Dịch giả: alreii
“Thư kiếm bán sinh hoàng lương mộng, vinh hoa tệ tỷ bản lai không. Tam thiên phù bạch thanh vân chí, khước dữ giang lưu đông phục đông!”
Tô Trường An khẽ nhắc đi nhắc lại câu này, từ trước đến giờ hắn đối với thi thư không giỏi lắm, cũng không hiểu vế đối bằng trắc gì đó, hắn chỉ cảm thấy bài thơ này viết rất hay, có chút ý vị không nói rõ ra được.
Đáy lòng hắn khó hiểu sinh ra chút tò mò, muốn thấy diện mạo của vị thi nhân này một chút.
Nghĩ như vậy, hắn liền nghiêng đầu, đi về phía tiệm rượu kia, nhưng vừa mới đi ra vài bước, lại có một âm thanh truyền tới.
“Nè! Lão già kia, ông uống quá nhiều rồi đó, có mang đủ tiền không!” Ông chủ tiệm rượu rõ ràng có chút bất mãn với ông lão làm thơ kia, giọng điệu nói chuyện cũng tràn đầy không kiên nhẫn.
“Ha ha, rượu ngon rượu ngon!” Nhưng đáp lại chủ tiệm là một câu nói thần chí không rõ.
“Hắc! Muốn giả bộ say để không trả tiền chứ gì!” Lời của ông lão hiển nhiên đã hoàn toàn chọc giận ông chủ kia, sau đó là một trận tiếng động loảng xoảng truyền tới.
Đợi khi hắn thấy rõ tình hình bên trong tiệm rượu thì cũng sáng tỏ vì sao ông chủ tiệm rượu kia lại có thái độ như vậy với ông lão làm thơ.
Đó hẳn là một ông lão rất lớn tuổi, tóc bạc trắng, hình dáng lôi thôi. Một mực ôm bầu rượu, giống như đang ôm lấy mạng sống của mình vậy, cho dù cả người ông chủ hung dữ cùng với tiểu nhị gầy nhỏ đã tiến lên, có tư thế một lời không hợp liền quyền đấm cước đá, nhưng lão đối với cái đó lại không thèm để ý chút nào, vẫn như cũ uống hai ngụm rượu.
Mày Tô Trường An nhíu lại càng chặt, hắn không thích người thèm rượu, càng không nói đến kẻ giống như ông lão này vì uống một hai ngụm rượu mà ngay cả tính mạng cũng không cần.
Thiện cảm Tô Trường An nảy sinh với ông lão nhờ bài thơ vừa rồi vào lúc này đã biến mất hoàn toàn, hắn đứng lặng người ở nơi đó một lúc, cuối cùng không muốn nhìn thấy một ông lão lớn tuổi như vậy bị người ức hiệp.
“Dừng tay.” Hắn hét lớn một tiếng, bước về phía trước.
Ông chủ và tiểu nhị kia thấy Tô Trường An phong thái hiên ngang, tuy không mặc áo giáp, nhưng bên hông lại treo một tấm binh phù, những người buôn bán ở biên ải như bọn họ tất nhiên liếc một cái đã nhận ra được.
Trong lòng bọn họ sợ hãi, vội vàng lùi lại, ánh mắt tránh né, giọng nói nhún nhường hỏi: “Quân gia có gì phân phó.”
Quân quan ở biên ải, đặc biệt là quân quan trong thời buổi loạn lạc thế này từ trước đến nay không nói đạo lý, những thương nhân tầm thường này sao có thể đắc tội.
“Lão thiếu bao nhiêu tiền rượu?” Tô Trường An hỏi.
Ông chủ nghe hắn hỏi như vậy, thầm cho rằng ông lão này từng có giao hảo với Tô Trường An, vậy nào còn dám thu tiền, gã đổi thành khuôn mặt cười, vội vàng nói: “Bằng hữu của quân gia đây uống rượu, tiểu nhân nào dám thu tiền? Nếu lão gia tử còn muốn uống, cứ uống thêm, cứ uống thêm.”
Sắc mặt Tô Trường An không vui, hắn thấp giọng hỏi lại lần nữa: “Ta bảo nói ngươi cứ nói!”
Từ Trường An đến Tây Lương, cả quãng đường này số vong hồn dưới đao Tô Trường An đã vượt qua mấy trăm, chỉ tùy ý phóng khí tức ra liền có một mùi máu tanh nhàn nhạt truyền tới. Đám bách tính tầm thường này nào chịu được kinh sợ như vậy, chỉ thấy thân thể của ông chủ và tên tiểu nhị kia mềm nhũn, cứng ngắc quỳ xuống, trong miệng sợ hãi cầu xin tha thứ nói: “Quân gia tha mạng, quân gia tha mạng!”
Tô Trường An không thích cảnh như vậy.
Lúc ở Trường Môn, mọi người trước mặt xưng hắn Tô nhị gia, sau lưng gọi hắn là Tô nhị cẩu kém cỏi.
Ở Trường An, trên Tướng Tinh hội, tất cả mọi người coi hắn là tiểu tử nhà quê đạp vận cứt chó, rồi sau đó lại nhìn hắn như dê béo cả người là thịt ngon, đến bây giờ lại toàn là chửi mắng, nói hắn là gian tế yêu tộc phái tới, là đầu sỏ hại chết Ngọc Hành.
Cho dù mai danh ẩn tích đến Tây Lương, ánh mắt đám bách tính bình thường này nhìn hắn lại tràn đầy sợ hãi.
Hắn không hiểu hắn rốt cuộc đã làm sai điều gì, mọi người khinh hắn, cười hắn, mắng hắn, sợ hắn, nhưng chỉ không có thích hắn.
Hắn cuối cùng đã hết mất kiên nhẫn, không muốn nói chuyện với ông chủ của tiệm rượu này nữa, ném xuống một lượng bạc vụn, nói: “Tiền rượu của lão ta trả.”
Dứt lời cũng không đếm xỉa đến ánh mắt kinh ngạc ông chủ và tiểu nhị kia quăng tới, quay đầu muốn rời đi.
Nhưng vào lúc này, ông lão say bí tỉ kia lại đột nhiên đứng lên, nói lời điên khùng: “Vị tiểu ca này thật có nhã hứng, không bằng cùng lão già ta uống hai chén, cũng không uổng phí cảnh đẹp nơi đây.”
Thân thể Tô Trường An dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn chân trời, trăng mờ sao thưa, lấy đâu ra cảnh đẹp gì đó.
Hắn chỉ cho đây là lời nói nhảm của ông lão, cũng không thèm để ý, sau đó quay đầu liếc ông lão vừa mới đứng lên đi đường còn có chút lắc la lắc lư, khó hiểu cảm thấy lão có chút đáng thương.
“Sớm chút trở về đi, đừng để người nhà lo lắng.” Hắn nói như vậy xong, xoay người lại lần nữa muốn rời đi.
Nhưng không hiểu tại sao ông lão kia lại lắc lư đi tới, một tay xách bầu rượu được đổ đầy, một tay khoác lên vai Tô Trường An, nghiêng người, cả người cứ như vậy treo ở trên người của hắn, một mùi rượu khiến Tô Trường An buồn nôn cũng vào lúc đó xộc thẳng về phía mũi hắn.
“Tiểu ca vội vã trở về như vậy làm gì? Cảnh đẹp thế này, không uống hai bầu, làm sao có thể ngủ!” Ông lão nói như vậy, lại nhấc bầu rượu lên, uống một ngụm lớn, có lẽ nguyên nhân bởi vì lão uống quá nhanh, một ít rượu tràn ra theo khóe miệng của lão, thẳng tắp chảy xuống, rơi lên trên áo của Tô Trường An.
Sắc mặt Tô Trường An biến đổi, bộ y phục này chính là Thanh Loan tự mình đưa cho hắn. Trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút bất mãn, nhưng lại không có cách nào phát cáu với một ông lão.
Hắn vươn tay nâng cánh tay của lão giả, kìm nén cơn giận nói: “Lão tiên sinh, đêm nay ngay cả một vì sao cũng không có, nói gì đến cảnh đẹp, lão vẫn nên sớm chút trở về đi.”
Lão giả kia nghe vậy, trong vẻ mặt say rượu chợt hiện ra chút tức giận, lão ngẩng đầu vươn tay chỉ về phía bầu trời đêm, phun chữ không rõ nói: “Sao lại không có sao, sao vẫn luôn ở trên đó.”
Tô Trường An vốn đã không muốn dây dưa với ông lão nữa nghe vậy đột nhiên ngẩn người.
Con ngươi của hắn đột nhiên khuếch đại, nhìn thẳng về phía ông lão, muốn hỏi gì đó.
Nhưng vào lúc đó ông lão cúi đầu, mắt say mông lung quan sát Tô Trường An một chút: “Tiểu ca, cậu có bệnh.”
Tô Trường An lại ngơ ngác, hắn tất nhiên có bệnh, Quan Thương Hải trị liệu ám thương cho hắn, nhưng tai họa ngầm của Thần huyết vẫn còn. Chỉ là tạm thời hắn còn chưa biết ông lão này nhìn ra được bệnh trạng của mình hay là thuận miệng nói bừa.
“Nhưng mà cũng không sao, uống rượu thì bệnh nặng hơn nữa cũng sẽ khỏi.”
Ông lão hình như đã bắt đầu thần chí không rõ, nói chữ không rõ ràng, nhưng bầu rượu trong tay vẫn được lão lắc lư đưa tới trước mặt Tô Trường An.
Tô Trường An thấy bộ dáng lão như vậy, thầm cho rằng vừa rồi chỉ là trùng hợp, liền muốn đẩy bầu rượu kia ra, nhưng chợt phát hiện thân thể của mình vào lúc này lại giống như bị cố định, mặc kệ hắn cố gắng ra sao cũng không thể xê dịch được chút nào.
Vẻ mặt hắn sa sầm, chỉ có thể trơ mắt nhìn bầu rượu kia đưa tới bên môi mình, sau đó ở trong ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của hắn bị ông lão cứng rắn đổ một ngụm rượu vào miệng.
Nhắc tới cũng kỳ quái, rượu của tiệm rượu bình thường này, vào miệng lại như quỳnh tương ngọc lộ (rượu ngon), không có chút vị cay nào, ngược lại mang theo một mùi thơm kỳ dị.
“Thế nào, không tệ đúng không.” Ông lão cười với hắn, lộ ra hai cái răng cửa màu vàng rất lớn. Nói xong, lão lại đong đưa bầu rượu, có chút ít tiếc nuối nói tiếp: “Tiếc là không còn nhiều lắm, không thể cho ngươi uống nữa.”
Dứt lời, ông lão xoay người, lung lay đi vào trong bóng đêm thành Lai Vân.
Mà sau khi ngụm rượu kia vào bụng sắc mặt Tô Trường An chợt biến đổi, linh lực trong cơ thể hắn vào lúc đó bắt đầu cuộn trào, còn không kịp đợi hắn trấn áp, một luồng nhiệt từ bụng dưới dâng thẳng lên đến đỉnh đầu của hắn.
Trong miệng của hắn vào lúc đó không tự chủ được phát ra một tiếng thét dài, khí thế trên người đột nhiên bốc lên.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, lớp giấy quấy nhiễu hắn lâu nay cứ như vậy bị đâm thủng, tu vi của hắn lần nữa từ Thái Nhất trở lại Địa Linh, hơn nữa so với trước kia, tu vi Địa Linh cảnh lúc này của hắn càng ngưng tụ hơn, thậm chí trong lúc mơ hồ còn chạm đến được xu hướng của Thiên Thính cảnh.
Trong lòng hắn vừa mừng vừa sợ, theo tu vi tăng lên thì thân thể lần nữa khôi phục lại được khống chế, hắn đang muốn đi tìm ông lão kia, nhưng phát hiện bóng dáng của ông lão đã sớm biến mất ở trong màn đêm thành Lai Vân.
Chỉ là vào lúc đó một câu than thở kéo dài lại từ bốn phương tám hướng truyền tới, vang vọng ở bên tai Tô Trường An thật lâu.
“Kiếp phù du ba ngàn ngày, không bằng một lần say. Ha ha, rượu ngon, rượu ngon!”
(Phù sinh tam thiên nhật, bất như nhất tao túy.)
---o0o---
“书剑半生黄梁梦, 荣华敝屣本来空. 三千浮白青云志, 却与江流东复东!”
“Thư kiếm bán sinh hoàng lương mộng, vinh hoa tệ tỷ bản lai không. Tam thiên phù bạch thanh vân chí, khước dữ giang lưu đông phục đông!”
Thư kiếm nửa đời mộng tan vỡ, vinh hoa giẻ rách vốn hư không. Ba ngàn phù bạch thanh vân chí, lại cùng giang lưu đông về đông.
Giẻ rách: ý chỉ vật không có giá trị
Giang lưu: dòng sông...