông Huyền.

“Ngươi nghĩ Tư Mã Hủ và Cửu Anh đều là tay sai của Thần tộc?” Bắc Thông Huyền sửng sốt một chút, trong đầu nghĩ đến thái độ của Tư Mã Hủ với Thần tộc, trong lòng đối với suy đoán của Tô Trường An liền tin mấy phần.

Theo y thấy Tư Mã Hủ là một người thông minh, người thông minh làm việc tất nhiên có mục đích của mình.

Tư Mã Hủ phí hết tâm tư để giúp Thái Tử leo lên ngôi vị hoàng đế, giờ đây không dễ dàng mới năm giữ được triều chính, thậm chí tương lai không lâu nữa còn có thể soán vị làm hoàng đế. Nhưng hoàng đế có giang sơn mới được coi là hoàng đế chân chính, nếu không cho dù đăng cơ, Man tộc cũng đã đoạt giang sơn của Đại Ngụy, hoàng đế như vậy lấy tới có tác dụng gì?

Bắc Thông Huyền vẫn luôn cho rằng Tư Mã Hủ nhìn rõ điểm này, cho nên không khỏi dư lực khuyên can triều đình, thỉnh cầu viện binh. Y thay Tư Mã Hủ phòng thủ Tây Lương, không có chỗ hại nào với Tư Mã Hủ, đến mức cuối cùng ai mới là thiên hạ chính thống với Bắc Thông Huyền cũng không có gì đáng ngại, y phòng thủ Tây Lương là vì chúng sinh, mà không phải vì một quân vương nào đó.

Nhưng bây giờ nghe được lời của Tô Trường An, mới ý thức được, chuyện không đơn giản như mình nghĩ, nếu tất cả điều này từ lúc bắt đầu đã do Tư Mã Hủ và Cửu Anh thông đồng, vậy đừng nói là quan Vĩnh Ninh, dù là Trường An cũng sớm muộn sẽ rơi vào tay Cửu Anh. Khó trách Tư Mã Hủ từ trước đến nay giỏi tính toán lại chẳng quan tâm đến chuyện ở Tây Lương.

“Vậy tiếp theo ngươi định làm thế nào?” Tô Trường An hỏi.

Bây giờ cầu viện không được, tuy hắn cũng từng thử thông qua Mục Quy Vân tìm ít viện binh cho Tây Lương, nhưng bây giờ xem ra vẫn không thể cứu vãn, lực lượng của quân Man, trừ phi trút hết quốc lực của Đại Ngụy, bằng không hoàn toàn không cách nào đối kháng được. Vĩnh Ninh quan bị phá chỉ là vấn đề thời gian.

Hắn cũng không cho rằng Bắc Thông Huyền nên tử thủ như trước, theo hắn thấy lui vào bên trong quan, tập kết lực lượng vạch ra kế hoạch mới là chính đạo.

“Ta lui rồi, trăm vạn bách tính Tây Lương phải làm thế nào?” Bắc Thông Huyền nhìn Tô Trường An hỏi.

“Tất nhiên dẫn theo cùng.” Tô Trường An không chút nghĩ ngợi trả lời.

Bắc Thông Huyền nghe vậy nở nụ cười, y lắc đầu, ý tứ hàm xúc nói: “có thể đi đều đi cả rồi, còn dư lại đương nhiên là không thể đi được.”

Nói đến đây y dừng lại một chút, như là than thở tiếp tục nói: “huống chi, đi vào Nguyên lẽ nào sẽ tốt hơn sao?”

Tô Trường An nghe vậy liền ngẩn ra, ngay sau đó liền nghĩ tới nạn dân đông nghịt ở đầu tường Tây Giang, mệt mỏi, bụng đói, như cô hồn dã quỷ, không nơi nương tựa.

Hắn bỗng nhiên hiểu rõ lời nói của mẫu thân Lưu Trường Ngọc, Tây Giang là nhà bà, rời khỏi Tây Giang, bà phải đi đâu, lại có thể đi đâu?

Có lẽ đối với bách tính ở Tây Lương lúc này cũng là như vậy.

Ở bên ngoài sống lang thang không bằng ở lại nhà mình, ít nhất sau khi chết có một chiếc quan tài gỗ chôn cùng, không đến nỗi làm cô hồn dã quỷ, ngay cả tìm nhà đều phải cô độc phiêu bạt ngàn dặm vạn dặm.

Tô Trường An nghĩ tới đây, thần sắc trên mặt tối sầm lại, cúi thấp đầu của mình.

“Chí ít ngươi nên đi, không nên chết vô ích như vậy.” Tô Trường An bỗng nhiên ngẩng đầu nói.

Bắc Thông Huyền nghe vậy, trên gương mặt từ trước đến giờ như giếng khô không gợn sóng của y hiện lên vẻ tức giận.

“Sau đó thì sao?”

Y hỏi như vậy, thanh âm chợt lớn hơn vài phần.

Biến hóa như vậy khiến Tô Trường An có chút kinh ngạc, hắn thầm cảm thấy bản thân có phải đã nói sai gì đó hay không, chạm đến tâm sự của Bắc Thông Huyền.

“Sau đó lại triệu tập quân đội ở Tây Lĩnh hoặc Tây Giang, mượn cờ hiệu là bảo vệ bá tánh, đưa trăm vạn bách tính Tây Lương vào chỗ chết?”

Dường như nhận ra mình kích động, Bắc Thông Huyền dần dần bình phục lại, thanh âm lại trở nên lãnh đạm.

“Ta đã chịu đủ cách nghĩ lấy số lượng để cân nhắc sinh linh của Thiên Lam viện rồi.”

“Vì trăm vạn bách tính của Tây Lương, ta đã giết Như Yên.”

“Nếu bởi vì cái được gọi là thiên hạ chúng sinh, lại giết trăm vạn bách tính của Tây Lương, vậy Như Yên tại sao phải chết? Nàng chết lại có ý nghĩa gì?”

“Ta không thể để nàng chết vô ích như vậy.”

“Ta không làm được.”

“Ta không thể rời bỏ Tây Lương, ta chỉ có thể chết ở nơi này.”

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.