Thư Kiếm Trường An

Chương 341: Chương 341: Ngươi không hiểu nàng




Dịch giả: Phuongkta1

Không bằng lòng.

Ngay trong tích tắc Tô Trường An hỏi ra vấn đề này.

Ba chữ kia liền trôi đến chỗ yết hầu của Lục Như Nguyệt.

Nàng muốn thốt ra những chữ kia.

Nhưng bỗng nhiên sững sờ.

Khóe mắt của nàng quét nhìn xuống, thấy được rất nhiều đồ vật.

Ánh mắt chờ mong của đám cựu thần đất Thục, khuôn mặt nghi hoặc của các đệ tử Thục Sơn, còn có vẻ hoảng sợ của vị nam tử che ở trước người của nàng.

Nàng tỉnh ngộ hoàn toàn.

Nàng cùng hắn đã không còn là thiếu niên cùng thiếu nữ trong thành Trường An kia.

Trên lưng hắn đeo muôn dân trăm họ trong thiên hạ. Mà trên lưng nàng lại đeo số mệnh của đám di tộc đất Thục.

Vì vậy rất nhiều lời nói, rất nhiều chuyện, sẽ không thể hành xử như ý định trong lòng mình.

Làn thu thủy trong con ngươi nàng khẽ rung động, giống như mặt hồ yên tĩnh bị người ném ra một tảng đá lớn, trong lúc nhất thời có gợn sóng thay nhau nổi lên, giống như trong lòng nàng hiện tại.

Nàng nhìn thấy hắn sau một năm không được gặp.

Trên mặt của hắn ít đi vài phần ngây thơ, lại có thêm vài phần trầm ổn.

Nàng hiểu được, bọn hắn đã trưởng thành, ít nhất so sánh với trước kia, trưởng thành.

Vì vậy, lời nói đến cổ họng bị nàng cứng rắn nuốt xuống.

Nàng tránh đi ánh mắt của hắn, cúi đầu xuống trầm mặc.

“Sao vậy?” Tô Trường An sững sờ, sau đó là nhướng mày. “Bọn họ ép buộc ngươi?”

Lời vừa ra khỏi miệng, một cỗ linh lực liền từ trong cơ thể hắn bắt đầu khởi động. Khí thế nở rộ kia, cũng không phải là tu sĩ Địa Linh cảnh như hắn có thể thi triển ra được.

Trong lòng Lục Như Nguyệt chấn động, nàng mặc dù không biết tu vi hiện giờ của Tô Trường An, thế nhưng theo nàng biết số lượng Tinh Vẫn ở đây ít nhất cũng có thể đếm bằng hai tay, nàng không khỏi sợ Tô Trường An làm ra chút chuyện nào đó, dồn ép một ít Tinh Vẫn kia ra tay. Nàng không muốn làm cho Tô Trường An bị thương, vì vậy nàng muốn mở miệng giải thích.

Thế nhưng, ý nghĩ như vậy vừa mới nổi lên trong đầu nàng, trong đại điện liền có mấy bóng người đứng lên, xem cách ăn mặc của bọn họ, hẳn là đệ tử Thục Sơn.

Người cầm đầu, niên kỷ chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ áo màu lam, thêu chút đường vân trắng, tướng mạo cũng được xem là thanh tú, chỉ nghe y hét lớn một tiếng, chỉ vào Tô Trường An liền mắng: “ngày hôm nay là đại hôn của chưởng giáo Thục Sơn chúng ta với hoàng đế triều Hán, nếu như ngươi bây giờ lui ra, ta có thể thả ngươi xuống núi, nếu là càn quấy, ta mặc kệ ngươi là Thiên Lam viện hay là Địa Lam viện, đều bắt giết!”

Y vừa mới nói xong, chỉ nghe đương một tiếng, hơn mười người tính cả y ở bên trong nhao nhao rút trường kiếm ra khỏi vỏ.

Dù chưa thúc giục linh lực, nhưng toàn bộ đại điện đều có kiếm ý cuồn cuộn tuôn ra.

Tu vi của những đệ tử này là Thái Nhất, Địa Linh, thế nhưng kiếm ý kia lại cực kỳ lạnh lẽo, cho dù là Tô Trường An cũng âm thầm kinh hãi.

Kiếm đạo Thục Sơn, vượt bậc thiên hạ, theo kiếm ý của những đệ tử trẻ tuổi này có thể nhìn thấy một hai.

Đối mặt khí thế khinh người của đệ tử Thục Sơn, thái độ của Tô Trường An lại lạnh nhạt dị thường.

Hắn quay đầu nhìn bọn họ một cái, lắc đầu, nói: “bọn ngươi không phải là đối thủ của ta.”

Lúc nói lời này, ngữ khí cùng thần sắc trên mặt của hắn giống nhau, vô cùng lạnh nhạt. Theo suy nghĩ của hắn, hắn chỉ là trần thuật một cái thực tế bình thường, mà trong lòng một ít đệ tử Thục Sơn kia lại cảm thấy Tô Trường An cuồng vọng tự đại.

Một cơn tức giận liền rất nhanh xông lên sau ót những đệ tử trẻ tuổi này.

Gần như trong cùng một lúc, mấy bóng người nhảy ra, ngay lập tức trong đại điện kiếm minh như biển, kiếm ý giao thoa như Giao Long, mà mũi kiếm đương nhiên là nhắm thẳng vào Tô Trường An đang đứng trong đại điện.

Tu vi của Tô Trường An cũng không quá Địa Linh, dưới sự vây công của nhiều đệ tử Thục Sơn có danh tiếng thiện chiến xưa nay, không có ai cho rằng Tô Trường An có thể tiếp được một chiêu này.

Lục Như Nguyệt cũng giống như vậy.

Nàng phát ra một tiếng thét kinh hãi, nhìn về phía Tả Ngọc Thành, người luôn luôn đứng ở một bên lẳng lặng nhìn biến hóa trên đại điện để xin giúp đỡ. Nhưng vị đa trí giống như yêu quái, Thừa tướng đất Thục lại lắc đầu, ý bảo Lục Như Nguyệt không cần phải sợ hãi.

Thế nhưng tình hình như vậy rơi vào trong mắt Lục Như Nguyệt, nàng sao có thể giữ bình tĩnh được.

Mà cũng đúng lúc này, một ít đệ tử Thục Sơn kia, theo bốn phương tám hướng tiến đánh đến, hầu như vây thân thể Tô Trường An chật như nêm cối, bọn họ cuốn theo rất nhiều kiếm ý, mang theo hư ảnh Giao Long, thẳng đến thân thể của Tô Trường An. Mắt thấy muốn đâm thân thể Tô Trường An thành mấy cái lỗ máu.

Nhưng Tô Trường An lại làm như không thấy đối với hơn mười công kích lăng liệt như vậy, thần sắc trên mặt hắn lạnh lẽo, không có chút nào lóe lên ý muốn tránh né.

Hắn lắc đầu, thả ra thanh âm giống như thở dài.

“Bọn ngươi thực sự không phải là đối thủ của ta.”

Vừa mới nói xong, chỉ nghe một tiếng kiếm minh trong hộp kiếm trên lưng hắn, một đường linh áp phun ra, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, một đường kiếm ý mạnh mẽ không biết gấp bao nhiêu lần so với kiếm ý của bọn họ đột nhiên tuôn ra. Theo sau đó, một cái kiếm ảnh hình hoa sen hiện lên, còn không chờ bọn họ kịp phản ứng.

Thân thể của bọn họ giống như là nhận lấy một luồng sức mạnh cực lớn, nhưng lại là vô hình.

Thân thể của bọn họ ngừng lại, bỗng nhao nhao lui ra, mà từng đường huyết kiếm cũng cùng lúc đó từ trong miệng bọn hắn phun ra.

Tô Trường An cầm Thần kiếm Thập Phương trong tay, đứng ở chính giữa mọi người, giọng nói thanh tịnh bỗng nhiên vang lên.

“Ngươi đám, ta xông vào hôn lễ của chưởng giáo bọn ngươi, ta đương nhiên không đúng. Bọn ngươi cầm kiếm bảo vệ thanh danh tông môn, hiển nhiên cũng không sai. Vì vậy, ta chỉ khiến bọn ngươi bị thương nhẹ. Dùng để bày ra khiển trách.”

“Nhưng đối với ta, bọn ngươi bức bách bạn bè ta lập gia đình, chuyện này bất công, ta phải vì nàng đòi cái công bằng.”

Có lẽ là do Tô Trường An biểu hiện ra lực lượng hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người ở đây, đến khi hắn vừa nói xong, lúc này trong đại điện yên tĩnh trở lại.

Cho đến sau đó mấy hơi thở.

“Ta cùng với Như Nguyệt hai bên tình nguyện, sao nói là bức bách!” Lúc này, Ngô Khởi cuối cùng nhẹ nhàng nhảy lên, hạ xuống trước người Tô Trường An.

Gã đứng đối diện Tô Trường An, ánh mắt một chút không rời ánh mắt của Tô Trường An.

Bất kể là làm chưởng giáo Thục Sơn, hay là chồng sắp cưới của Như Nguyệt, Ngô Khởi cũng không có lý do gì lựa chọn im lặng ở thời điểm này.

Lúc này Tô Trường An rốt cuộc lần thứ nhất đánh giá một phen vị đệ tử thiên tài của Thục Sơn từ trên xuống dưới.

Gã có một đôi mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, trên người mặc một bộ y phục màu hồng, cùng Lục Như Nguyệt đứng cùng một chỗ có thể được cho là Kim Đồng Ngọc Nữ. Dù chưa phóng ra nửa tấc linh lực, đã có kiếm ý tràn ngập quanh thân, gã giống như là vì kiếm mà được sinh ra, trong lúc nhất cử nhất động đều có kiếm ý tỏa ra.

Chân mày Tô Trường An cau lại, hắn ý thức được, nam tử trước mặt này rất mạnh.

Nhưng mạnh mẽ cũng chỉ là tương đối đấy.

Tô Trường An đã từng đối mặt với Tinh Vẫn, Thái Thượng, Bán Thần, thậm chí Chân Thần. Hắn chưa bao giờ có chút sợ sệt, lần này đương nhiên cũng là như vậy.

“Ngươi không nhìn thấy, nàng cũng không nguyện ý sao?” Tô Trường An nhíu mày nói, hắn thấy vị Ngô Khởi này tuy rằng từ lúc hắn vào cửa liền có thái độ căm thù đối với mình, nhưng kiếm ý của gã lại rất tinh thuần.

Sở Tích Phong đã từng nói với Tô Trường An, đao ví như người.

Tô Trường An cảm thấy, kiếm cũng là như thế.

Vì vậy, hắn mong muốn giảng đạo lý cùng gã.

“Ngươi đã từng nghe nàng nói qua, nàng không bằng lòng?” Ngô Khởi lắc đầu.

Tô Trường An nghe vậy sững sờ, sau đó trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.

“Ngươi không thể lấy nàng.” Lời nói của Tô Trường An bỗng nhiên mang theo nhiều hơn một sự bình tĩnh mà lúc trước không có.

Bình tĩnh như vậy, khiến Ngô Khởi sững sờ.

Gã theo bản năng nói: “vì cái gì?”

“Ngươi chưa hề hiểu nàng, sao có thể lấy nàng?”

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.