Dịch giả: Đình Phong
Như sở liệu của Ân Lê Sinh, cuối cùng Tô Trường An vẫn thỏa hiệp.
Hắn chính xác không có lựa chọn.
Tình cảnh Thiên Lam Viện đã không cho phép thiếu niên này lo trước lo sau, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước mà thôi. Phía trước đến tột cùng là địa ngục hay thiên đường thì không ai có thể nói rõ ràng.
Đám người đã dần dần tán đi, Bách Viện Yến mỗi năm một lần cũng đến hồi vãn cuộc.
Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân cũng rời khỏi đó không lâu sau.
Ân Lê Sinh tiễn bọn họ đến cửa lớn của Kinh Luân Viện, lão nhìn bóng lưng thiếu niên trong gió tuyết bị đèn lồng đường phố hắt bóng ngày càng dài đến cùng không thể thấy được nữa.
Nét vui vẻ trên mặt lão chợt thu liễm, chắp tay đứng đó mà thở dài một hơi.
“Đây đúng là một con đường rất khó khăn.” Lão tự nói.
Ánh mắt lão mơ màng thả suy nghĩ bay đi thật xa, bay tới tòa học viện kia.
Trong đêm của ngày nào đó, lão đứng ngoài cửa lớn Thiên Cơ Các thật lâu sau đó mới gõ cửa.
- Lê Sinh à? Vào đi?
Trong phòng truyền ra giọng nam nhân.
Khi ấy Ân Lê Sinh mới hơn hai mươi tuổi, y dâng lên dũng khí bước vào phòng.
Đến bây giờ lão vẫn còn nhớ rõ cái đêm đó, tình hình trong gian phòng kia.
Lúc ấy Đại Ngụy trải qua mười năm nghỉ ngơi lấy sức, dân giàu nước mạnh, binh hùng tướng dũng.
Thánh Hoàng từ trước đến nay luôn là người không biết thỏa mãn với thực tại.
Lão tây chinh Man tộc, bắc phạt Yêu quốc.
Tin chiến thắng từ biên quan liên tục. Tây Lương bị mất vào tay Hán thất cùng Bắc địa cứ như vậy từng tấc một được lão lấy trở về. Thiên Lam viện với tư cách là cánh tay đắc lực nhất, địa vị tất nhiên nước lên thì thuyền lên. Đó là chí hướng chung của Thánh Hoàng và Thiên Lam Viện hơn mười năm, cũng là giai đọan Đại Ngụy hưng thịnh nhất.
Thiên Cơ với tư cách là một trong thất tinh Thiên Lam, gian phòng của người nam nhân này cũng rất bình thường.
Không quá phú quý nhưng cũng không tận lực tiết kiệm.
Một đôi ghế gỗ lim chỉ vàng đặt trước phòng, bên trên để một cái lư hương đang đốt loại đàn hương nào đó, luồng khói xanh bốc lên quanh quẩn phạm vi hai thước. Một bên tường treo bức tranh sơn thủy, phong cách vẽ cổ xưa nhưng lại ẩn nấp chân ý. Bên kia tường đặt một cái giường thấp bằng gỗ lim, bên trên có bình nước trà. Lúc này đang có một vị nam tử áo trắng ngồi trên giường.
- Ngươi đã đến rồi!
Nam tử nhìn về phía y, đôi môi có chút tái nhợt mấp máy. Không khó để nhìn ra tinh thần của nam tử không tốt lắm, như là nhiễm bệnh nặng mà ốm yếu nhưng nụ cười trên mặt gã không giống giả bộ, cũng rất dễ đoán được gã rất hài lòng đối với thiếu niên trước mắt này.
Thiếu niên Ân Lê Sinh thấy bộ dạng gã như vậy thì trong lòng đau xót, càng thêm kiên định quyết tâm trong lòng.
- Sư phó!
Y gọi một tiếng sau đó nâng vạt áo dài lên, đường đường chính chính ngồi lên giường.
- Tại sao muộn như vậy còn đến tìm ta? Tu hành có vấn đề gì sao?
Nam tử xách ấm trà rót cho Ân Lê Sinh một chén sau đó đưa đến trước người y.
- Không có chuyện gì. - Ân Lê Sinh lắc đầu - Chỉ là hơi lâu không thấy sư phó nên đến thăm người.
- Ha ha. - Nam tử cười cười có chút áy náy nói:
- Vì mấy ngày nay sư phó có việc quấn thân, tương lai sẽ trông coi ngươi tu hành.
- Không sao. - Ân Lê Sinh đáp lời.
- Đệ tử mấy ngày nay nghiên cứu Chu Dịch thấu được chỗ hay nên liền bói cho mình một quẻ.
Khi đó gió lạnh chợt thổi, xuyên qua khe cửa của Thiên Cơ Các vung lên tóc của hai thầy trò đang ngồi trên giường, ánh nến trong phòng cũng vì thế mà chập chờn.
Ánh lửa kia lay động soi khuôn mặt của Ân Lê Sinh lúc sáng lúc tối.
Vẻ mặt nam tử biến đổi, âm thanh ôn hòa cũng trở nên táo bạo:
- Vì sao ngươi lại bói toán cho chính mình? Ngươi cũng biết Thiên Cơ nhất mạch ta có tổ huấn là...
Nam tử còn chưa nói xong thì đã bị đồ nhi cắt ngang.
- Đồ nhi tự nhiên biết rõ. - Ân Lê Sinh nói như vậy.
- Nhưng không phải sư phó cũng tính cho chính mình một quẻ mới tìm được ta hay sao?
- Cái này không giống vậy!
Nam tử đột nhiên đứng lên vung ống tay áo quay lưng về phía Ân Lê Sinh, hiển nhiên là thật sự nổi giận.
Nhưng dường như Ân Lê Sinh đã sớm đoán được nam tử có phản ứng như vậy cho nên sắc mặt không có nhiều biến hóa. Y tiếp tục nói:
- Đồ nhi tất nhiên nhớ rõ dạy bảo của sư phụ, cũng biết tổ huấn của Thiên Cơ nhất mạch.
- Nhưng đồ nhi càng nhớ rõ sư phụ từng nói, Thất Tinh Thiên Lam khác với những ngôi sao trên trời, ngàn năm trước đã có truyền thừa hậu thế. Nhưng Tinh Vẫn khác có tinh linh truyền thừa là bằng chứng, đến Vấn Đạo thì sẽ có ngôi sao tiếp ứng, đạt thành Tinh Vẫn như nước chảy thành sông. Nhưng Thất Tinh bất đồng, tinh linh chỉ là chìa khóa, đến Vấn Đạo cảnh có thể mở được cánh cửa kia hay không còn nhìn ngộ tính. Cho nên người truyền thừa Tinh Vẫn khác không thể đi Tinh Hải nhưng Thất Tinh thì có thể.
- Sư phụ còn từng nói, truyền thừa Thất Tinh còn mang ánh sáng cho muôn dân, không thể đoạn.
- Có người giấu kín thiên cơ, cưỡng ép đảo loạn nhân quả, khiến sư tôn không tìm thấy đồ nhi. Vì thế sư tôn mới không quản thọ nguyên mà gieo một quẻ.
- Sư tôn, đồ nhi nói đúng không?
Nói xong Ân Lê Sinh đứng dậy bình tĩnh nhìn bóng lưng nam tử kia.
Lúc này nam tử khẽ giật mình, gã quay đầu nhìn thiếu niên trước mắt này, nhìn vào cặp mắt kiên nghị kia.
Gã chợt phát hiện thiếu niên gầy yếu trong quận thành ở U Châu đã trưởng thành từ lúc nào không hay.
Hắn mày rậm, mắt như hắc ngọc, không thể nói là tuấn mỹ nhưng có một cỗ linh tính không nói nên lời, cực kỳ giống mình khi xưa.
Đây cũng là lý do khi gã nhìn thấy y tại U Châu lập tức nhận làm đồ đệ.
Nhưng cuối cùng y lại không phải.
Nam tử hiểu rõ điểm này hơn ai hết.
Thất Tinh Thiên Lam, từng ngôi tất nhiên có chỗ độc đáo của nó.
Nhưng chỉ có Thiên Cơ nhất mạch bất đồng.
Sáu mạch còn lại tu Nho đạo hoặc Võ đạo.
Chỉ có Thiên Cơ nhất mạch, lại tu nhân quả.
Vì thế bọn họ biết nhân quả, cảm ứng sinh tử. Thủ đoạn của bọn họ quỷ dị, thường làm người ta khó phòng bị.
Nhưng bọn họ đồng thời cũng bị nhân quả trói buộc. Bọn họ một khi cưỡng ép can thiệp nhân quả, lập tức sẽ bị nhân quả cắn trả.
Như gã hiện tại chính là tình huống này. Có người nào đó gã không biết động tay chân, che mất thiên cơ làm cho mình không tìm được đúng đồ đệ. Thiên Cơ nhất mạch cùng sáu mạch còn lại bất đồng, mỗi một thời đại truyền nhân đều do nhân quả dẫn dắt, không đúng người sẽ không chiếm được nhất mạch chân lý. Mà không có đồ đệ tất nhiên truyền thừa đứt đoạn.
Mà thất tinh truyền thừa sao có thể dứt. Đây là tổ huấn! Cũng là đạo lý mà từng người Thiên Lam Viện đều tuân theo. Vì thế gã không tiếc mạo hiểm tính cho mình một quẻ, ý đồ tìm ra truyền nhân bị thất lạc trong nhân quả kia.
Thế mà gã thật sự tính được người cần tìm kia, tuổi mới mười bốn, bị tặc giết người thân, sống ở Ngọc Thủy, mệnh chiếu Tinh Vẫn.
Khi đó gã rất kích động vì rốt cuộc cũng tìm được đồ nhi của mình, cảm giác kia giống như tìm được thân nhân nhiều năm thất lạc.
Vì vậy gã đến U Châu, bắt đầu các việc để tìm đồ nhi.
Đó cũng không phải việc sung sướng gì. Bởi vì theo gã tính toán thì trong tương lai gần, nhà đồ nhi của gã sẽ bị phỉ tặc làm hại. Nhưng gã không thể đi ngăn cản bởi vì nhân quả không thể sửa.
Đây cũng là một trong những điều của Thiên Cơ tổ huấn - không thể tính vận mệnh bản thân. Bởi vì một người bình thường nếu biết sắp có vận rủi cho mình sẽ liền đi thay đổi chút gì đó.
Mà Thiên Cơ nhất mạch lại không thể, cưỡng ép can thiệp nhân quả thì hậu quả lại càng nghiêm trọng.
Cho nên gã chỉ có thể chờ đợi, trơ mắt nhìn cha mẹ của đồ nhi mình bị làm hại.
Lúc ấy đang giữa loạn thế, U Châu xa Trường An nên tặc phỉ hoành hành. Vì thế, thỉnh thoảng sẽ có dân chạy nạn lưu lạc tại Ngọc Thủy thành của U Châu quận
Gã chờ ở thành, nhìn từng đứa trẻ tha hương để tìm đồ nhi.
Trong loạn thế, trẻ con mười bốn, thân chết vì giặc tất nhiên rất nhiều nhưng được mệnh chiếu Tinh Vẫn thì cực ít, thậm chí không có.
Bởi vì mệnh chiếu Tinh Vẫn, loại mệnh cách này nói trắng ra là người có khả năng thành Tinh Vẫn. Thời thịnh thế của Nhân tộc thì Tinh Vẫn cũng không quá trăm.
Cho nên gã đợi đã lâu, gặp qua rất nhiều cửa nát nhà tan nhưng bản thân lại không thể ngăn cản.
Bởi vì từng tên phỉ tặc bị gã tiêu diệt cũng có thể là nhân vật mấu chốt trong mệnh của đồ nhi. Vì thế gã bỏ mặc phỉ tặc hoành hành U Châu suốt ba năm năm tháng rốt cục gã cũng phát hiện một đứa bé.
Một hài tử được mệnh chiếu Tinh Vẫn.
Gã kích động hỏi thăm hài tử mấy tuổi, không hề sai biệt với người kia. Gã rất cao hứng vì rốt cuộc cũng tìm được đứa bé đó. Gã không nghi ngờ gì mang theo đứa bé bỏ mặc U Châu bị phỉ tặc hoành hành.
Gã xem việc tìm được đứa bé như một loại đền bù tổn thất mấy năm nay, mặc dù không bù được chút gì cho những người đã chết trong nạn trộm cướp nhưng có thể làm nội tâm gã thấy nhẹ nhàng hơn.
Việc này tuy có chút lừa người dối mình nhưng khi ngươi biết vận mệnh lại không thể đi thay đổi, đó là việc rất bi ai. Cũng mặc kệ thế nào, gã rốt cuộc tìm được đồ nhi mình, Thiên Cơ nhất mạch đã có truyền nhân.
Điều đó khiến gã rất vui mừng.
Gã đem đứa bé này về Thiên Lam Viện, dạy nó đọc sách viết chữ, dạy đạo pháp tu hành của Thiên Cơ nhất mạch.
Tên đồ nhi này rất thông minh, cũng rất khắc khổ lại hiếu kính gã.
Gã đối với y rất hài lòng. Cho nên sau khi tu hành được ba năm, gã đã truyền thừa tinh linh cho y.
Bởi vì có việc lớn sắp phát sinh, kiếp nạn sắp buông xuống, gã không thể không một lần tốn thọ nguyên để tính quẻ vì bố cục tương lai. Đây là trách nhiệm Thiên Lam, cũng là số mệnh Thiên Cơ.
Gã hi vọng lúc mình còn sống có thể thấy được đồ nhi mình phát triển.
Nhưng rất nhiều việc từ lúc gã truyền thừa tinh linh cho đồ nhi trở nên khác trước.
Gã dần dần cảm nhận được sức mạnh to lớn khiển trách từ trong trời đất, đó là nhân quả cắn trả, đến gã vì tính toán nên thân thể cũng không thể chịu nổi, dưới sự cắn trả mà càng ngày càng yếu.
Mới đầu gã cũng không suy nghĩ cẩn thận tột cùng vì cái gì có cắn trả như vậy, cho đến một ngày gã tính được. Một khắc này làm gã hoàn toàn tỉnh ngộ, gã đã tìm lầm đồ nhi.
Nhưng đồ nhi của gã rất tốt, cố gắng, tiến bộ lại rất hiếu thuận gã.
Người nào phải cỏ cây, sao có thể vô tình? Gã không nỡ đem những điều này nói với đồ nhi.
Vì vậy Thiên Cơ bắt đầu sinh ra một ý nghĩ to gan - nghịch thiên cải mệnh!
Ân Lê Sinh rất thông minh, cũng rất chịu khó, Nghiên Tập Mệnh Lý ấy mà có thành tựu, ngay cả Quan Tinh Đài Thái Bạch Đạo Nhân cũng tán thưởng y. Đồ đệ như vậy Thiên Cơ cảm thấy không lý do gì không thể thành truyền nhân của gã.
Vì vậy gã muốn thử một mình gánh chịu toàn bộ cắn trả, đem tu vi cường đại chống cự sức mạnh nhân quả trong trời đất mênh mông.
Nhưng cuối cùng gã đã thất bại. Sức mạnh của gã đến từ chính nhân quả, gã muốn đả bại nhân quả. Tựu thật giống tự lấy tay đánh mình, đây là chuyện không thể nào.
Sau vô số lần nếm thử, gã đã hiểu rõ đạo lý này. Nhưng gã vẫn như trước không muốn từ bỏ đồ đệ mình.
Bởi vì muốn thay đổi hiện trạng như vậy biện pháp duy nhất là thu hồi tinh linh truyền thừa của bản thân. Nhưng Ân Lê Sinh đã tu hành được tám năm ở Thiên Lam Viện, tinh linh và linh lực trong cơ thể y đã hòa làm một thể, thu hồi chả khác gì phế một thân tu vi của Ân Lê Sinh.
Nhìn thiếu niên ngày đêm tu luyện luôn mơ ước kế thừa y bát của gã, Thiên Cơ không có cách nào nói được chân tướng sự việc. Cho nên gã lựa chọn một mình chịu đựng nhân quả cắn trả, chỉ hy vọng đồ nhi sớm thành Tinh Vẫn.
Nhưng làm cho gã không thể tưởng tượng là tên đồ đệ này còn thông minh hơn gã nghĩ, trên nghiên cứu mệnh lý đã dò ra dấu vết.
Vì thế gã nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt hỏi:
- Ngươi tính đến gì rồi?
- Mạng ta không đúng.
Ân Lê Sinh trẻ tuổi nói như vậy.
- Sư phó từng nói đồ đệ của người vừa tròn mười bốn, người thân chết vì giặc, sống tại Ngọc Thủy, mệnh chiếu Tinh Vẫn.
- Năm đó ta gặp được sư phó chính xác vừa mười bốn tuổi, cũng đúng là lưu vong trong Ngọc Thủy thành ở U Châu. Mà mệnh chiếu Tinh Vẫn, ta không xem được nhưng sư phó không thể nhìn nhầm. Còn có một điểm, ta và sư phó đều sai rồi.
- Năm đó ta thất lạc cha mẹ trong nạn trộm cướp, đợi nạn qua đi ta về nhà bị phá đợi thật lâu nhưng bọn họ không quay lại tìm, ta cho là bọn họ chết rồi. Thế mà sư phó cũng cho là như vậy. Nhưng ta tính một quẻ thì bây giờ cha mẹ ta vẫn khỏe mạnh, mặc dù không biết vì sao lúc trước họ không quay lại tìm ta nhưng chính xác bọn họ còn sống.
Nói đến đây, sắc mặt Ân Lê Sinh không khỏi phức tạp.
Theo lý thì nghe được cha mẹ mình còn sống hẳn là chuyện rất vui nhưng điều đó có nghĩa y không bao giờ có thể trở thành đồ đệ của người nam tử trước mắt mà y sùng bái này. Y nghĩ đến đây thì trong lòng nổi lên từng cơn quyến luyến, bất quá khi nhìn thấy bộ dạng suy yếu của nam tử, sự quyến luyến nhanh chóng được thay thế bằng kiên định.
- Sư phó từng nói, Thiên Lam nhất mạch từ trước đến nay luôn vì trăm họ. Thiên Cơ lại là nhất mạch quan trọng nhất của Thiên Lam. Truyền nhân Thiên Cơ từ trước đến nay do nhân quả sở định, tuy ta có thể học được mệnh lý chi sổ Thiên Cơ nhưng cũng không có phần cơ duyên này, đến chết cũng không thành được Thiên Cơ Tinh Vẫn. Chẳng lẽ sư phó nhẫn tâm để Thiên Cơ đứt đoạn?
- Vì thế, xin mời sư phó thu hồi lại tinh linh đi!
Y vốn tưởng rằng mất đi tám năm tu vi cùng thân phận đệ tử chân truyền của Thiên Lam Viện sẽ làm y rất thống khổ nhưng không ngờ lúc nói ra những lời này, y cảm thấy nhẹ nhõm hơn vài phần.
Sự kiên định trong con ngươi của thiếu niên trước mắt làm vị Tinh Vẫn tung hoành thiên hạ này không thể cự tuyệt nhưng gã vẫn còn chút do dự.
- Nhưng tám năm khổ tu của ngươi sẽ tan thành mây khói.
- Sư phó từng nói qua ta có mệnh chiếu Tinh Vẫn, nhất định ta sẽ thành Tinh Vẫn, sớm tám năm hay muộn tám năm lại có khác gì?
- Nhưng... nam tử còn muốn nói thêm gì đó nhưng thiếu niên lại đoạt lời một lần nữa.
- Sư phó, số trời thật là nặng, mệnh ta nhẹ xiết bao! Ta không chịu nổi số trời, áp đặt vào ta, vô luận là Thiên Lam hay bản thân ta đều không có nửa phần chỗ tốt.
Nam tử ngừng lại, như đột nhiên nhớ ra cái gì đó rốt cuộc gật đầu đồng ý.
Thật vậy.
Số trời thật là nặng, mệnh ta nhẹ xiết bao!
Thiên Cơ nhất mạch, có vị nào không chết dưới số trời trầm trọng đây?
Đã như vậy, vì sao Thiên Cơ nhất mạch còn muốn truyền xuống?
Nếu như nhất định phải truyền, vậy thì tìm một người chịu được số trời kia đi!
Đôi mắt nồng ấm từ trước đến nay của nam tử chợt hiện lên một tia mãnh liệt, một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu gã.
---o0o---
ĐP: có khi nhân quả Thiên Cơ phải chịu chính vì bỏ nạn dân trong hơn 3 năm đấy