Dịch giả: phuongkta1
Biên: Đình Phong
Đằng xà đỡ được một đường thiên lôi cuối cùng này sao?
Tô Trường An cảm thấy không thể nào đấy.
Nhìn uy thế của đường thiên lôi này, lớn khoảng chừng trăm trượng, mà giờ phút này vẫn còn đang tụ tập lại.
Quách Tước đã ngã xuống, mệnh tuyến tản đi, Tô Trường An không thể thông qua việc chặt đứt mệnh tuyến để trợ giúp Đằng xà ngăn cản lực lượng của thiên lôi.
Trở lại một bước nói, coi như giờ phút này Quách Tước vẫn có thể mạnh mẽ chống đỡ, trừ phi chém hết tất cả mệnh tuyến của Đằng xà, lão cũng không có khả năng dùng cái này ngăn cản một đường thiên lôi.
Toàn thân Đằng xà là máu hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, khí tức của lão đã vô cùng yếu ớt, vị Yêu Quân tung hoành thiên hạ nghìn năm hiển nhiên đã đi tới con đường cuối cùng.
Lão vốn đang ngẩng lên nhìn đường thiên lôi đang không ngừng tụ tập trên đỉnh đầu mình, trên đầu rắn bởi vì dính đầy máu tươi mà chảy thành từng dòng chợt lộ ra nụ cười.
Lão nở nụ cười.
Một nụ cười cực kỳ rõ ràng.
“Tiểu tử, nhớ kỹ những lời ngươi nói, giúp ta chăm sóc tốt đám rắn nhóc con của ta!”
Đằng xà hô lớn về phía Tô Trường An, lời ấy vừa rơi xuống, cũng không chờ Tô Trường An kịp đáp lại lão, thân thể khổng lồ của lão đột nhiên chấn động, đầu lâu ngẩng cao lên, linh lực vẻn vẹn còn lại quanh người liền trong nháy mắt tuôn ra như thủy triều.
Lão đã bay lên.
Bay về phía bầu trời, về phía mây đen, về phía đường thiên lôi kia.
Lão dù sao cũng là Yêu Quân - Yêu Quân mạnh nhất cũng già nhất của toàn bộ Yêu Quốc.
Bất kể ngày thường vui cười tức giận mắng mỏ ra sao, nhưng ở sâu trong nội tâm cuối cùng lại cất giấu một cỗ ngạo khí thuộc về lão.
Lão đương nhiên có thể chết, dù sao bất cứ kẻ nào đều có lúc chết.
Nhưng lão phải chết cho có thể diện.
Liều chết để khiến cho người khác không thể tìm thấy bất cứ tật xấu nào.
Đằng xà nghĩ như thế, cũng làm như thế.
Tô Trường An ngơ ngác nhìn cảnh trước mắt.
Mây đen bắt đầu khởi động, che khuất bầu trời, một con mãng xà dữ tợn phảng phất đến từ hồng hoang, vặn vẹo thân thể cực lớn tràn đầy máu tươi, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa phóng thẳng tới đường thiên lôi kinh khủng kia.
Uỳnh!
Lại một tiếng nổ tung thật lớn vang lên.
Đường thiên lôi cất giấu bên trong mây đen rốt cuộc hoàn tất ngưng kết.
Ánh sét màu tím cuồn cuộn, luồng thiên lôi đáng sợ này dần dần vươn ra khỏi đám mây, biểu hiện ra cho người đời thấy tướng mạo hung ác của nó.
Trên đời này có rất nhiều từ ngữ trau chuốt để hình dung đến.
Giống như sấm vang chớp giật, thí dụ như nhanh như chớp.
Nhưng hơn một nữa trong đó điều liên quan đến lôi điện.
Bởi vì, lôi thực sự rất nhanh, nhanh đến mức hầu như là cực hạn của tốc độ trên đời này.
Cũng bởi vì như thế, luồng thiên lôi này mới ngưng kết, lại đột nhiên rơi xuống, tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không cho người ta bất cứ cơ hội phản ứng nào.
Mắt thấy Đằng xà sẽ chạm vào đường thiên lôi kia.
Hai cái thân ảnh một đen một tím, giống như hai con ác long, gào thét phóng tới đối phương.
Tô Trường An hiểu rất rõ, một khi đánh tới, Đằng xà chỉ còn một con đường chết.
Hắn không thể nào sống chết mặc bay.
Đằng xà không thể chết được, lão phải giúp hắn.
Ý nghĩ như vậy hiện lên, thân thể Tô Trường An chợt bắt đầu chuyển động.
Ấn ký Thái Dương trên mi tâm hắn nở rộ một đường kim quang sáng chói, thân thể giống như mũi tên rời cung xông tới.
Hắn điên cuồng thúc giục linh lực trong cơ thể mình, tốc độ nghiễm nhiên đến một tình trạng không thể tưởng tượng được.
Chỉ ngay trong chốc lát, hắn hiển nhiên đã đi tới giữa Đằng xà và đường thiên lôi này.
“Tiểu tử, ngươi muốn làm gì!” Biến hóa như thế khiến cho Đằng xà bất ngờ, mắt rắn mở rất tròn, vừa sợ vừa giận rống lớn nói.
Cái chết của lão đã được định đoạt, lão không rõ vì sao lúc này Tô Trường An còn muốn ra tay, lại uổng phí đi tính mạng mình.
Nhưng Tô Trường An lại làm như không thấy sự giận dữ của Đằng xà.
Hắn giống như tiến vào trạng thái huyền diệu nào đó, sắc mặt lạnh lùng.
Khi đó đao Cửu Nạn trở vào bao, hai tay của hắn rủ xuống, con mắt đóng chặt, dường như ngủ say.
Thiên lôi hiển nhiên đã kè sát người, điện mãng màu tím roẹt roẹt rung động đã bắt đầu bắn lên quần áo Tô Trường An, nhưng bị vầng sáng hộ thể trên người hắn phát ra ngăn cản, hai cổ lực lượng va chạm không ngừng sinh ra khí trắng bốc lên.
“Tiểu tử Trường An! Ngươi đi mau, đời đời con cháu của Xà gia gia còn trông cậy vào ngươi chăm sóc đấy!”
Trong lòng Đằng xà lo lắng, lại lớn tiếng hoảng sợ nói, thân thể càng mạnh mẽ vặn vẹo, ý đồ xông lên phía trước ngăn đường thiên lôi này lại.
Nhưng lão dù sao cũng đã trải qua một kiếp nạn dài, linh lực trong cơ thể đã sớm tiêu hao không còn, sao có thể kịp thời đi chống lại Thiên Lôi.
Rầmmm!
Lúc này, lại thêm một tiếng nổ cực lớn vang lên.
Thiên lôi gào thét rốt cuộc hung hăng đánh vào thân thể Tô Trường An.
Thời gian trong một khắc này dường như ngừng lại.
Từ lúc hắn quyết định trợ giúp Đằng xà, hắn đã luôn luôn suy tư rốt cuộc nên làm cách nào để chống lại luồng thiên lôi này.
Đón đỡ? Đằng xà làm không được, hắn cũng làm không được.
Mà trong một khắc thiên lôi kề người, hắn chợt đã có đáp án, mặc dù không chắc chắn, nhưng đáng giá để thử một lần.
Sau lưng của hắn chợt hiện lên một hư ảnh đao khách, đó là nhân hồn của hắn, là do tinh linh truyền thừa mà Sở Tích Phong lưu lại trong cơ thể hắn biến thành.
Đao khách Giang Đông có năng lực sử dụng ra lôi điện, cái này có liên quan đến công pháp mà bọn họ tu hành, Tô Trường An có được tinh linh truyền thừa của Sở Tích Phong, muốn làm được điểm này cũng không hề là việc khó - mà cái này, cũng là phương pháp xử lý có khả năng nhất Tô Trường An có thể nghĩ đến để chống lại thiên lôi.
Loảng xoảng.
Một tiếng giòn vang chợt nổi lên.
Thời gian trì trệ chợt bắt đầu chảy xuôi.
Hạ Hầu Huyết vào lúc đó ra khỏi vỏ, bị Tô Trường An giữ trong tay, hắn mở hai mắt ra, bên trong bao bọc hào quang sáng chói mắt.
Tay hắn nắm Hạ Hầu Huyết dần dần chống ở trước người, tay kia vào lúc đó chậm rãi duỗi ra, hai tay hợp lại nắm chặt thanh Hạ Hầu Huyết này.
Mà đao khách sau lưng giống như có linh tính, tái diễn động tác giống hệt như Tô Trường An, đồng thời cầm đao trong tay.
Đao pháp Sở gia, được người đời khen nhiều nhất chính là ba thức Lôi Kiếp kia.
Ba thức này chia làm, Lôi Minh, Lôi Động, Lôi Kiếp.
Nói đến huyền diệu, nhưng cuối cùng chính là dùng linh lực của bản thân làm thời cơ, kích thích lôi điện trên bầu trời, gia trì trên thân đao, điều khiển được nó.
Thiên lôi tuy cường hãn, nhưng bản chất lại giống hệt với lôi điện bình thường.
Chỉ cần phương pháp phù hợp, Tô Trường An cảm thấy cũng không phải là không có biện pháp sử dụng nó.
Tô Trường An nghĩ đến như vậy, linh lực quanh thân bắt đầu điên cuồng khởi động.
Trong óc hiện lên từng cái phương pháp vận chuyển ba thức Lôi Kiếp, nhưng từng cái bị hắn gạt bỏ, công pháp như vậy nếu muốn sử dụng với thiên lôi vẫn khác biệt quá nhiều.
Cần phải có một cái công pháp tốt hơn.
Tô Trường An nghĩ đến, thiên lôi đã đột phá vầng sáng hộ thể, mắt thấy sẽ trực tiếp đánh vào trên thân thể hắn.
Tô Trường An vẫn bất động như lúc trước.
Hắn vẫn đang suy tư, hắn biết rõ, cơ hội của hắn chỉ có một lần.
Thiên lôi, là Thiên Đạo kích phát, cuốn theo lôi điện ở bên trong, mới tạo ra vật đáng sợ.
Vậy từ góc độ nào đó bên trên mà nói, thiên lôi thực ra chính là tập hợp của lực lượng lôi điện cùng sức mạnh Thiên Đạo?
Nếu như dùng công pháp Sở gia, gia nhập đạo uẩn Thiên Đạo, kể từ đó, có thể điều khiển được nó hay không?
Nghĩ như vậy, Tô Trường An lập tức không chần chừ nữa.
Lúc đánh một trận với Đạm Thai Bác ở quận Gia Hán, hắn từng cướp lấy một ít mảnh vỡ lực lượng Thiên Đạo từ trong tay vị Thiên Nhân kia, trong đó ẩn dấu một ít đạo uẩn của Thiên Đạo, hắn dùng cái này lĩnh ngộ Thiên Đạo, trở thành Tinh Vẫn.
Hôm nay mảnh vỡ của đạo uẩn Thiên Đạo vẫn đang còn trong cơ thể hắn, giờ phút này ngược lại là có đất dụng võ.
Theo ý nghĩ của hắn khẽ động, trong nháy mắt công pháp ba thức Lôi Kiếp của đao pháp Sở gia lưu chuyển trong cơ thể hắn, thông suốt một mạch, mà đạo uẩn Thiên Đạo vào lúc này cũng được hắn gia nhập vào bên trong công pháp này, hai thứ dưới sự điều khiển của hắn dung hợp một cách hoàn mỹ.
Trong hai tròng mắt hắn hiện lên một ánh lôi màu tím, Hạ Hầu Huyết trong tay đột nhiên phát sáng lên.
Lúc này, đường thiên lôi kia rốt cuộc đánh vào trên người hắn.
Hai bên thái dương hắn nổi lên gân xanh, thần sắc trên mặt trở nên có vài phần dữ tợn, mà ấn ký Thái Dương chỗ mi tâm cũng phát ra ánh sáng rực rỡ.
Khi đó, luồng thiên lôi rơi vào trên người hắn bắt đầu không ngừng tụ tập vào thân đao Hạ Hầu Huyết trên tay, thân đao sáng ngời rất nhanh liền có ánh điện quấn quanh.
Đó cũng không phải là một quá trình cực kỳ sung sướng.
Mặc dù thiên lôi bị hắn dẫn dắt tuôn về phía thân đao, nhưng thân thể của hắn lại khó tránh khỏi trở thành vật dẫn của thiên lôi, đau nhức kịch liệt cùng cảm giác tê liệt không ngừng từ xương cốt tứ chi truyền đến, kích thích đại não của hắn.
Thời gian không quá mười hơi thở, quần áo của hắn đều vỡ vụn dưới cỗ lực lượng cường đại này, lộ ra thân thể cường tráng.
Mà sau đó, da của hắn bắt đầu bày ra một màu đỏ thẫm khác thường - dưới thiên lôi đánh xuống, mạch máu dưới da hắn từng đường vỡ tung, rất nhanh, liền rịn ra máu tươi.
Khắp người hắn không ngừng nổi lên gân xanh, giống như tùy lúc sẽ nổ bung, lộ ra cực kỳ quỷ dị.
Rốt cuộc, khả năng chống đỡ thiên lôi của hắn hiển nhiên đã đạt đến giới hạn nào đó.
“Thức Lôi Kiếp thứ tư!”
“Thiên Lôi Giáng!”
Hắn gầm lên giận dữ
Thanh tuyến cao vút, như bạo chúa lâm thế.
Rồi sau đó, Hạ Hầu Huyết trong tay bị hắn dùng sức chém ra phía phương xa.
Một đường ánh đao mang theo thiên lôi cuồn cuộn, gào thét phóng tới chỗ đất hoang nơi xa.
Oành!
Một thanh âm nổ tung cực lớn, lúc đó khe núi nơi xa hiển nhiên dưới ánh đao kia bị chém thành đất bằng.
Sườn núi bị quấy thành mảnh nhỏ, hóa thành bụi bặm cuồn cuộn bay lên, ngay lập tức bao phủ hoàn toàn quận Gia Hán, phương thiên địa này vốn đã lờ mờ, vào lúc này lại càng không thể thấy được mặt trời.
“Tiểu tử Trường An.... Ngươi....” Đằng xà mở to con mắt rắn, vẻ mặt tràn đầy khó tin nhìn bóng người thiếu niên trên đỉnh đầu mình, vẻ hoảng sợ trong ánh mắt khó có thể che giấu.
Trong lòng lão Tô Trường An giờ phút này tựa như một con quái vật.
Nhưng người khởi xướng những chuyện này cũng không vì vậy mà cao hứng trở lại. Hắn buông hai tay cầm đao xuống, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, quanh thân giăng đầy vết máu chảy.
Chờ cho khí tức thoáng bình phục, lão lại ngẩng đầu lên một lần nữa, thần sắc ngưng trọng nhìn đám mây đen cuồn cuộn phía chân trời.
Lôi điện màu tím vẫn còn cuồn cuộn bên trong tầng mây, lôi kiếp cũng không vì vậy mà chấm dứt!
Hắn mới chỉ phá đi hơn một nửa sức mạnh của thiên lôi, mặc dù bởi vì hắn ra tay lần này thiên lôi tạm thời thối lui, nhưng dường như cũng vì hắn xuất thủ, làm rối loạn Thiên Kiếp mà hắn không nên ngăn cản, thiên địa đã bắt đầu tức giận, một đường thiên lôi càng mạnh mẽ và kinh khủng hơn vào lúc đó bắt đầu công tác chuẩn bị.
Đằng xà cùng lúc cũng ý thức được điểm này, lão ngửa đầu nhìn đám kiếp vân kia, mặt xám như tro.
Chẳng lẽ ông trời thực sự muốn ta chết? Ý nghĩ như vậy khó tránh khỏi hiện lên trong lòng lão hiện giờ.
Mà lão không có chú ý tới, vị thiếu niên đứng chắn trước người lão kia, vào lúc đó, lại nhấc lên đao một lần nữa.
---o0o---