Dịch giả: Tiểu Băng
Năm đó thái tổ triều Hán, sau khi bình định loạn thế, định đô ở Trường An.
Ở đó xây dựng một tòa cung điện, đặt tên là Vị Ương.
Vị Ương, đương nhiên là một cái tên vô cùng tốt.
Nghĩa của nó muốn nhắc nhở hậu nhân, thiên hạ mặc dù đã thái bình, loạn thế đã hết, nhưng dân chúng vẫn còn lưu lạc, Yêu Man vẫn thèm thuồng nhòm ngó.
Chỉ cần thiên hạ này còn có một người quần áo không che thân, bụng ăn không no, thì Đế Vương vẫn còn chưa trọn vẹn, cho nên gọi là Vị Ương.
Hôm nay, Cổ gia thành Bắc Lam đại điện Tấn vương phủ, đã được người thay đổi bảng hiệu.
Bảng hiệu cực kỳ đơn giản, chỉ có hai chữ — Thông Minh.
Giờ khắc này, ở Thông Minh điện.
Trong Tấn vương phủ, tiếng chiêng trống vang trời, khách quý chật nhà.
Tất cả những người có thân phận của Bắc Địa đều được mời tới dự.
Đương nhiên cũng có cả hai thiên phu trưởng Kỷ Đạo Lận Như, và cha con Cổ Tương Đình. Địa vị của bọn họ cũng không cao, nên số ghế cũng bị sắp xếp tuốt đằng sau.
Mặt ai cũng vui vẻ.
Tấn vương ủng hộ Thất hoàng tử xưng đế, Trung Nguyên hoàn toàn rối loạn. Người nào có chút mắt nhìn đều nhìn ra triều đình cơ bản không có khả năng để bận tâm tới họ. Bắc Địa rừng thiêng nước độc, địa thế hiểm trở, đến khi quân đội Trung Nguyên tràn tới, họ sẽ kiếm cái công ủng hộ cần vương, làm ngư ông đắc lợi, kiếm một cái chức quan là việc ở trong tầm tay.
Cái này là việc vui, nên đương nhiên ai cũng tươi tỉnh.
Mấy người Kỷ Đạo không ai vui nổi.
Họ đều biết mối quan hệ của Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân.
Tô Trường An đi thành Bắc Lam, tới hôm nay lại không hề nhìn thấy đâu, e là đã lành ít dữ nhiều, nên họ không dám nói với Tô Thái, để ông một mình ở lại Trường Môn.
Với thân phận của họ, cơ bản cũng chẳng tìm hỏi được thêm tin tức gì, ai nấy nhấp nhổm bất an ngồi trong hôn lễ.
Lễ quan hô to một tiếng, tiếng pháo vang lên, cô dâu đội khăn trùm đầu được tì nữ dìu vào đại điện.
Các tân khách yên tĩnh trở lại.
Trên đài cao, một thiếu niên đứng híp mắt nhìn thiếu nữ được dìu đi về phía mình.
Y đương nhiên không phải thèm cái dung mạo của cô.
Trong lòng của y chỉ có sự thống trị bất diệt, sự bất diệt này cần phải có một nữ tử sinh con sinh cháu cho y.
Cho nên y mới cưới cô.
Cái này rất đơn giản, đối với một Đế Vương, muốn đạt được một thứ gì đó, nếu như không cho, đoạt là được.
Đây là bá đạo, cũng là Đế Vương chi đạo của y.
Y nhìn cô, tuy cô chính là vợ của y, nhưng ánh mắt y nhìn cô như đang nhìn một món đồ đáng giá.
Đêm nay y chinh phục cô, sau này y sẽ chinh phục đám Thiên Nhân ở trên Thiên Cung, sau đó sẽ chinh phục cả thế giới.
Cô dâu đã tới, y chìa tay ra để nắm lấy tay cô.
Cô cũng chìa tay ra.
Nhưng y đã đánh giá sai sự quật cường của cô.
Bởi vì trong bàn tay cô là một con dao sắc bén.
Con dao thẳng tắp đâm thẳng vào trán y.
Nhưng tu vi của cô quá yếu, con dao dừng trước mi tâm của y, không đâm vào được.
Quan khách kinh hãi, buột tiếng kinh hô.
Hạ Hầu Hạo Ngọc phẫn nộ, linh lực trong cơ thể rung lên, con dao vỡ vụn, cô gái lùi lại mấy trượng, sau đó ngã xuống đất, tấm khăn trùm đầu đỏ rực bị rơi ra, lộ ra gương mặt rất xinh đẹp, nhưng cực kì lạnh giá.
Đã bao nhiêu năm rồi y không gặp phải chuyện gì như vậy.
Vì vậy dù y phẫn nộ, nhưng hôm nay là ngày đại hôn của y, y quyết định nhân từ với cô, đi tới, vươn tay muốn đỡ cô lên, cùng cô bái đường.
Sau đó y sẽ tha hồ tra tấn cô, sau khi cô sinh huyết mạch cho y, y sẽ giết cô.
Y đã chạm tay tới tóc cô.
Nhưng y đã đánh giá thấp quá nhiều thứ.
Ví dụ như, một người phụ thân muốn bảo vệ cho quyết tâm của con gái mình.
“Buông nó ra!” Một tiếng quát vang.
Một đạo kiếm quang sáng lên, nhanh như điện bắn vào trong điện.
Một người nam nhân, hai mắt đỏ máu, quần áo lộn xộn, rõ ràng vừa mới trải qua một cuộc ác chiến, mới tới được nơi này.
Ông theo làn kiếm quang vọt vào.
Một kiếm lạnh lùng.
Chói lọi như ban ngày, quên cả sống chết.
Cổ Phương Thiên không phải là người dễ xúc động.
Vợ ông là Bán Thần, có được sức mạnh vô bì.
Phụ thân của ông là Tinh Vẫn, là Tịnh Kiên vương, nhân tài duy nhất còn lại của Đại Ngụy.
Con gái của ông là hậu duệ của thần tộc, thiên phú tuyệt luân, dù hôm nay mới chỉ có mười chín tuổi, nhưng đã đạt đến Hồn Thủ cảnh, mơ hồ chạm tới cánh cửa Vấn Đạo.
So với hào quang của họ, ông chẳng có gì xuất sắc.
Nhưng ngay cả vậy, ông vẫn chưa hề mất đi thứ quan trọng nhất của mình.
Đó là quyết tâm bảo vệ con của một người cha.
Cho nên, ông xỉa kiếm vào Đế Vương.
Dù ông biết khi kiếm chạm tới người y, phụ thân của ông sẽ ngăn ông lại.
Ông chỉ là Vấn Đạo, không là cái gì với phụ thân ông.
Một đường kiếm sáng lòa.
Phụ thân ông đúng như dự đoán, cản trước người y, đánh cả ông lẫn kiếm của ông bay đi cả chục trượng.
Ông phun máu, cả người uể oải hẳn đi.
“Thiên nhi! Còn muốn náo tới khi nào!” Cổ Thanh Phong phất ống tay áo, giọng lạnh băng.
Cổ Phương Thiên không trả lời.
Ông chỉ nhìn phụ thân, tràn đầy khó hiểu.
Đó là phụ thân của ông, trong ký ức của ông, tuy phụ thân trầm mặc ít lời, nhưng là một người rất xứng chức phụ thân. Ít nhất khi chống cự Thần Tộc xâm nhập, phụ thân của ông không màng sinh mạng, bảo vệ Cổ Tiễn Quân thoát thân.
Nhưng kể từ khi Thất Hoàng tử thức tỉnh, phụ thân ông đã hoàn toàn thay đổi, trở nên lạnh như băng, trở nên bất cận nhân tình, để tên kia nói gì nghe nấy.
Ông chưa kịp nói gì, Thất Hoàng tử đã nói với phụ thân ông.
“Giết hắn đi!”
Mắt Cổ Thanh Phong lóe lên hồng mang, từng bước đi về phía Cổ Phương Thiên...
---o0o---