Thư Kiếm Trường An

Chương 366: Chương 366: Sống mà không hối tiếc




Dịch giả: Alreii

Bên kia, sau khi Tô Trường An mang Mục Quy Vân rời đi thì Bắc Thông Huyền lại gặp Hoa Phi Tạc và La Ngọc Nhi, mặc dù trong lòng đều có chút kích động vì gặp lại đồng môn, nhưng vì trận cãi vả vừa rồi, Bắc Thông Huyền rõ ràng cũng không có hứng để nói lại chuyện xưa, mà Hoa Phi Tạc cùng La Ngọc Nhi một đường bôn ba, ít nhiều cũng có chút mệt mỏi.

Sau vài câu chào hỏi đơn giản, Bắc Thông Huyền để Tư Mã Trường Tuyết sắp xếp nơi ở cho hai người, mà bản thân thì trở lại phòng.

Nhưng trở về phòng rồi Bắc Thông Huyền lại ngồi nghiêm chỉnh trong phòng, không hề có ý nghỉ ngơi.

Y rót cho mình một ly trà, sau đó đặt nhẹ bên môi tự mình uống, như là đang tiêu hao thời gian nhàm chán vì chờ đợi người nào đó.

Thời gian không đến một nén nhang, cửa phòng của Bắc Thông Huyền liền bị gõ.

Bắc Thông Huyền dường như đã sớm dự liệu đến chuyện này, y chậm rãi đặt ly trà xuống, nhưng còn chưa đợi y trả lời, người bên ngoài phòng đã tự mình đẩy cửa tiến vào.

Đó là âm thanh của một người bao phủ trong áo bào hồng.

Cũng là truyền nhân Thiên Quyền lúc trước ở Kiếm Trủng, một chưởng đánh bại Ngô Khởi, từ đó danh chấn thiên hạ, Hoa Phi Tạc.

Gã đi tới bên cạnh Bắc Thông Huyền, không nói tiếng nào mà chỉ lấy một thứ từ phía sau áo bào đưa tới trước mặt Bắc Thông Huyền.

Đó Thập Phương thần kiếm.

Bởi vì Phù Đồ và ba ngàn kiếm linh của nó trong hộp kiếm, Tô Trường An tạm thời giao thanh kiếm này cho Hoa Phi Tạc giữ.

Lúc nhìn thấy thanh kiếm này, biểu tình trên mặt Bắc Thông Huyền chợt đình trệ, y hơi sửng sốt, dường như có chút chần chờ, nhưng một khắc sau, y vẫn đưa tay nhận lấy thanh thần kiếm hào quang chói mắt này.

Y đứng lên, trong con ngươi như có thứ gì đó đang bắt đầu tuôn trào, nhưng bị y ngăn lại.

Y vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, giống như đang vuốt ve thân thể của tình nhân. Y thấy rõ hai hư ảnh ngưng thực trong chín hư ảnh, thứ gì đó trong mắt y càng trở nên cuộn trào mãnh liệt, hệt như sắp không che giấu được.

“Quan Sơn, Hoành Sóc.” Y khẽ lẩm bẩm hai cái tên này, như đang gọi tên người bạn cũ đã lâu không gặp.

Vào lúc đó hai thần kiếm dường như cũng cảm ứng được, thân kiếm của bọn chúng khẽ chấn động, chợt từ trong hư ảnh Thập Phương bay ra, hóa thành hai thanh thần kiếm ba thước, quay quanh Bắc Thông Huyền, hệt như đang kể nổi khổ ly biệt những năm này.

“Vọng Thư, Hi Hòa, Trường Canh, Thiên Tuế, Vũ Thần, Chúc Thiên, Trọng Sơn.”

Một chuỗi tên dài vào lúc này được y đọc ra, bảy thanh thần kiếm lấp lánh hàn mang đáp lại hiện ra ở phía sau y.

Từ đó chín thanh phó kiếm của thần kiếm Thập Phương cuối cùng sau một trăm năm đã lần nữa tụ lại cùng một chỗ.

Bọn họ chia nhau phát ra một tiếng kiếm minh cao vút, trong lúc nhất thời kiếm minh như biển, qua lại vang vọng khắp trong căn phòng này.

Bắc Thông Huyền nhìn chín thanh thần kiếm bay múa quay quanh y, trên khuôn mặt lạnh băng của y giờ phút này hiện ra một nụ cười.

Sau vài tức, tay cầm Thập Phương của y chợt rung một cái, chín thanh thần kiếm kia như nhận được sắc lệnh, rối rít hóa thành luồng sáng, chui vào chín hư ảnh kiếm ảnh trên Thập Phương thần kiếm.

Lúc đó, Thập Phương thần kiếm lại một lần nữa hiện ra ở trước mắt thế nhân với tư thái hoàn mỹ nhất.

Dường như có một sự hưng phấn khó có thể kiềm chế, thân kiếm của Thập Phương thần kiếm đột nhiên tuôn trào một luồng thần quang chói mắt, nhưng thần quang này lại biến mất trong nháy mắt, ngay sau đó trở lại yên tĩnh.

Chỉ là ánh sáng lưu chuyển trên thân kiếm càng trở nên chói mắt, mơ hồ để lộ ra một luồng khí tức khiến người sợ hãi.

Bắc Thông Huyền vừa lòng nhìn Thập Phương thần kiếm một cái, ngay sau đó nơi tay chợt lóe ánh sáng, Thập Phương thần kiếm liền được y thu vào trong cơ thể, biến mất không thấy.

Làm xong những việc này, Bắc Thông Huyền mới ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Phi Tạc, y gật đầu với gã, nói: “cảm ơn.”

“...” Hoa Phi Tạc trầm mặc hồi lâu, lại đột nhiên lắc đầu, cũng không biết cái lắc đầu này là không cần cảm ơn, hay là không cần thiết phải cảm ơn. Gã nhìn Bắc Thông Huyền, từ bên trong áo bào rộng lớn vang lên giọng nói trầm thấp lại âm nhu của gã.

“Người quyết định rồi?” Gã hỏi như vậy, không biết tại sao, trong âm thanh lại có chút khổ sở.

Bắc Thông Huyền nghe vậy sửng sốt một chút, mấy tức sau khóe miệng y hơi nhếch lên.

“Ừ, quyết định rồi.” Y nói như vậy, giọng điệu bình thản, như một cái giếng khô vạn năm, bất kỳ sự vật gì đều không thể làm nó gợn sóng.

“Đây là số mệnh của chúng ta.” Thôi, y cũng quay đầu nhìn về phía Hoa Phi Tạc, ánh mắt y sâu sắc như vậy, giống như có thể xuyên qua áo bào rộng lớn của Hoa Phi Tạc thấy rõ sự vật bên trong chiếc áo bào hồng kia. “Không phải sao?”

Hoa Phi Tạc nghe vậy, lại lâm vào trầm mặc.

Lúc gã lại mở miệng, âm thanh của gã càng trở nên khổ sở.

“Không có gì luyến tiếc sao?”

“Thứ ta luyến tiếc, đã sớm bị ta tự tay kết thúc rồi, nếu không phải thiên hạ chúng sinh này, ta đã sớm như cái xác biết đi. Đây đối với ta là giải thoát.” Bắc Thông Huyền đáp lại.

Ánh mắt của Hoa Phi Tạc bắt đầu quan sát trên mặt Bắc Thông Huyền, như là muốn phân biệt lời này của y là thật hay giả. Nhưng khiến gã thất vọng là trên mặt Bắc Thông Huyền lại bình tĩnh như vậy, khiến người hoàn toàn không nhìn rõ nội tâm của y.

“Hắn chính là người ngươi muốn tìm?” Hoa Phi Tạc lại hỏi một lần nữa, từ gã dùng rất mơ hồ, không nói tới họ tên, thậm chí khó mà biết được “hắn” trong miệng gã rốt cuộc là nam hay là nữ.

Nhưng rõ ràng Bắc Thông Huyền hiểu rõ gã đang nói tới ai, y gật đầu, nói: “hẳn là không sai.”

“Tư Mã Hủ mang theo hắn bên mình, lại đưa đến bên cạnh ngươi, rốt cuộc hắn muốn làm gì?” Hoa Phi Tạc nhíu mày nói, rõ ràng y rất nghi hoặc đối với chuyện này.

“Chuyện này ta cũng không hiểu, suy nghĩ rất lâu mà vẫn không có chút đầu mối nên đành thôi. Nhưng hắn chắc chắn là người kia, đoạn thời gian này, ta đã chứng thực suy đoán của mình.” Bắc Thông Huyền nói.

“Vậy ngươi hận hắn chứ?” Nghi hoặc trong lòng Hoa Phi Tạc càng sâu hơn.

Có lẽ có một ngày, gã cũng phải đối mặt với lựa chọn như Bắc Thông Huyền, nhưng gã không biết mình phải đối mặt với “hắn” như thế nào.

“Cần gì phải hận hắn, mạng của ta, vốn nên thuộc về hắn, ta sống thay hắn nhiều năm như vậy, giờ đây nên trả lại cho hắn.” Bắc Thông Huyền cười.

“Chỉ mong đến lúc đó ta có thể rộng lượng được như ngươi.” Hoa Phi Tạc không phê bình lời của Bắc Thông Huyền, ngược lại tự mình cảm thán nói.

“Ngươi rất lưu luyến.” Bắc Thông Huyền nhìn Hoa Phi Tạc, tựa như phát giác được gì đó, y lại bổ sung nói: “ngươi thích Ngọc nhi, đúng không?”

“...” Hoa Phi Tạc nghe vậy trầm mặc, lại là rất lâu sau mới trả lời: “ta không phải cỏ cây, sao có thể vô tình chứ?”

“Chữ tình rất khó hiểu, chữ nghĩa cũng khó toàn vẹn.”

“Hai chữ này vây khốn ta cả đời, nhưng cũng tạo ra đời này của ta. Buồn cười, buồn cười.” Sắc mặt Bắc Thông Huyền chợt hiện ra một nụ cười điên cuồng, y cảm thán nói như vậy, giọng điệu bất giác lớn hơn vài phần.

Hoa Phi Tạc nhìn rõ biểu hiện đó của y, lòng không tránh được cảm thấy có chút thân thiết, gã suy nghĩ một lúc, cuối cùng hỏi ra một vấn đề.

“Có tiếc nuối chuyện gì không?”

Vấn đề này, như đã chạm đến đáy lòng của Bắc Thông Huyền, thần sắc trên mặt y thoáng đình trệ, ngay sau đó dần bĩnh tính lại.

“Đời này của ta, thấy qua phồn hoa tựa cẩm*, từng nhìn thấy cuộc sống lưu lạc khổ cực. Gặp được bằng hữu thân thiết như người nhà. Còn chuyện gì tiếc nuối chứ?”

*Phồn hoa tự cẩm: hình dung cảnh vật và sự vật tốt đẹp

“Nếu thật sự có tiếc nuối chuyện gì, đó chính là chưa từng đi đến Tinh Hải, chưa chào tạm biệt với sư phụ.”

“Chỉ như vậy mà thôi.”

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.