Dịch giả: Time Over
Biên: Đình Phong
Thập Phương kiếm trận.
Tuyệt học nhất mạch của Ngọc Hành Thiên Lam.
Tô Trường An từng thấy Bắc Thông Huyền cùng Ngọc Hành dùng qua.
Nhưng đến bây giờ hắn cũng không hiểu nhiều lắm vì sao Bắc Thông Huyền có thể thi triển tuyệt học Thiên Lam, mà để cho Tô Trường An không hiểu nhất chính là lúc hắn ở trong Tàng Thư Các của Thiên Lam viện tìm được bản điển tịch này, bên trên có giải thích rất rõ ràng. Thập Phương kiếm trận cần phải có thần kiếm Thập Phương bên người mới có thể thi triển. Mà lúc ấy trên người Bắc Thông Huyền không thể nào có Thập Phương đấy.
Đây luôn là một điều bí ẩn ở trong lòng Tô Trường An, chỉ đáng tiếc Ngọc Hành sư thúc tổ đã qua đời, hắn cũng không có cơ hội hỏi người ngọn nguồn của việc này.
Từ Nhượng rốt cuộc nhíu mày, y lạnh lùng nhìn thiếu niên lơ lửng ở giữa không trung, trên người hắn tràn đầy khí thế, xung quang kiếm ý tung hoành lăng liệt như vậy thật sự có vài phần bóng dáng của vị sư thúc kia năm đó.
Y ngửi thấy được một chút mùi vị nguy hiểm từ trên người tiểu sư điệt của mình.
Nhưng y không có vì vậy mà sinh ra nửa ý sợ hãi.
Bởi vì y đã không còn đường lui, y đã từng đáp ứng sư phụ mình phải bảo vệ Thiên Lam nên y dập tắt ngôi sao sáng chói mà y mơ ước lại đốt sáng lên một viên hung tinh cực ác.
Thậm chí y còn giết chết sư đệ đồng môn ở chung sớm chiều nhiều năm với mình, cũng vung lên đồ đao về phía vài người vô cùng tín nhiệm y.
Y vì thủ vững tòa học viện tan hoang sau lưng đã trả giá bằng tất cả đồ vật mà y có.
Hoặc là nói, từ khi ngôi sao Tham Lang sáng lên, y đã hai bàn tay trắng.
Cho nên, y không cho phép bất kỳ kẻ nào ngăn cản y, bất kể là ai cũng không được.
Y nâng trường thương màu đỏ tươi như máu lên đỉnh đầu, lúc này gót chân mãnh liệt đạp đất cả người chợt bay ra. Thật giống một mũi tên rời khỏi dây cung, dùng thương làm mũi tên người làm thân tên bắn thẳng tắp về phía thiếu niên như mặt trời ở giữa không trung kia.
Lúc này trong đôi mắt phân chia hai màu đen trắng của Tô Trường An hiện lên một đạo tinh quang.
“Đi!” Hắn quát nhẹ một tiếng, giọng không lớn lại mang theo uy nghiêm của đế vương.
Lúc này kiếm dực sau lưng hắn đột nhiên mở ra, vô số trường kiếm lộ ra phong mang sáng loáng hóa thành lưu quang như mưa to bay về phía Từ Nhượng.
Thân thương của Từ Nhượng màu đỏ tươi như máu, kiếm trận của Tô Trường An hàn mang như sương.
Mấy giây sau đó hai cỗ lưu quang mang theo uy lực cực lớn mãnh liệt đụng vào nhau.
Phanh!
Một tiếng nổ cực lớn chợt vang lên.
Trường kiếm được Tô Trường An gọi ra đang không ngừng va chạm trên thân thương của Từ Nhượng mà không thể phá vỡ tí tẹo phòng ngự của y, lúc này thân thể Từ Nhượng dừng lại, tuy những trường kiếm này trùng kích không cách nào thật sự làm y bị thương nhưng cũng thành công ngăn y lại, khiến y không cách nào tiến về phía Tô Trường An dù chỉ là nửa bước.
Hai người cứ như vậy giằng co giữa không trung, mãi đến gần trăm hơi thở sau đó trên trán của bọn họ bắt đầu xuất hiện từng trận mồ hôi.
Đương nhiên hai người giằng co linh lực đối bính với cường độ cao như vậy lại không lưu dư lực nên tiêu hao là rất lớn.
Theo thời gian trôi đi vẻ mặt Từ Nhượng lo lắng càng dày đặc, Tô Trường An có thần kiếm Thập Phương tương trợ, tuy y cũng có chí bảo truyền thừa của Thiên Lam nhưng trình độ cách nhau rất lớn, hai thanh thương Thiên Khu Tham Lang không cách nào so sánh với Thập Phương, huống chi trong cơ thể Tô Trường An còn có lực lượng thần huyết như ao hồ dùng không hết. Y biết rõ trận này cứ tiếp tục như vậy, y nhất định thất bại.
Vì vậy, ý nghĩ trong đầu y quét ngang, gân xanh trên hai huyệt thái dương bên trán phồng lên thành một mảnh dài hẹp như sừng rồng.
“Tham Lang Khiếu!” Y rống to một tiếng, hư ảnh ác lang sau lưng như ngưng thực gào thét rung trời.
Sau đó, chỉ thấy bốn chân ác lang sinh lửa, con mắt yêu quái nhuốm máu, thân thể khẽ động kéo theo huyết quang đầy trời rời khỏi người Từ Nhượng, giẫm lên kiếm trận đầy trời vọt tới Tô Trường An.
Tô Trường An rùng mình, huyệt thái dương cũng nổi gân xanh.
“Phá Quân hiện!”
Sau đó hư ảnh võ tướng mặc áo giáo đang cầm đại đao trong tay sau lưng hắn lập tức trở nên ngưng thực, khi Tô Trường An vừa nói xong thì nó giơ đại đao trong tay lên cao.
Từng tiếng kim qua thiết mã vang lên ở phía sau lưng nó, bóng nó khẽ động chợt nhảy tới, trường đao gào thét nghênh tiếp đôi trảo của ác lang xông tới.
Mấy tức sau đó, hai tinh thú do hai tinh quang ngưng tụ gặp nhau với tốc độ ánh sáng rồi chiến đấu, trảo trảo thấy máu, đao đao xẻ thịt.
Máu thịt trên thân ác lang bị xé rách, áo giáp trên người võ tướng cũng bị tàn phá. Đương nhiên bọn chúng dù ai cũng không cách nào đánh bại đối phương trong thời gian ngắn.
Từ Nhượng với tình cảnh giữ vững thì nội tâm càng gấp gáp, lúc này vẻ mặt y trở nên càng dữ tợn.
Một đạo linh áp trào ra bao phủ Tô Trường An, y giơ lên thanh trường thương trắng như tuyết trong tay dùng hết khí lực toàn thân ném ra ngoài.
“Nhật nguyệt càn khôn!” Y hét to một tiếng, thanh trường thương kia phát ra ánh sáng rực rỡ như nhận được sắc lệnh, ngay lập tức dùng tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi bay về phía mặt Tô Trường An.
Sắc mặt Tô Trường An phát lạnh, nhưng rất nhanh đã đè xuống.
Một đạo linh áp cũng từ trong cơ thể của hắn tràn ra bao phủ Từ Nhượng.
Đây là Thiên Lam lĩnh vực của hắn.
Tu vi của hắn và Từ Nhượng đều rất đặc biệt. Bọn họ là Tinh Vẫn, mệnh tinh đều là hung tinh. Mà bọn họ tu thành Tinh Vẫn là dựa vào ngoại lực.
Vì thế bọn họ không có đạo nên ý cảnh còn lưu lại ở cấp Vực, nhưng vì bọn họ là Tinh Vẫn nên dù là Vực cũng có khả năng chống lại đạo của Tinh Vẫn.
“Dao Quang!” Tô Trường An quát nhẹ một tiếng, một ngôi sao trong thất tinh trên đỉnh đầu hắn sáng lên, đao trong tay hắn lúc đó cũng bay ra ngoài được một vị đao khách như ẩn như hiện giữ trong tay.
Trong nháy mắt hư ảnh kia nắm chắc Cửu Nạn, khí thế toàn thân thay đổi như hóa thành một trường đao cực kỳ sắc bén có một không hai. Thân thể nó đột nhiên nhảy lên, mãnh liệt chém xuống nghênh đón trường thương gào thét mà đến kia.
Một đao một thương cứng rắn giằng co nhau ở giữa không trung.
Từ Nhượng ra hết sát chiêu nhưng vẫn như cũ không cách nào làm gì được Tô Trường An.
Mà Tô Trường An dùng thần kiếm Thập Phương xuất ra Thập Phương kiếm trận cũng không cách nào sử dụng chiêu thức nào khác trong lĩnh vực của Ngọc Hành.
Hình như tình thế ác đấu giữa hai người lần nữa lâm vào cục diện bế tắc.
Từ Nhượng lo lắng linh lực của mình chưa đủ khó thể thể bền bỉ dông dài cùng Tô Trường An.
Mà Tô Trường An cũng lo lắng cứ kéo dài như vậy thì thừa tướng Tư Mã Hủ vẫn ẩn tàng ở một nơi bí mật gần đó sẽ xuất hiện, dù sao bây giờ Thánh Hoàng, Ngọc Hành đều đã chết nên lang sói ở trong thành Trường An làm việc sẽ không còn cố kỵ nữa.
Hai người đều nhăn mày sâu hơn đang âm thầm tính toán riêng trong lòng mình.
Dường như Từ Nhượng ý thức được điểm này nên trên mặt y từ từ nở một nụ cười.
“Ngươi đang lo sợ...” Y đang muốn nói cái gì đó đùa cợt Tô Trường An.
Nhưng lúc này, khuôn mặt Tô Trường An phát lạnh, lại có một ngôi sao sáng lên bên cạnh bảy ngôi sao trên đỉnh đầu.
Lúc này một thanh âm cực kỳ thanh tịnh vang lên.
“Thiên Thương!”
Sau đó một hư ảnh đao khách hiện ra, trường đao Hạ Hầu Huyết trên lưng gã phát ra một tiếng đao minh, bay ra khỏi vỏ đao vững vàng tự nhiên rơi vào trong tay đạo hư ảnh kia.
Trong mắt hư ảnh đao khách hiện lên tử điện lôi quang, sau đó thân thể gã khẽ động cuốn theo đao ý đầy trời tiến thẳng đến mặt Từ Nhượng.
Mà hình như bên tai gã loáng thoáng nghe được tiếng gào thét kinh thiên động địa như có như không.
“Giang Đông Sở gia khách, đao ra người không về!”
---o0o---