Dịch giả: Tiểu Băng
Lại qua thêm bốn ngày nữa, đã qua thời gian hẹn năm ngày của Tô Trường An hơn gấp đôi luôn rồi.
Cổ Tiễn Quân mấy ngày nay chột dạ không yên, cảm giác được sự áp chế Thần tính trong lòng vì thế mà bị giảm đi.
Thần tính là do huyết mạch của mẫu thân mang tới cho cô, là năng lực bẩm sinh của cô, tự nhiên mà có.
Hồi nhỏ, năng lực này quá mạnh với cô, khiến cô không khống chế được, nhưng đến hôm nay, cô đã khống chế được nó, đã sử dụng được nó, mặc dù vẫn chưa phát huy ra được hết toàn bộ uy lực của nó mà thôi.
Nhưng mấy ngày nay, Thần tính trong người cô lại bị mất khống chế, lơ đãng bị tiết ra ngoài.
Đây là một việc cực kỳ nguy hiểm, Tô Trường An còn chưa trở về, nếu bị đám Thần tộc phát hiện, cô sẽ gặp nguy hiểm.
Nên Cổ Tiễn Quân lập tức trốn ở trong phòng, ngồi xếp bằng, toàn lực áp chế Thần tính trong người mình.
Nhưng càng cố gắng, Thần tính trong người bùng phát càng mạnh.
Nó như bị cái gì đó dẫn dắt, không ngừng tiết ra ngoài, vượt khỏi tầm kiểm soát của Cổ Tiễn Quân.
Cổ Tiễn Quân không biết vì sao lại bị, nhưng cô nhận ra được biến hóa này là do một ngoại lực nào đó tạo ra.
Điều này làm cho cô rất nghi hoặc.
Đó là ai? Hay là cái gì?
Nếu là đám Thần tộc kia, vậy bây giờ chỉ cần xông tới cửa là xong rồi, cần gì phải vẽ vời thế này?
Nhưng nếu không phải, thì người này có mục đích gì?
Muốn biến cô làm mồi dẫn Thần tộc tới đây?
Thần tính trong người cô càng lúc càng mạnh, cô không còn khống chế được nữa.
Nó không ngừng khuếch tán ra khắp bốn phía, bay tới phương xa.
Trong bóng tối ở nơi nào đó của Bắc Địa, một đôi mắt đỏ rực mở ra, như ác lang tìm được con mồi khi đang đói bụng.
“Chìa khoá ở Trường Môn Trấn, đi, đi bắt về cho ta!”
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Sau đó, trong bóng tối, từng cặp mắt đỏ mở ra, những bóng hình đứng dậy, hóa thành tàn ảnh, ào ạt bay về phía Trường Môn Trấn.
...
Cổ Tiễn Quân dần cảm nhận được thế này không xong, hẳn là đám quái vật đã lên đường tới đây.
“Không thể đợi ở đây được nữa!”
Cổ Tiễn Quân con mắt bỗng nhiên mở ra.
Đây là nhà của Tô Trường An, ở đây có bạn bè, có người nhà của hắn, cô không thể để Thần tộc giết họ.
Cô lập tức bật người dậy, hóa thành một đạo lưu quang xông ra ngoài.
Cô muốn chạy trốn!
Rời khỏi Trường Môn càng xa càng tốt.
Cổ Tiễn Quân rời đi, không hề có chút dấu hiệu báo trước.
Đến khi Cổ Phương Thiên và Tô Thái phát hiện ra, Cổ Tiễn Quân đã vọt ra khỏi nhà.
“Cái này...?” Tô Thái khó hiểu nhìn Cổ Phương Thiên.
Cổ Phương Thiên biến sắc, ông đã nhận ra vấn đề.
“Ngươi ở lại trong nhà, không được đi đâu hết!” Cổ Phương Thiên nói nhanh, lập tức xách kiếm vọt theo con gái.
Tô Thái ngơ ngác nhìn theo hai cha con.
Nhưng ông không ngu ngốc, nhanh chóng đoán ra. Hẳn là Cổ Tiễn Quân không áp chế được cái Thần tính gì đó trong người, Thần tộc gì đó hẳn là đã biết, nên cô phải chạy đi, để khỏi liên lụy tới gia đình ông.
“Bà ngoại nó, làm gì có chuyện cha chồng trơ mắt nhìn con dâu nhà mình đi chịu chết? Ngươi chết, Tô Phú Quý của ta tìm ai sinh đây?!” Tô Thái vỗ bàn một cái, đứng lên.
Tô Thái nốc cạn bầu rượu, bước nhanh trở về phòng mình, lục lọi dưới gường, lôi thanh đao đã bao năm không dùng kia ra.
“Thân gia chớ hoảng sợ, Tô Thái đến giúp ngươi!”
Ông vừa hô xong, thì Cổ Phương Thiên đã vọt ra khỏi Trường Môn Trấn, Tô Thái vác cái bụng phệ, bước nông bước sâu dẫm vào tuyết đuổi theo.
...
Cổ Tiễn Quân đã chạy rất lâu.
Cô cảm nhận được đám quái vật kia đã tới càng lúc càng gần.
Chạy lâu làm cô không chịu nổi nữa, cô quay đầu lại nhìn Trường Môn sau lưng, trấn nhỏ đã biến mất khỏi tầm mắt của cô rồi, cô tự nhủ được rồi, đây hẳn là đã cách Trường Môn đủ xa, cô cũng yên tâm.
Cô dừng chân, nhắm mắt lại.
Cô tranh thủ thời gian điều tiết lại hơi thở, khôi phục linh lực của mình.
Dù cô biết mình không phải là đối thủ của bọn chúng, nhưng cô không hề có ý bó tay chịu trói.
Đây là đạo lý thiếu niên kia năm đó dạy cho cô, dù ngươi không hề có lấy nửa tấc tu vi, dù ngươi phải chống lại cả thần, chỉ cần hắn muốn cướp đi thứ ngươi quý trọng, thì ngươi vẫn phải đứng thẳng người, dùng hết sức lực của mình, vung đao về phía hắn cho tới hơi thở cuối cùng.
Không vì sinh, không vì thắng.
Chỉ để nói cho những kẻ xem người khác là con sâu cái kiến kia rằng, ngươi không chịu thua!
Cổ Tiễn Quân mở mắt.
Cô bình tĩnh nhìn về phương xa.
Những bóng đen hiện ra từ trong gió tuyết, bay tới chỗ cô.
Bọn chúng đều phủ kín trong bào đen, không nhìn thấy rõ dung mạo, chỉ nhìn thấy những đôi mắt đỏ rực nhìn Cổ Tiễn Quân chăm chú.
Chúng gầm gừ vì mĩ thực, đối với chúng, máu thịt của cô chính là món ăn ngon nhất trên đời.
Chúng đã sẵn sàng.
Nhưng từ đằng sau chúng, một bóng đen đi ra. Tên này cũng bọc kín bằng bào đen, không khác gì những bóng đen kia, nhưng từ trên mình hắn Cổ Tiễn Quân lại cảm nhận được một loại khí tức rất khác biệt, giống người chứ không giống dã thú như những kẻ còn lại - ít nhất hắn không nhìn Cổ Tiễn Quân như nhìn một con mồi.
Bóng đen quay đầu nhìn đám áo đen, màu đỏ trong mắt rực lên, làm đám quái vật xung quanh sợ hãi, gầm rú lên xin xỏ, cong người lùi lại.
Bóng đen hài lòng với biểu hiện của đám quái vật, quay lại nhìn nhìn Cổ Tiễn Quân.
Một giọng nói khàn khàn, đầy mùi hư thối vang lên.
“Đã lâu không gặp, không ngờ ngươi đã phát triển tới mức độ này, nếu đợi thêm mấy năm nữa, ngươi e là sẽ giống con tiện nhân mẹ của ngươi, trở nên khó đối phó rồi nhỉ?”
Hắn nói, giọng điệu như khen, nhưng lại mang theo một ý tứ đùa cợt nồng đậm.
“Nhưng các ngươi thì vẫn giống vậy, chẳng khác gì dã thú, không biết từ đâu các ngươi có dũng khí tự xưng mình là Thần tộc, theo ta thấy gọi các ngươi là chó hoang thì hợp hơn, khỏi làm nhục chó thường giữ nhà hộ viện.”
Cổ Tiễn Quân không cam lòng yếu thế mỉa mai đốp lại, trong tay xuất hiện một thanh kiếm.
“Phải không?” Huyết quang trong mắt bóng đen lập loè, “Lần này không có đám Tinh Vẫn đáng ghét bảo vệ cho ngươi, ngươi sẽ biết sự sắc bén của cái mà ngươi gọi là chó hoang đó nhanh thôi.”
Nói xong, bóng đen vẻ đã không còn hứng thú đấu võ miệng với Cổ Tiễn Quân.
Hắn quay đầu nhìn đám áo đen sau lưng, gằn giọng: “Đi, ta muốn người sống! Đứa nào dám ăn cô ta nhiều thêm một miếng, ta sẽ ném nó vào Phong Đô!”
Phong Đô. Đối với những kẻ đã mất đi lí trí, hai chữ này vẫn là một lời chú cực kì khủng bố, đôi mắt đỏ của bọn chúng hiện ra sợ hãi, chúng ào ạt phóng về phía Cổ Tiễn Quân.
Cổ Tiễn Quân không một chút sợ hãi.
Kiếm trong tay cô reo lên, một làn kiếm quang sáng lên.
Một đường linh áp được đẩy ra.
Môi cô khẽ mở.
“Thiên Sơn Mộ Tuyết!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, vang vọng trong trời đất.
Tuyết của Bắc Địa rơi càng thêm dày.
---o0o---