Dịch giả: phuongkta1
Trên mặt ác ma ửng đỏ một lần nữa trồi lên nụ cười.
Cô giang hai tay.
Khuôn mặt tĩnh mịch mà thần thánh.
Cô ôm Thanh Loan, giống như muốn ôm toàn bộ thế giới.
Thời gian ngưng đọng cùng lúc đó lại chảy xuôi.
Thân thể của cô hoàn toàn sáp nhập vào thân thể Thanh Loan.
Xiềng xích màu vàng vẫn kết nối lấy thân thể Thanh Loan như trước, nhưng dòng nhỏ màu đỏ vào lúc đó lại ngừng chảy.
“A!!!”
Dưới ánh nhìn vừa chăm chú vừa hoảng sợ của đám Thiên Nhân, Thanh Loan ngẩng đầu lên thật cao, nàng ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài.
Đau đớn cùng phẫn hận đan xen.
Một cỗ lực lượng đáng sợ mạnh mẽ tràn vào thân thể nàng, xé nát linh hồn của nàng rồi dung hợp lại.
Đây là một quá trình ngắn ngủi, nhưng đối với Thanh Loan mà nói rồi lại dài dằng dặc.
Nàng giống như đã trải qua thời gian một thế kỷ, trên trán bắt đầu trồi lên mồ hôi chằng chịt, mạch máu tuôn ra thuận theo cổ không ngừng kéo đến khuôn mặt, giống như vết rạn hiện đầy khuôn mặt tinh xảo của nàng.
Hai tròng mắt của nàng một lúc đỏ rực, một lúc lại trong trẻo.
Giống như có hai linh hồn đang tranh đoạt thân thể nàng.
Đám Thiên Nhân ý thức được biến hóa như vậy không tầm thường, ý đồ khống chế dị biến của Thanh Loan, thế nhưng lúc này trên người Thanh Loan truyền lại lực lượng mơ hồ có chút quái dị, làm cho chín vị Thiên Nhân trong lúc nhất thời khó có thể áp chế nó.
Mà ngay trong nháy mắt này.
Thân thể Thanh Loan đang run rẩy kịch liệt bỗng im bặt lại.
Trên chiến trường vào lúc đó khôi phục bình tĩnh trong ngắn ngủi.
Nhưng sau một khắc.
Hô!
Một tiếng hít thở thật dài từ trong miệng Thanh Loan truyền ra.
Những vết máu như vết rạn trên mặt nàng giống như thủy triều rút đi.
Dường như nàng lại biến thành Thanh Loan lành lạnh mà thánh khiết.
Nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như vậy.
Ngay cả đám Thiên Nhân vào lúc đó cũng ngừng thúc giục xiềng xích trong tay, khẩn trương nhìn Thanh Loan, giống như đang đề phòng ác ma chuẩn bị xuất thế.
“Oành!”
Trong thiên địa chợt vang lên một tiếng sấm.
Hai con ngươi đóng chặt của Thanh Loan bỗng nhiên mở ra.
Bên trong tròng trắng mắt bao quanh đúng là một đôi con ngươi màu đỏ tươi đấy, vẫn giống như ngọn lửa bên ngoài hừng hực.
Khi đó, một đường linh lực tràn đầy tuôn ra từ trong cơ thể nàng, thân thể của nàng bị nhốt bỗng chấn động, chín cái khóa dây xích vàng vừa mới giam cầm thân thể nàng đều vỡ vụn.
Nàng đứng thẳng người, sau lưng mở ra một đôi cánh, một cái màu xanh như đầm nước trong xanh, một cái lại nóng rực như mặt trời ngày hè rực rỡ.
Mà đỉnh đầu nàng, vào lúc đó cũng có một đường ánh sao vô cùng sáng chói vẫy ra.
Hào quang của nó, thoát ra khỏi tất cả những vật có trên đời này.
Từ lúc vị trí Tinh Vẫn đệ nhất thiên hạ ra đời, trên thế giới này chưa bao giờ có hào quang sáng chói như thế.
Ánh mắt của mọi người trở nên đờ đẫn, nhìn nữ tử tắm trong ánh sao, giống như Thần Chích, trong lòng lại dâng lên một vẻ xúc động đều muốn quỳ bái.
Đạm Thai Bác là Thiên Nhân rất nhanh tỉnh táo lại, bọn họ hầu như trong cùng một lúc ngửa đầu nhìn về phía chân trời.
Nhìn về phía ngôi sao sáng bảo vệ Thanh Loan.
Đó là một ngôi sao rất kỳ lạ.
Một ánh sao rất lạ lẫm.
Nó thật lớn, lớn tới mức như khay ngọc chiếu sáng trần gian.
Nó là...
Thái Âm!
Đương nhiên, nó còn có tục danh mà người đời rất biết rõ.
Nguyệt Lượng. (mặt trăng)
“Hóa ra thực sự có người có thể thắp sáng vì sao này.”
Đạm Thai Bác sững sờ nhìn vầng trăng tròn trên đỉnh đầu, trong miệng nỉ non nói như vậy.
Mà sự sợ hãi lúc đó cũng nổi lên đôi mắt của lão.
Lão đã là Thiên Nhân, cho dù Chân Thần buông xuống lão cũng không cảm thấy sợ hãi như thế, nhưng hết lần này tới lần khác giờ phút này, ngôi sao mà Thanh Loan thắp sáng lên lại làm cho lão cực kỳ hoảng sợ.
Lại nói tiếp cái này hẳn là một chuyện cực kỳ lâu.
Khi đó Tà Thần giáng thế, Chư Thần vì chống lại Tà Thần ngoại vực, đánh xuống một bộ pháp điển tu luyện ban cho chúng sinh.
Những pháp điển này cũng không phải do Chân Thần sáng chế, mà là Thiên Đạo tạo ra, Chân Thần thu giữ từ Thiên Đạo truyền xuống.
Nhưng đám Chân Thần lại đánh giá quá thấp bộ pháp điển mà Thiên Đạo mở ra cho chúng sinh tu luyện rốt cuộc lại sáng tạo ra một đám người như vậy?
Tinh Vẫn khi đó tuy rằng phụ thuộc nhân quả, nhưng lại không bị nó trói buộc.
Lực lượng vô cùng mạnh mẽ, không thể so với Chân Thần, nhưng so với Bán Thần cũng không quá khác biệt, số lượng lại vượt xa Thần tộc.
Chờ Tà Thần bại lui, Chư Thần lúc này mới ý thức tới sinh linh đã có được tiềm lực mạnh mẽ đến mức nào, nếu để cho bọn họ có thời gian có lẽ trong tương lai không lâu bọn họ sẽ có được lực lượng ngang với địa vị của Thần tộc.
Mà Thần tộc đương nhiên sẽ không hy vọng nhìn ngày đó đến, cho nên bọn chúng thu giữ một đường lực lượng tinh thần từ Thiên Đạo đúc thành khối Tinh Thần Lệnh này.
Tương truyền có được lệnh bài này sẽ có thể nắm giữ sống chết trong thiên hạ.
Mà tấm lệnh bài này xuất hiện liền trở thành ngòi nổ chiến tranh giữa sinh linh cùng Thần tộc.
Không người nào sẵn lòng đưa sống chết của bản thân để vào trong tay người khác, nhất là đám Tinh Vẫn đã có được lực lượng mạnh mẽ không ai sánh được.
Vì vậy Chân Thần bị phong ấn, Thiên Nhân vào Thiên Cung, nắm giữ thế giới này.
Nhưng lịch sử dù sao vẫn khó đoán trước, chín vị Tinh Vẫn đã trở thành Thiên Nhân cũng không chiếu theo ước định trước đó hủy diệt Tinh Thần Lệnh, bọn chúng truyền nó tới hạ giới, sáng lập Tinh Thần các, dùng cái này theo dõi Tinh Vẫn trong thiên hạ.
Hơn nữa ngày càng trầm trọng hơn, vì ngăn chặn thiên hạ lại xuất hiện lực lượng có thể chống lại những Tinh Vẫn ban đầu như bọn chúng, bọn chúng dùng lực lượng nhân quả trói buộc Tinh Vẫn, mà nếu muốn đột phá bức tường này chính thức nắm giữ lực lượng Tinh Vẫn, sẽ phải chặt đứt nhân quả trở thành Thái Thượng.
Thế nhưng là nhân cách Thái Thượng vong tình từ sớm đã không hề hoàn chỉnh, không có được lực lượng nên như cũ không cách nào chống lại Thiên Nhân, thêm với Tinh Thần Lệnh tồn tại, đám Thiên Nhân đám có thể nói là không cần lo lắng.
Nhất là lúc đám Tinh Vẫn ban đầu cùng bọn chúng chống lại Chân Thần đều chết đi, trên đời này đã không thể tìm được người có thể chống lại bọn chúng nữa.
Nhưng chuyện trên đời này luôn luôn không theo lẽ thường.
Theo thời gian trôi qua, bọn họ dần dần phát hiện ra một việc.
Đám Chân Thần tạo thành Tinh Thần Lệnh mặc dù được xưng có thể nắm giữ những ngôi sao trong thiên hạ, nhưng chỉ có hai ngôi sao cho dù có Tinh Thần Lệnh cũng không thể khống chế được bọn nó.
Mà Thái Âm chính là một ngôi trong đó.
Mặc dù có tai hoạ ngầm như vậy, nhưng mấy ngàn năm qua cũng không có mệnh tuyến của người nào có thể kết nối với hai ngôi sao này, bởi vậy đám Thiên Nhân cũng dần dần cho rằng hai ngôi sao này cực kỳ đặc biệt, không người nào có thể được bọn nó nhận thức.
Nhưng cho đến lúc này, Thanh Loan, ừ, nên nói là Tất Phương và Thanh Loan hợp thể thắp sáng Thái Âm.
Trên đời này lần đầu tiên xuất hiện lực lượng thoát khỏi sự khống chế của bọn chúng.
Đạm Thai Bác nhướng mày, lão chợt nhìn về phía vị thiếu niên đang khoanh chân mà ngồi cách đó không xa kia, trong đầu lập tức hiện lên một loại khả năng.
“Tiểu tử kia, mệnh tinh của hắn là nó! Không thể để cho hắn thắp sáng, chúng ta ngăn chặn Tất Phương, Trường Nhạc, ngươi đi giết hắn!” Lão nói như vậy, thanh tuyến có chút run rẩy, dường như chuyện sắp phát sinh khiến đám Thiên Nhân cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
Chín vị Thiên Nhân ở chung mấy nghìn năm, hiển nhiên rất nhanh hiểu được ý của Đạm Thai Bác.
Lập tức tám vị Thiên Nhân nhao nhao ra tay, vây khốn Thanh Loan vừa mới tỉnh lại.
Mà vị Thiên Nhân tên là Trường Nhạc kia vào lúc đó cũng hóa thành một đường lưu quang thẳng tắp bay về phía Tô Trường An đang khoanh chân ngồi dưới đất.
---o0o---