Thư Kiếm Trường An

Chương 549: Chương 549: Sở Vương Tô Trường An




Dịch giả: Đình Phong

Ba ngày này Tô Trường An cũng không có đi đến quân doanh dạy dỗ đệ tử bảy tộc tu hành.

Hắn chỉ an bài mọi việc thích hợp sau đó ở trong phòng một mình.

Bây giờ có Mục Lương Sơn, Mục Quy Vân, Ân Thiên Thương cùng với Hầu Như Ý gia nhập, Hoa Phi Tạc thương thế cũng khá, rất nhiều việc không cần hắn quan tâm nữa.

Hắn nhốt bản thân trong phòng.

Sát ý chỗ ba vạn quân Tây Lương sinh ra quả thực khổng lồ, hắn hấp thu nó mặc dù đè xuống được trong thời gian ngắn nhưng sát ý này như cũ vẫn trào lên, căn bản không cách nào trị tận gốc.

Ba ngày này hắn luôn có ý đồ áp chế nó.

Mà đây cũng không phải là việc dễ dàng.

Minh Thư Huyết Kỷ vốn là tà điển, tác dụng phụ tu luyện nó cùng sát ý của ba vạn quân Tây Lương hỗn hợp cùng một chỗ nếu không phải hắn sở tu chính là Tiên đạo, chỉ sợ sớm bị sát ý kia chiếm đoạt tâm trí.

Bây giờ qua ba ngày ma luyện, dù trong thời gian ngắn không có việc gì nhưng nếu quân Tây Lương tiếp tục vận dụng Minh Thư Huyết Kỷ, hắn lại không muốn họ bị sát ý của nó thôn phệ, tiếp tục hấp thu sát ý. Đến cuối cùng, hắn có thể áp chế được sát ý này hay không thì khó nói trước rồi.

Bất quá trong thời gian ngắn Giang Đông tạm thời chưa có chiến sự, việc này ngược lại không gấp, hắn có thể từ từ suy tư giải quyết.

Tô Trường An nghĩ như vậy rốt cuộc thu hồi linh lực của mình đứng lên.

Hắn sửa sang lại quần áo một phen rồi tính tính thời gian, chắc cũng đã đến thời gian bắt đầu đại điển.

Trục Man đế Hạ Hầu Minh đến Giang Đông rồi, Tô Trường An sai người mời hào kiệt khắp nơi, vì Trục Man đế mở một đại điển kế vị.

Đương nhiên một năm trước khi Hữu An đế chết, kỳ thật Hạ Hầu Minh đã kế vị nhưng kỳ thật mục đích tổ chức đại điển lần này rất đơn giản, hắn muốn nói cho người trong thiên hạ biết, Hạ Hầu Minh tại Giang Đông, trên tay hắn, triều đình tại Giang Đông mới là chính thống còn Tư Mã Hủ chỉ là loạn thần tặc tử ngụy trang Đại Ngụy.

Làm như vậy đương nhiên không tạo được cái gì phức tạp cho quân Thục hay Man tử.

Nhưng dân chúng thiên hạ lại dùng Giang Đông làm chính thống, đến lúc đó bất kể là dân chạy nạn hay người tài ba chí sĩ một lòng báo nước đều cậy nhờ đến dưới trướng của hắn. Đến lúc đó thuận dân tâm, hắn mượn Hạ Hầu Minh mở cờ lớn, làm việc gì đương nhiên cũng thuận tiện rất nhiều.

Đại điển tiến hành rất thuận lợi.

Từ khấn vái thượng thiên, cầu phúc xã tắc đến lên ngôi kế vị, cùng lúc không chút chỗ sơ suất.

Chỉ là quá trình này nhân vật chính, Trục Man đế Hạ Hầu Minh cũng không đặc biệt vui vẻ, hắn giống như là một cái tượng gỗ, bị người nối dây xách lên, hoàn thành tiết mục sớm đã được an bài.

Chuyện như vậy tự nhiên không thể gạt được những khách mới ngồi đầy kia, nhưng không có người đi vạch trần, hoặc là nói ngoại trừ sinh ra chút ít cảm khái bên ngoài, cũng không có quá mức để ý việc này.

Đợi đến lúc nghi thức lên ngôi kế vị hoàn thành, mọi người liền tới đại điện Sở gia.

Tòa đại điện qua ba ngày này đã đẩy nhanh tốc độ thay đổi bộ dáng, mặc dù không thể so với điện Thái Hòa trong thành Trường An nhưng cũng có vài phần bộ dáng hành cung đế vương.

Đương nhiên điều này cũng chỉ là tạm thời, Mục Lương Sơn điều công tượng tu kiến hành cung mới cho hoàng đế bệ hạ bên cạnh đại viện Sở gia nhưng bất kể là quy mô hay bộ dáng đều thua kém một chút.

Chuyện như vậy nếu đặt ở thái bình thịnh thế, hoàng quyền chưa suy mà truy cứu tới đủ cho Sở gia bị tịch biên gia sản, chém đầu cả nhà.

Cần biết từ vương hầu quan tướng cho tới dân chúng bình thường, kích cỡ phủ đệ đều có hạn chế cực kỳ nghiêm khắc.

Sở gia bất quá là một đại tộc ở Giang Đông, viện môn lớn hơn hành cung đế vương, chỉ điểm này cũng coi là đi quá giới hạn.

Bất quá hiện tại nha, Tô Trường An nói một câu loạn thế chi thu, hết thảy giản lược đều bay bổng cho qua.

Hạ Hầu Minh ngồi trên đại điện, cúi đầu nhìn xuống cường hào Giang Đông một phen dưới đài, bên cạnh y đứng thẳng duy nhất một vị thân tín - Thái Bạch đạo nhân.

Sau khi có chút chần chờ, vị đế vương trẻ tuổi này vẫn nói ra: “Trẫm bất hạnh, tiên đế mất sớm, trẫm mười lăm tuổi đăng cơ.”

“Lão tặc Tư Mã ức hiếp ta tuổi nhỏ, cầm giữ triều chính, hoắc loạn triều cương, cấu kết Man di, hủy giang sơn Đại Ngụy ta.”

“May gặp Tô tướng quân mang binh cần vương, trẫm mới có thể đào thoát ma chưởng, có được Giang Đông làm nơi nghỉ ngơi.”

“Nhưng dân chúng vẫn chịu chiến loạn tàn hại, Tư Mã một ngày không chết, quân Man một ngày không trục, Thục loạn một ngày không bình, trẫm liền không thể an bình.”

“Hôm nay trẫm muốn sắc phong chư vị, nguyện mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, giúp đỡ trẫm bình định loạn thế, đưa Đại Ngụy trở lại thịnh thế, cứu dân trong nước lửa.”

Phàm là tân đế kế vị, tránh không được đại phong quần thần, nhóm hào cường Giang Đông này hiển nhiên là những người đầu tiên được lợi, bọn họ đã sớm có đoán trước chỉ là không biết sắc phong sẽ tới tình trạng nào.

Mọi người đều biết Hạ Hầu Minh chỉ là khôi lỗi trong tay Tô Trường An nhưng sắc phong chức quan lại không phải giả vờ, đây chính là thứ danh chính ngôn thuận mà đến. Tại trong loạn thế được đến một tước nửa hầu sau này làm việc ở nhiều phương diện không phải chỉ thể hiện ở ngôn ngữ bên ngoài.

Hiểu rõ cuộc chính hí này đã tới thì chư bộ Giang Đông lúc này cũng tràn đầy sinh lực dồn dập quỳ lạy hô to.

“Tạ chủ long ân, chúng thần phải xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ!”

Hạ Hầu Minh ngồi trên trên đài cao, nhìn xem văn võ ngồi đầy nơi đây mặc dù bọn họ đều quỳ lạy y nhưng đáy lòng những người này căn bản không xem y là hoàng đế chân chính.

Y nghĩ đến những điều này khó tránh khỏi có chút bi thương, nhưng cũng phải cố gắng đè xuống đáy lòng mà tiếp tục diễn hết tuồng vui này.

“Gia chủ Mạnh gia, Mạnh An Đình tiến lên nghe phong.” Y dựa theo lời kịch sớm được an bài tốt cao giọng nói ra.

“Có Mạnh An Đình.” Lập tức liền có một nam tử trung niên tách quần chúng bước ra.

Người này là tân gia chủ Mạnh gia, cũng là cùng Thẩm gia lúc ấy sớm giao ra tín vật thần phục Tô Trường An.

“Trẫm phong ngươi là Bình Nam Hầu, thưởng hoàng kim ngàn lượng, ăn ba vạn hộ.”

Mạnh An Đình nghe vậy thân thể kích động run rẩy, mặc dù tại Giang Đông gã được xưng là một trong bảy tộc nhưng không có triều đình sắc phong thì không thể lên được mặt bàn, giờ phút này được phong Hầu gia, địa vị toàn gia tộc so với dĩ vãng liền bất đồng.

“Tạ chủ long ân.” Gã đuổi nói gấp, ánh mắt cảm kích nhìn Tô Trường An. Đáy lòng gã hiển nhiên rõ ràng toàn bộ việc này đều do Tô Trường An gợi ý.

Tô Trường An chỉ nhẹ gật đầu với gã không nói gì.

Hạ Hầu Minh trên đài thấy hết những việc này, trên mặt hiện lên một tia tức giận nhưng cũng không dám phát tác.

Kế tiếp, y lại sắc phong gia chủ Thẩm gia là Bình Tây Hầu.

Bốn nhà còn lại khi đó cũng kích động, địa vị của bọn họ tương đương hai tộc này, sắc phong cũng nên là ngang nhau.

“Gia chủ Tất gia, Tất Cổ Lai tiến lên nghe phong.”

Theo thanh âm của Hạ Hầu Minh vang lên, gia chủ Tất gia liền đuổi bước tiến lên phía trước.

“Trẫm sắc phong ngươi là Hồng Vũ Bá, thưởng hoàng kim tám trăm lượng, ăn tám nghìn hộ!”

Lời vừa nói ra, vốn câu “tạ chủ long ân” tới bên miệng lại bị gã cứng nhắc nuốt trở vào.

Gã sững sờ nửa ngày không nói ra lời, vốn sáu tộc vai vế ngang nhau nhưng giờ phút này Hạ Hầu Minh lại phong hai nhà Mạnh Thẩm là Hầu, gã lại bị phong tước, đây là cố ý kéo ra địa vị sáu tộc.

“Thế nào? Hồng Vũ Bá đối với phong thưởng của bệ hạ có nghi vấn gì?” Đúng lúc này thanh âm lạnh lẽo của Tô Trường An bỗng nhiên vang lên.

Toàn bộ đại điện liền ở đằng kia yên tĩnh xuống.

Thân thể Tất Cổ Lai chấn động run rẩy, đuổi nói gấp: “Tạ chủ long ân.”

Sau đó xám xịt lui xuống.

Lúc này còn lại gia chủ ba tộc Phụng, Cố, La đối mặt nhìn nhau, rất nhanh liền tiếp thu ý tứ của Tô Trường An.

Không ngoài ý chính là gõ hồi chuông cảnh báo, thuận theo hắn thì sẽ có thật tốt khao thưởng, ngược lại liền sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

Gia chủ ba tộc suy nghĩ cẩn thận điểm này liền không còn nửa phần dị nghị với việc phong thưởng, sau khi nhận phong thì trong lòng sợ hãi mà lùi lại. Sự sợ hãi đối với Tô Trường An càng tăng thêm một phần.

Sau đó đương nhiên là hào cường cũng được phong thưởng, mặc dù kém sáu tộc nhưng cũng đủ làm bọn họ cảm thấy mỹ mãn, mà việc Tô Trường An mượn tay Hạ Hầu Minh lôi kéo lòng người cũng đạt thành.

Đợi cho phong thưởng những hào cường này hoàn tất là đến phiên những cường giả Tô Trường An sử dụng.

Trước là ba vị Cố Nha Lãng, Miêu Vĩnh Sơn, Ôn Tử Ngọc thống soái Tây Lương quân.

Phân biệt ban cho Hầu vị, sau đó phong Thần tướng với phong hào là Lang Thủ, Hổ Nha, Cùng Kỳ đứng hàng thứ mười, mười lăm và thứ tám tự vị. Đó là chức quan nhị phẩm của Đại Ngụy, chỉ dưới Tam Công Cửu Khanh.

Kế tiếp Hồng Ngọc được phong làm Thần tướng, dựa theo ý nguyện của nàng kế thừa phong hào Long Hống Thần tướng của Bắc Thông Huyền năm đó, đứng hàng thứ hai trong ba mươi sáu Thần tướng.

Sau đó lại là Hầu Như Ý, Hoa Phi Tạc, Tư Mã Trường Tuyết, Mục Quy Vân, La Ngọc Nhi, Cổ Tiễn Quân sáu người đồng dạng phân biệt ban cho Hầu vị, phân phong Thần tướng.

Đến cuối cùng cũng là thời điểm mọi người mong đợi nhất, là phong thưởng Tô Trường An, Mục Lương Sơn cùng với Thái Bạch đạo nhân.

Mục Lương Sơn tiếp tục được trao tặng Thái Úy chức vị, phong làm Mãng Thiên Vương.

Thái Bạch đạo nhân được trao tặng Thái Phó chức vị, phong làm Trung Liệt Vương.

Đến cuối cùng lúc Hạ Hầu Minh đọc tục danh Tô Trường An, tất cả mọi người dĩ nhiên đoán được chức Thừa tướng đứng đầu Tam Công hiển nhiên rơi vào túi Tô Trường An rồi.

Chuyện này tự nhiên nằm trong dự liệu, có thể mọi người thầm cảm thấy vớ vẩn, chớ nói Đại Ngụy mà phóng mắt tiền triều cũng chưa từng nghe thấy có Thừa tướng trẻ tuổi như vậy.

“Tô Trường An tiến lên nghe phong!”

“Có thần.” Hạ Hầu Minh lời vừa nói ra, Tô Trường An liền dĩ nhiên quỳ xuống.

Hạ Hầu Minh có chút trúc trắc nhìn nam tử dưới đài không lớn hơn mình bao nhiêu, lời đến khóe miệng rồi lại cảm thấy khô chát không thốt ra được.

Y đương nhiên nhớ bản thân nên nói cái gì, từ nhỏ y đã thông minh, gặp qua cái gì là không quên được, nói chuyện chỉ là việc nhỏ.

Nhưng chính xác y không muốn nói ra những lời kia.

Giờ phút này mọi người trong đại điện cũng nhìn ra được do dự của Trục Man đế, nhưng không có bất kỳ người nào dám mở miệng nói điều gì.

Vị Thái Bạch đạo nhân đứng bên cạnh y khi đó cũng cúi đầu.

“Có Tô Trường An thần!”

Ngay tại thời điểm y do dự, Tô Trường An dưới điện chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt âm lãnh bắn thẳng về phía Hạ Hầu Minh, hắn nói ra từng chữ, một cỗ linh áp bồng bềnh lan ra bao phủ toàn bộ đại điện.

Gần như tất cả mọi người ở đây đều có chút biến sắc.

Sắc mặt Hạ Hầu Minh trở nên cực kỳ khó coi, y nghe ra uy hiếp trong lời nói của Tô Trường An.

Rốt cục, y vẫn là há miệng ra, nói ra: “Ái khanh chính là trụ cột của quốc gia Đại Ngụy ta, mặc dù tuổi nhỏ, nhưng gan dạ sáng suốt hơn người.”

“Trẫm phong ngươi làm Thừa tướng, kiêm chức Thần tướng Đại Ngụy, đứng đầu ba mươi sáu Thần tướng, phong hào Cố Lang.”

“Ban cho Sở Vương vị, ăn mười vạn hộ.”

“Ban thưởng chín tích, thăm viếng không xưng tên, kiếm lý lên điện, vị trên chư hầu vương, tấu sự không xưng thần, chịu chiếu không bái, dùng thiên tử lưu miện, xe phục, tinh kỳ, lễ nhạc cúng tế trời đất, xuất nhập được dẹp đường.”

Nguyên đoạn sắc phong này Hạ Hầu Minh nói được cực nhanh, thật giống như chỉ cần có nửa phần dừng lại y rốt cuộc sẽ không nói được nữa rồi.

Mọi người ở đây rốt cuộc hồi phục thần trí.

Bọn họ hiểu được vì sao một chuyện phong thưởng này lại khiến Trục Man đế chần chờ như vậy.

Cái này không phải phong thưởng gì nữa, rõ ràng liền để Tô Trường An triệt để thay thế vị trí của y.

Hán đế năm đó là ban cho Hạ Hầu Hạo Ngọc những cái này, sau đó lão liền soán Đại Hán lập nên triều Ngụy.

Giờ phút này hết thảy dường như tái diễn lần nữa.

“Thần Tô Trường An tạ chủ long ân!”

Tô Trường An ở dưới điện lớn tiếng nói ra, thân thể bỗng nhiên đứng lên, bây giờ hắn đã được sắc phong, dĩ nhiên không cần quỳ lại chi lễ với thiên tử.

“Thần nhất định muôn lần chết không chối từ, xua đuổi Man di, hoàn bệ hạ trời đất sáng sủa.”

Hắn nói như vậy, ánh mắt nhìn về phía Hạ Hầu Minh lại khiến cho vị tiểu hoàng đế này không hiểu một hồi run sợ.

Khi đó văn võ cả triều chợt quỳ xuống, hô to về phía Tô Trường An: “Bọn thần thề chết theo Sở Vương!”

“Xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ!”

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.