Dịch giả: Đình Phong
Lão bản khách sạn ngẩn người.
Sư huynh muội đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện cũng không phải không có những chuyên này, mặc dù dân phong Đại Ngụy cởi mở, nữ tử hành tẩu giang hồ nhìn riết cũng quen mắt, thậm chí trong hai mươi bốn vị Thần tướng Đại Ngụy có một người là nữ - Hồng Ngọc. Có thể dù như vậy nhưng cô gái này vẫn nên dè dặt một chút, nào có chuyện như vầy lại tự mình mở miệng trước?
Lão bản khách sạn nghĩ tới đây thì vẻ mặt càng quái dị.
Nhưng sắc mặt Thanh Loan vẫn như cũ, nàng cảm thấy rất bình thường vì trong đạo quán nàng ở chung với Tô Trường An, mặc dù hai người cũng giữ khoảng cách nhưng nghĩ ở chung một phòng khách sạn chắc cũng không vấn đề gì. Đã như vậy sao không tiết kiệm một chút, dù sao thương thế của Tô Trường An không biết sẽ tiêu tốn bao nhiêu ngân lượng.
Sắc mặt Tô Trường An lúc đó cũng đỏ bừng, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt mập mờ của lão bản thì không kéo lên nổi dũng khí nói gì đó, chỉ có thể cúi đầu đi theo lão đưa hắn và Thanh Loan về phòng.
Két...! Chỉ nghe cửa phòng trọ phát ra tiếng động sau khi lão bản đứng bên ngoài từ từ đóng lại.
“Người trẻ tuổi bây giờ nha.” Cuối cùng còn nghe lão bản thở dài một tiếng.
Mặt Tô Trường An càng đỏ hơn, cứng ngắc đứng tại chỗ, dường như cử động cũng không dám.
Nhưng Thanh Loan dường như chưa tỉnh, nghiêng đầu nhìn thoáng qua gương mặt đỏ bừng của Tô Trường An, nghĩ nghĩ sau đó đi đến cạnh bàn rót một tách trà, thanh tú động lòng người đưa cho hắn nói:
- Uống nước!
Theo nàng thì bộ dáng Tô Trường An như vậy có lẽ do quá mệt mỏi. Tô Trường An vô thức tiếp nhận tách trà cũng không có ý muốn uống, sau nửa ngày nhìn thẳng Thanh Loan rốt cuộc hơi do dự hỏi:
- Vì sao...?
- Hở? - Vẻ mặt Thanh Loan nghi hoặc càng nhiều nghĩ Tô Trường An muốn nói gì, đôi mắt thanh tịnh không nhiễm bụi trần như biết nói nhìn thẳng vào Tô Trường An.
Tô Trường An dưới ánh mắt khó hiểu của nàng càng thêm căng thẳng, nhưng cuối cùng hắn cắn răng một cái nói cực nhỏ:
- Vì sao ở chung một phòng?
Đương nhiên lúc này, Tô Trường An nói chuyện rất nhỏ nhưng sắc mặt hắn rất nghiêm túc.
Mặc dù hắn biết rõ tâm ý của Thanh Loan và hắn cũng không thể phủ nhận mình cũng thích nàng.
Nhưng như vậy là không đúng, mà không đúng ở chỗ nào thì hắn không nói rõ được.
- Vì sao không thể ở chung một phòng?
Thanh Loan hỏi ngược lại, theo nàng thì chuyện này chẳng có gì không ổn.
-...
Tô Trường An trầm mặt hồi lâu, vắt hết óc để tìm một lý do trong sách cho người ta tin phục, sau nửa ngày hắn mới thả ra mấy chữ:
- Cô nam quả nữ, ở chung một phòng tóm lại là không tốt.
Thanh Loan nghe vậy lại lắc đầu nói:
- Không đúng. Đạo lý này của ngươi không đúng.
- Ngươi không phải cô nam, ta cũng không phải quả nữ. Ngươi có ta, ta có ngươi. (chậc, câu này hay quá)
Tô Trường An cảm thấy Thanh Loan hiểu sai ý của mình rồi, hắn lại phải giải thích một thoáng cho Thanh Loan biết hàm nghĩa của cô nam quả nữ, nhưng lời nói đến bên miệng lại được Thanh Loan ôm lấy.
Sau đó bên tai lại truyền đến âm thanh trong trẻo mà ôn nhu của nàng.
- Ngươi không cô đơn, ta cũng không cô đơn, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ.
Thân thể Tô Trường An cứng nhắc ngay cả vẻ mặt nghiêm túc cũng dần thả lỏng, hắn cảm thấy đây là một câu hứa hẹn.
Một câu hứa hẹn của nam nhân với nữ nhân.
Hứa hẹn là một thứ rất nghiêm túc.
Nhất là khi một nam nhân hứa hẹn với đúng nữ nhân của mình, những thứ bao hàm trong đó lại càng nhiều hơn.
Thế nên cuối cùng Tô Trường An cũng đồng ý. Hắn nói không rõ, cũng không hiểu tình cảm của bản thân đối với Thanh Loan, nhưng hắn biết rõ bản thân quan tâm nàng, cho nên hắn sẽ tận lực hoàn thành mong muốn trong nội tâm nàng.
Dù sao trong đạo quán kia, nàng từng liều mình cứu hắn.
Hắn có thể phụ nàng sao?
Đạt được đáp án khẳng định của Tô Trường An sau đó, Thanh Loan thật cao hứng rồi khoanh chân ngồi trên giường tu luyện.
Nàng hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình và Tô Trường An, vì không thể thành gánh nặng lại có thể giúp đỡ hắn thì nàng phải nắm chắc thời gian tu luyện.
Tô Trường An cũng tĩnh tâm xuống bắt đầu dùng linh lực trong cơ thể hóa giải lệ khí quanh quẩn trong kinh mạch. Đây là một việc gần như tốn công vô ích.
Hiện trong người Tô Trường An có thương tích không nên tu hành nhưng hắn cũng không thích không làm được gì, càng không muốn đặt cược tất cả lên người vị Bắc Thông Huyền mà mình không thích.
Cho nên lúc rảnh hắn vẫn thử hóa giải lệ khí, mặc dù hiệu quả không bao nhiêu nhưng so với chờ chết thì tốt hơn nhiều. Cứ như vậy đến lúc hai người tỉnh lại thì đã đến giờ cơm tối.
Hai người cười với nhau sau đó dắt tay ra khỏi phòng xuống ăn tối.
Những ngày này hai người toàn ăn đồ dân dã nên thấy một bàn đầy đồ ăn ngon thì hắn bất chấp tất cả mà gấp lia lịa.
Thanh Loan thì ngược lại, từ trước đến nay không có yêu cầu gì về thức ăn nên nhai chậm nuốt kỹ, so với dáng vẻ như hổ đói của Tô Trường An thì tốt hơn nhiều.
Mà tới giờ cơm thì người trong khách sạn cũng nhiều hơn, tuy là mùa ế nhưng không tới một khắc đồng hồ đã có bốn năm bàn đầy người.
Mấy người này ăn mặc kiểu du hiệp, lúc ăn cơm không khỏi bàn tán mấy đề tài gần đây. Tô Trường An vốn cũng không để ý mấy vấn đề này nên định ăn cơm xong thì cùng Thanh Loan về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng lúc này mấy vị du hiệp bên cạnh bàn hắn chợt lên tiếng.
- Ngươi nói Từ Nhượng tiếp quản Thiên Lam?
Một vị trong đó hỏi. Hiển nhiên bọn họ đang tiếp tục chủ đề lúc trước của mình.
Thân thể Tô Trường An chấn động liền lập tức ngừng lại bước chân, nghĩ nghĩ sau đó lại gọi thêm đồ ăn nghiêng tai lắng nghe.
- Cái gì mà Từ Nhượng?
Nam tử râu quai nón ngồi đối diện mặt mũi có chút không cao hứng nói:
- Người ta hiện tại kế thừa y bát của Thiên Xu đại nhân, thành Tinh Vẫn, nên kêu một tiếng Thiên Xu đại nhân.
Từ lời nói bên trong không khó nhận ra vị trí của Thiên Lam viện rất cao trong lòng người dân. Vô luận là người buôn bán nhỏ thì họ cũng cực kỳ kính trọng Thiên Lam.
- Đúng rồi.
Nam tử nghe được lời nhắc vội vàng gật đầu đồng ý, sau đó tự phạt một chén rượu rồi nói:
- Mà tên Tô Trường An kia thật sự là gián điệp Yêu tộc phái tới?
- Cũng có thể lắm, nếu không như thế thì làm sao Thánh nữ Yêu tộc lại không chết, còn từ xa vạn dặm chạy tới cứu hắn. Ta xem chừng hắn và sư phó kia đã bị Huỳnh Hoặc mê hoặc rồi.
Nam tử râu quai nón thở dài một hơi.
- Bây giờ Thánh Hoàng cùng Ngọc Hành đại nhân đều hồn quy Tinh Hải, nghe nói Tây thục gần nhất lại ra một vị Tinh Vẫn, tất cả sơn môn tông phái ẩn nhẫn ở châu quận đã bắt đầu hoạt động. Tây Lương lại không quá bình yên, thế này thì làm sao dân chúng có thể sống đây?
- Tây Thục ra Tinh Vẫn? Ai thế?
Một đồng bạn kế bên hiếu kỳ hỏi.
- Hình như tên là Thanh Ngọc phu nhân?
Nam tử râu quai nón đắc ý rung đùi, thật lâu sau đó nói ra.
- Thanh Ngọc phu nhân? Là nữ?
Mọi người cũng rất kinh ngạc.
Tô Trường An một bên cũng nhíu mày.
“Thanh Ngọc phu nhân?” Cái tên này giống như đã nghe ở đâu rồi “Niệp Thanh Mai? Như Nguyệt?”
Con ngươi của hắn lúc này bỗng nhiên phóng đại.
---o0o---