Dịch giả: Phuongkta1
Biên: Đình Phong
Hoàn Nhan Tả Ứng chết rồi.
Đại Vu Hàm Chúc Dung nhất tộc chết rồi.
Thác Bạt Nguyên mở to cặp mắt của mình sững sờ nhìn tất cả mọi chuyện trước mặt.
Cho đến khi thân thể Hoàn Nhan Tả Ứng hóa thành hư vô, cho đến lúc anh linh của gã chậm rãi bay về Tinh Hải, cho đến khi tiếng tiêu xa xưa kia ngừng lại.
Thác Bạt Nguyên mới phục hồi tinh thần lại.
Nhưng lão vẫn có chút hoảng hốt như cũ.
Lão nghĩ mãi mà không rõ, mình mang theo trăm vạn đại quân tiến đến, khí thế hùng hổ và hăng hái.
Vì sao lại dưới tay không đến mười vạn quân phòng giữ của Nhân tộc, hao tổn gần bốn mươi vạn đại quân cùng bốn vị Tinh Vẫn.
Lão không rõ, một trận chiến này rốt cuộc là người nào thắng?
Hoặc có thể nói, bọn họ đều là bên thua.
Đương nhiên, bây giờ những thứ này cũng không còn quan trọng nữa, Thác Bạt Nguyên nhìn thân thể lảo đảo của thiếu niên ở phía xa, lão đi về phía hắn, lúc đó đao của lão được giữ chặt trong tay.
Lão muốn giết hắn.
Dùng để lễ tế hồn thiêng bốn mươi vạn vong linh Man tộc.
Tô Trường An hiển nhiên nhìn thấy hành động của Thác Bạt Nguyên.
Khóe miệng của hắn trồi lên một nụ cười gượng.
Hắn có thể giết Đồng Khu Tượng, là vì có ba nghìn đao khách dùng tính mạng trải đường cho hắn.
Hắn có thể giết Hoàn Nhan Tả Ứng, là vì oan hồn của đám đao khách không thể tiêu tan, dùng vong hồn cho hắn lực lượng.
Nhưng mấy thứ này, bây giờ đều đã tản đi, vong hồn của đám đao khách bởi vì tiêu hao quá lớn đã rơi vào ngủ say, thậm chí hắn không thể lại chống lên Tam Thiên Phù Đồ, những thanh trường kiếm kia sau khi chém giết Hoàn Nhan Tả Ứng, dĩ nhiên đã trở về vỏ kiếm của nó.
Hắn lúc này, không có linh lực, không có sự trợ giúp của đao khách.
Chỉ còn lại có mỗi mình hắn, cùng đao trên tay hắn.
Nhưng hắn vẫn không có một chút ý định thối lui, hắn giật vạt áo xuống quấn chặt đao và tay của mình.
Đó là mạng của hắn, là hồn của hắn, hắn không thể vứt đi.
Nghĩ đến đây, hắn cũng kéo thân thể chật vật không chịu nổi, lảo đảo đi về phía Thác Bạt Nguyên.
Đây vốn là một việc cực kỳ đơn giản, những hắn cảm thấy rất gian nan, thậm chí trong miệng thở hổn hển không ngừng.
Hắn đã quá mệt mỏi rồi, yếu ớt đến mức, dù chỉ là hai ba tên lính bình thường cũng có thể lấy đi tính mạng của hắn.
Nữ tử áo xanh nơi xa, ánh mắt đã rơi vào trên người hắn, trong con mắt nàng có đồ vật gì đó đang lóe lên, nhưng rất nhanh bị nàng đè xuống.
“Ta không cứu được hắn, ta không thể gây trở ngại cho Tinh Vẫn.” Nàng nói như vậy, giống như đang lầm bầm lầu bầu, giống như đang nói với giọng nói nào đó trong lòng mình.
Nói xong, nàng đột nhiên quay người, bồng bềnh rời đi.
Nhưng không ai có thể biết được, sau khi rời đi vài dặm, thân thể của nàng chấn động, lại cứng rắn dừng lại.
“Ài... Đây là lần cuối cùng.” Nàng nói như vậy, liền quay người nhìn về phía xa xa, cùng đợi cái thời cơ nào đó, chấp niệm phải ra tay giúp đỡ trong lòng nàng, chính là phải kiên trì cứu cái người kia.
Lúc này, Thác Bạt Nguyên rốt cuộc đi tới chỗ trước người Tô Trường An hai ba trượng.
Bọn họ rất ăn ý vào lúc đó đồng thời dừng lại.
“Ngươi tên Tô Trường An đúng không?”
Thác Bạt Nguyên nhìn Tô Trường An hỏi như vậy, thanh tuyến của lão lãnh đạm, mang theo một cỗ hơi lạnh thấu xương.
“...” Tô Trường An cũng không có ý trả lời lão, hắn chỉ hoành đao của mình ngang trước ngực, cực kỳ nghiêm túc triển khai tư thế, dường như trong mắt Tô Trường An lúc này, thực sự không phải là một cuộc tàn sát thiên về một bên, mà là một cuộc quyết đấu của hai thế lực ngang nhau.
Thác Bạt Nguyên trái lại cũng chưa từng để trong lòng vẻ coi thường của Tô Trường An, lão tự mình tiếp tục nói: “ngươi rất giỏi, thực sự rất giỏi.”
“Sau khi ngươi chết, ta sẽ lệnh cho bộ tốt mang theo thi thể của ngươi, đến mỗi thành thị của Nhân tộc, ta sẽ phơi thi thể của ngươi ra cho tộc nhân của ngươi xem, nói cho bọn chúng biết kết cục của việc phản kháng Man tộc chúng ta.”
“...” Tô Trường An vẫn không để ý đến Thác Bạt Nguyên như trước, hắn cúi đầu điều chỉnh dây vải buộc đao và bàn tay mình, tựa như muốn bảo đảm lúc quyết đấu sắp tới, hắn có thể chém ra một đao kia càng thêm hoàn mỹ.
Trên mặt Thác Bạt Nguyên rốt cuộc nổi lên một vẻ tức giận.
“Thế nào, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể giết ta?” Lông mày Thác Bạt Nguyên nhíu lại, đùa cợt nói.
“Hả?” Tô Trường An dường như lúc này mới nghe được thanh âm của Thác Bạt Nguyên lần đầu tiên, hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt thành thật đáp lại ánh mắt của Thác Bạt Nguyên. “Ta nghĩ, trước khi bọn chúng chết, có lẽ cũng cùng một dạng ý tưởng như ngươi đi.”
“Ngươi!” Sắc mặt Thác Bạt Nguyên lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Nhưng không thể phủ nhận, lời nói của Tô Trường An là sự thật, trong lòng lão bắt đầu có chút tức giận, lão rốt cuộc quyết định không thèm tranh cãi miệng lưỡi cùng Tô Trường An nữa.
“Chỉ mong sau một đao kia, ngươi còn giữ được mạng để nói lời như vậy.”
Nói xong, thân thể Thác Bạt Nguyên mãnh liệt nhảy lên, linh lực màu vàng mênh mông như biển sau lưng lão bắt đầu khởi động, những linh lực kia bao bọc thân thể của lão, lão từ trên trời hạ xuống, hai mắt chứa lửa như thần.
Cho dù ngôn ngữ cực kỳ khinh thường đối với Tô Trường An, nhưng sau khi trải qua một loạt chuyện, lúc đối mặt với Tô Trường An đã sức cùng lực kiệt, một đao mà Thác Bạt Nguyên vung ra vẫn mang theo tất cả vốn liếng của lão.
Lão đã nếm qua quá nhiều thua thiệt từ trên thân người Thiên Lam viện, lão không muốn lại tăng thêm bất cứ biến số nào.
Đối mặt linh áp ầm ầm kéo đến, gần như ép tới mức hắn có chút không thở nổi, khóe miệng Tô Trường An chợt nổi lên một ý cười.
Mạc Thính Vũ chết rồi, Sở Tích Phong chết rồi.
Bắc Thông Huyền chết rồi, Ngọc Hành cũng đã chết.
Ngay cả Thanh Loan cũng chưa từng liếc hắn một cái, phiêu lãng rời đi.
Hắn không thể nghĩ ra vào lúc này còn có người nào đến trợ giúp bản thân.
Từ Bắc địa đi tới bây giờ, hắn đã trải qua quá nhiều lần thập tử nhất sinh, nhưng mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, rốt cuộc có người ngăn ở trước người hắn, kéo hắn ra khỏi tay tử thần.
Nhưng lúc này đây, Tô Trường An cũng không thể tìm được một người như vậy nữa. Sẽ xuyên qua tầng tầng sương mù, một lần nữa kéo hắn ra khỏi cái chết kề cận.
Hắn cảm thấy, hắn chắc chắn phải chết.
Nhưng nếu như chết, hiển nhiên cần phải chết một cách xinh đẹp.
Hắn nghĩ đến đây, rốt cuộc không do dự nữa.
“Giết!”
Con ngươi hắn bỗng nhiên tuôn ra một đường hào quang, thân thể vào lúc đó cũng nhảy lên thật cao.
Đao của hắn lại được hắn nâng qua đỉnh đầu một lần nữa.
Giống như trên đất tuyết năm đó, giống như người nam nhân kia.
Vào lúc đó, thân ảnh của bọn họ dường như trùng điệp chồng chất hiện lên.
Cũng là đao, cũng gào thét, cũng nhỏ bé, rồi lại giống hệt vĩ đại như núi.
Xa xa, chân mày nữ tử áo xanh cau lại.
Trong lòng nàng thầm mắng một tiếng đồ đần, thân thể khẽ động muốn tiến lên bắt lấy thiếu niên kia.
Nhưng vào lúc này, bầu trời lờ mờ, tựa như có đồ vật nào đó vượt qua tầng tầng trở ngại, phá tan rất nhiều gông xiềng, từ một nơi rất xa chạy đến.
Thân thể nữ tử chấn động, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Lúc nàng nhìn thấy hình dáng của vật kia, sắc mặt nàng biến đổi, thần sắc trở nên ngạc nhiên.
Vật kia, là một vì sao.
Một ngôi sao màu hồng, ánh sao sáng giống như ngọn lửa.
Nàng nhớ kỹ vì sao kia, ở Bắc địa mấy năm trước, nàng tự tay đưa nó về Tinh Hải.
Nó có một cái tên cực kỳ xinh đẹp.
Nó gọi là Huỳnh Hoặc.
Mà bây giờ, nó đã trở về.
Mang theo ánh sao của nó.
Cùng với vị anh linh ngủ say bên trong.
---o0o---