Dịch giả: Phuongkta1
Một kiếm kia, kiếm ra thì mọi âm thanh đều yên tĩnh lại, đại điện huyên náo bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, chỉ còn kiếm minh ở bên tai mọi người ông ông rung động.
Một kiếm kia, kiếm ra là thiên địa u ám, ánh nến bỗng nhiên lờ mờ, chỉ còn lại kiếm quang sáng tỏ thiên địa.
Một kiếm kia, kiếm ra là quỷ thần lui tránh, bất kể thời gian hay là không gian, cũng nhường đường cho nó.
...
Tô Trường An đối mặt với một kiếm như vậy, đương nhiên không dám có chút chủ quan.
Hắn quát lớn một tiếng, “Thiên Lam!”
Ngay lập tức cảnh tượng trong đại điện tiêu tán, mọi người dường như đặt mình trong một không gian màu đen, bầu trời chỉ có bảy ngôi sao lập loè.
Cảnh tượng như vậy hiển nhiên khiến mọi người sợ hãi thán phục, nhưng sợ hãi thán phục như vậy vừa mới dâng lên, chuyện càng khiến cho lòng người run rẩy đã xảy ra.
“Thiên Xu!”
Tô Trường An lại hét to một tiếng.
Hư ảnh hình người của một vị cầm đôi thương trong tay hiện lên, y mở ra linh lực quanh thân, trầm lông mi bảo vệ trước người Tô Trường An, sau lưng hiện ra rất nhiều hư ảnh kỵ binh cầm lưỡi mác.
“Thiên Quyền!”
Lại là bóng người một vị cầm bút lông sói trong tay hiện lên, chỉ thấy y dùng thiên địa làm bức tranh, thoăn thoắt, rất nhiều giao long ác mãng cùng lúc đó lăng không xuất hiện, quấn quanh người y. Y đứng giữa Thiên Xu cùng Tô Trường An, cũng lông mày lạnh nhạt chuẩn bị chống đỡ một kiếm sắp tới.
“Thiên Tuyền!”
“Thiên Cơ!”
“Ngọc Hành!”
“Dao Quang!”
“Khai Dương!”
Tô Trường An quát một tiếng tiếp theo một tiếng vang lên trong đại điện, những bóng người liên tiếp hiện lên, bọn họ đều đứng trước người Tô Trường An, xếp thành một hàng, kiếm ý ánh đao, giao long ác mãng trong lúc nhất thời xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Ở đây không thiếu người có kiến thức, bọn họ nhận ra lai lịch của từng cái hư ảnh rất nhanh, bởi vậy ánh mắt nhìn về phía Tô Trường An cũng càng sợ hãi thán phục.
Ngay cả vị xuất kiếm là tông sư kiếm đạo - Nhạn Quy Thu lúc này cũng nhíu mày, ban đầu lão mặc dù biết Tô Trường An không tầm thường, nhưng không nghĩ tới thiếu niên chỉ Địa Linh cảnh thế nhưng có thể thi triển ra lực lượng cường đại như vậy. Hơn nữa lấy ánh mắt của lão đương nhiên biết rõ bảy cái hư ảnh lớn này, là Tô Trường An thi triển phỏng theo Thất Tinh Thiên Lam, riêng phần mình thể hiện ra đạo uẩn trong đó, cũng có vài phần hỏa hầu của bảy người năm ấy.
Điều này làm cho lão không thể không cảm thán năng lực lĩnh ngộ quái vật của Tô Trường An.
Thất Tinh Thiên Lam đều đã từng là Tinh Vẫn chói mắt nhất thời đại kia, người bình thường có thể được truyền thừa của một người trong đó, đã vô cùng may mắn, nhưng Tô Trường An ở trước mặt, lại lĩnh ngộ được đạo của cả bảy người.
Đây là chuyện rất đáng sợ.
Thế nhưng, khí thế trên người Tô Trường An biến đổi cũng không bởi vì vậy mà chấm dứt.
Khí thế quanh người hắn vẫn tiếp tục tăng lên, giống như là không có bờ bến.
“Yêu hồn!”
Hắn lại hét to một tiếng.
Một tiếng kêu to bỗng nhiên vang lên, một cái hư ảnh phượng hoàng cực lớn bỗng nhiên hiện lên sau lưng hắn.
Tiếng kêu to kia, như thiên địa lúc tinh mơ, như thời kỳ hỗn mang ban đầu.
Phượng hoàng kia, toàn thân tắm lửa, dang cánh che khuất bầu trời.
“Man hồn!”
Tô Trường An chợt quát.
Lại một tiếng kêu to vang lên.
Một hư ảnh quái điểu không có bộ mặt lại có sáu cánh hiện lên, nó cùng với phượng hoàng ở cùng một chỗ, giương cánh, sau đó bao bọc thân thể Tô Trường An vào bên trong.
Mà giây phút này Tô Trường An rốt cuộc lần đầu tiên, sau lúc ở Thiên Đạo các, thể hiện ra cho người đời thấy toàn bộ lực lượng của hắn.
Hai mắt của hắn bởi vì dùng sức mà sung huyết, cũng vì sung huyết mà bắt đầu ửng đỏ.
“Đến đây đi!” Hắn giận dữ hét về phía chuôi phi kiếm, có lẽ bởi vì mạch máu dưới người vỡ tan, da của hắn bịt kín một tầng màu đỏ thẫm.
“Để cho ta thử một lần Tinh Vẫn rốt cuộc có bao nhiêu phần hỏa hầu*!”
*trình độ điêu luyện; lão luyện (ví với trình độ tu dưỡng sâu rộng)
Tô Trường An nói như vậy.
Thanh âm cũng vì dùng sức quá nhiều mà trở nên có chút khàn khàn, đến nỗi vặn vẹo.
Nhưng mọi người cũng không có ý cười nhạo, bất kể là đệ tử Thục Sơn, hay là mưu thần nhà Hán.
Bọn họ lúc này trầm mặc xuống.
Từ xưa đến nay, năm tháng dài dằng dặc.
Tinh Vẫn mạnh mẽ, người đời đều biết.
Thậm chí có thể không khoa trương chút nào, dưới đáy lòng của mọi người, không thể chiến thắng Tinh Vẫn. Bất kể là thiên tài yêu nghiệt như thế nào, đối mặt với Tinh Vẫn, cũng đều là con sâu cái kiến.
Dù một kiếm này, chỉ có một phần mười sức mạnh của Tinh Vẫn, cũng đủ để khiến cho mọi người ở đây cảm thấy khiếp sợ.
Lời nói của Tô Trường An, trong lòng của đại đa số người ở đây, chỉ là lời nói ngông cuồng. Bọn họ thậm chí có thể tưởng tượng được tình cảnh bi thảm của Tô Trường An trong giây phút bị một kiếm này xuyên thủng lồng ngực.
Nhưng cho dù là lời nói ngông cuồng, ở trên đời này người có can đảm nói ra lời nói ngông cuồng như vậy với Tinh Vẫn, cũng chỉ có lác đác vài người.
Trước kia, có vị thiên tài đao đạo, đồ đệ của Dao Quang, Mạc Thính Vũ.
Sau đó, có người trước mặt này, môn đồ còn lại của Thiên Lam viện, đệ tử của Mạc Thính Vũ, Tô Trường An.
Như vậy xem ra, Tô Trường An cũng có vài phần phong độ tư thái của Mạc Thính Vũ năm ấy.
Trong lòng mọi người âm thầm cho là như vậy.
Mà lúc này, thanh trường kiếm kia rốt cuộc đã tới trước người Tô Trường An, hư ảnh Thiên Xu là thứ đầu tiên nó phải đối mặt.
Hai người giằng co không quá thời gian nửa hơi thở, chỉ nghe một tiếng giòn vang như ngọc lưu ly rơi xuống đất, hư ảnh Thiên Xu đã bị nghiền nát.
Theo sau đó chính là Thiên Quyền, trên nửa hơi thở, giao long ác mãng hóa thành hư vô, thêm nửa hơi, hư ảnh Thiên Quyền tản đi.
Nhưng đồng thời, hào quang trên thân kiếm kia thực sự ảm đạm đi một phần.
Trường kiếm tiếp tục đâm về phía trước, nó giống như mũi tên rời cung, hoàn toàn không có một chút xu hướng ngừng lại.
Kiếm long của Thiên Tuyền bị phá vỡ, ảo ảnh Thiên Cơ vỡ vụn.
Sau đó hoa sen của Ngọc Hành tản đi, đao mang của Dao Quang u ám.
Trường kiếm liên tiếp vượt mọi chông gai, một đường thẳng đến hư ảnh Khai Dương ở cuối cùng.
Khai Dương cầm trường kiếm trên tay cùng lúc đó thét dài một tiếng, hư ảnh long phượng hiện lên, mũi của hai kiếm đụng nhau, lúc này đây, trường kiếm kia hiếm thấy phát ra một trận rung rung rất nhỏ, sau đó, hư ảnh long phượng quấn quanh trên thân kiếm của Khai Dương nhao nhao phát ra một tiếng hét thảm, thân thể của Khai Dương cũng thuận thế hóa thành hư vô.
Trong lòng Lục Như Nguyệt căng thẳng, dùng ánh mắt của nàng cũng không thể nhìn ra quá nhiều thứ, chỉ biết các chiêu số mà Tô Trường An sử dụng ra đều đã bị ào ào hóa giải, bây giờ chỉ còn lại hai cái hư ảnh thần điểu che chở cho hắn.
Mà Tả Ngọc Thành ngồi bên cạnh cũng nhíu mày, bảy cái hư ảnh kia đã làm vơi đi bảy phần sức mạnh của một kiếm này, nhưng ba phần còn lại vẫn có được lực lượng hủy diệt đối với một tu sĩ Địa Linh cảnh như trước, lão không khỏi có chút lo lắng.
Lúc này, kiếm đã đến trước người.
Phượng Hoàng cùng Đế Giang ào ào hót lên từng tiếng giận dữ.
Nhưng những tiếng kêu to như vậy ở phía dưới kiếm minh lại có vẻ không có ý nghĩa gì, chỉ thấy trên thân kiếm rung động dữ dội, dường như cùng hai cái hư ảnh kia bắt đầu một cuộc giằng co.
Đó cũng không phải là một quá trình quá dài, chỉ có thời gian mười hơi thở.
Nhưng ở trong mắt mỗi người ở đây, lại là dài dằng dặc.
Phanh!
Chỉ nghe một tiếng trầm đục, hai cái hư ảnh rốt cuộc vẫn bị phát vỡ, thân thể của Tô Trường An cùng lúc này hoàn toàn phơi bày dưới kiếm quang lăng liệt của trường kiếm kia.
Nhưng hào quang trên thân kiếm dường như cũng vì đánh nhau với hai cái hư ảnh mà ảm đạm đi rất nhiều, so sánh với trước kia, sức mạnh của nó đã chưa đủ một phần mười.
Thần sắc trên mặt mọi người ngừng lại, dường như từ nơi này cảm nhận được khả năng nào đó mà trong lòng bọn họ lúc trước không hề tin tưởng sẽ có thể xảy ra.
Có lẽ, Tô Trường An thực sự có thể tiếp được một kiếm này?
Bọn họ nghĩ đến như vậy.
Mọi người luôn khát vọng có thể thấy được kỳ tích, mà Tô Trường An không thể nghi ngờ chính là người có khả năng đạt được kỳ tích này nhất.
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người.
Kiếm kia rốt cuộc đã tới trước người Tô Trường An.
“Thập Phương kiếm trận!” Tô Trường An lúc này cũng phát ra một tiếng hét to cuối cùng.
Hộp kiếm tên lưng hắn vang lên kiếm minh, rất nhiều trường kiếm từ phía chân trời bay đến, bao bọc lấy hắn.
Toàn thân hắn được bao bọc trong một bức tường che chắn từ kiếm tạo thành.
Trường kiếm mà Nhạn Quy Thu gọi ra cùng kén kiếm quanh người Tô Trường An không ngừng va chạm, một đường sóng khí cực kỳ lớn bung ra.
Kiếm của Nhạn Quy Thu đã bắt đầu run rẩy mà trước đó chưa từng có, hào quang trên thân kiếm lúc sáng lúc tối, giống như đã đến giới hạn nào đó.
Mà trường kiếm bao bọc Tô Trường An dường như cũng bởi vì không chịu nổi lực lượng trên thân kiếm của Nhạn Quy Thu mà không ngừng bị đánh bay.
Bọn nó bay ra xối xả như mưa, tản ra khắp bốn phía đại điện, mọi người hoảng sợ vội vàng tránh né.
Giằng co như vậy mất thời gian hơn mười hơi thở.
Điều này khiến cho sắc mặt của mọi người ở đây đều thay đổi liên tục, con mắt của Nhạn Quy Thu cũng trầm xuống, cau mày nhìn Tô Trường An đang cùng chính mình giằng co mà không rơi xuống hạ phong.
Oanh!
Cuối cùng, sau mấy hơi thở giằng co, một tiếng nổ mạnh bỗng nhiên vang lên.
Chỗ đứng của Tô Trường An bay lên thật nhiều bụi bặm, thanh trường kiếm kia cũng không cách nào bao bọc lực lượng trong thân, nổ bể ra, theo nó tiêu tán, lực lượng khổng lồ, oanh mở một khe rãnh ở đại điện, bàn đá xanh cứng rắn quý báu ngay lập tức hóa thành thuốc bột, bị sóng khí cực lớn thổi lên, bao phủ bốn phía, hầu như khiến mọi người không thể nhìn kỹ.
Mọi người sau khi theo bản năng tránh né, lại không có người nào sinh ra nửa câu oán hận trong lòng, mà nhao nhao dõi mắt nhìn vào trung tâm bụi mù kia, thiết tha muốn nhìn tình hình ở bên trong.
Đây hiển nhiên không phải là một quá trình quá nhanh.
Nhưng đại điện lại yên tĩnh giống như không có người, tất cả mọi người sớm đã không có chút tâm tư nào đi thảo luận những chuyện khác, chỉ là cực kỳ sốt ruột muốn biết kết quả trận chiến này.
Sau đó hơn mười hơi thở.
Bụi mù đã có xu hướng tản đi.
Xuất hiện dưới tầm mắt mọi người đầu tiên chính là vị lão giả tên là Nhạn Quy Thu.
Chỉ thấy lão đứng ở trong đó giống như một bức tượng, không chút nhúc nhích, con mắt cũng là thẳng tắp nhìn về chỗ Tô Trường An vừa đứng lúc nãy.
Mọi người quan sát thần sắc trên mặt lão giả, dường như muốn từ trên người của lão đạt được đáp án, nhưng thần sắc trên mặt vị lão giả này lại như ao tù nước đọng, sóng lớn không động.
Mọi người cảm thấy rất thấy vọng, lại vội vàng thuận theo ánh mắt lão giả nhìn chỗ Tô Trường An vừa đứng.
Lại thấy một cái bóng người vẫn như cũ đứng ở chỗ đó.
Theo bụi bặm tản đi, mọi người cũng dần dần thấy rõ tình cảnh của bóng người kia.
Người này đương nhiên chính là Tô Trường An.
Lại thấy toàn thân của hắn đẫm máu, quần áo trên người rách rưới, thậm chí máu không ngừng nhỏ giọt xuống mặt đất.
Trong lòng mọi người hoảng hốt, nhìn thật kỹ càng, lại thấy thiếu niên này cho dù hình dáng đã thê thảm như vậy, nhưng hào quang trong con mắt của hắn lại chói mắt như cũ.
“Tô công tử!”
“Trường An!”
Mấy tiếng kinh hô vang lên, ba người Hoa Phi Tạc, La Ngọc Nhi cùng Lục Như Nguyệt kịp phản ứng đầu tiên, bọn họ bước nhanh về phía trước, đi tới trước mặt Tô Trường An, đỡ lấy thân thể đã lung lay sắp đổ.
“Tô công tử ngươi không sao chứ?” Lục Như Nguyệt nhìn thương thế trầm trọng trên người Tô Trường An, đôi mắt đẹp nhăn lại, dĩ nhiên đã có nước mắt rơi xuống.
Hai người Hoa Phi Tạc mặc dù chưa từng nói, nhưng vẻ lo âu trong ánh mắt, đã từ lâu là không cần nói cũng biết.
Tô Trường An lúc này mới đần độn nhìn ba người một cái, sau đó có chút chậm rãi vươn tay, chắp tay về phía Nhạn Quy Thu nói.
“Nhạn tiền bối, Trường An đa tạ rồi!”
Lời vừa nói ra, mọi người vừa mới không hiểu được chuyện gì xảy ra nhao nhao phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Tô Trường An vậy mà thực sự tiếp được một kiếm của Nhạn Quy Thu!
Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi?
Mạc Thính Vũ như thế, Tô Trường An cũng như vậy.
Người Thiên Lam viện, quả thật sâu không lường được a.
Ý nghĩ như vậy cùng lúc đều hiện lên ở trong lòng mọi người.
Con ngươi Nhạn Quy Thu bình tĩnh đánh giá Tô Trường An từ trên xuống dưới một hồi, khóe miệng lạnh như băng bỗng nhiên nổi lên một ý cười.
“Đồ nhi của Mạc Thính Vũ, quả nhiên không hổ là đồ nhi của Mạc Thính Vũ.” Nhạn Quy Thu lắc đầu, sau đó thoải mái nói: “Nhạn Quy Thu ta nói là làm, nếu như Tô công tử có thể tiếp được một kiếm của lão hủ, lão hủ đương nhiên sẽ không nuốt lời, chuyện hôm nay đến đây bỏ qua!”
“Tạ tiền bối rộng lòng tha thứ!” Tô Trường An suy yếu nói.
“Tả huynh.” Nhạn Quy Thu gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tả Ngọc Thành ngồi ở bên cạnh. “Chuyện hôm nay làm cho ngươi chê cười, về phần hôn sự của Khởi nhi cùng Lục Hoàng...”
Nhạn Quy Thu nói đến đây, dừng một chút, dường như đang cân nhắc dùng từ nào cho đúng.
“Nhạn huynh, chuyện này là ta suy nghĩ không chu đáo, hiện nay hai người đang còn trẻ, việc hôn sự, không bằng chờ ta dẫn binh lấy được Trường An, sau đó bàn bạc tiếp.”
Tả Ngọc Thành chắp tay nói.
“Cũng tốt.” Nhạn Quy Thu gật đầu, lão cũng biết trải qua chuyện hôm nay, liên minh giữa Thục Sơn cùng nhà Hán chắc chắn sẽ có chỗ hở, nhưng việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích.
“Nhạn huynh trong lòng bất mãn, Tả mỗ đương nhiên hiểu được, tất cả mọi người ngày hôm nay đã mệt mỏi, không bằng ngày mai Nhạn huynh gặp ta một lần, chuyện này, Đại Hán chúng ta chắc chắn sẽ nói rõ đối với Thục Sơn các ngươi.” Tả Ngọc Thành nói
Nhạn Quy Thu nghe vậy thần sắc trên mặt biến đổi, sau một lúc im lặng thật lâu, mới gật đầu.
“Vậy thì mời chư vị ủy khuất ở lại Thục Sơn một đêm.” Nhạn Quy Thu nói xong những điều này lại quay đầu nhìn về phía Tô Trường An một lần nữa, “Tô công tử sẵn lòng bất chấp mạo hiểm như vậy cũng muốn tiếp được một kiếm của Nhạn mỗ, có lẽ có việc thỉnh cầu Thục Sơn chúng ta. Không bằng bây giờ nói tới, để Nhạn mỗ có chỗ chuẩn bị.”
Nhạn Quy Thu sống gần trăm năm, nghiễm nhiên là người tinh ranh, hiển nhiên có thể nhìn ra đám người Tô Trường An từ cách xa vạn dặm đến Thục Sơn, hẳn là có ý đồ khác.
Ba người Tô Trường An sững sờ, bọn hắn liếc mắt nhìn lẫn nhau, cuối cùng Tô Trường An vẫn phải cắn răng một cái bước lên, hắn chắp tay về phía Nhạn Quy Thu nói: “thực không dám giấu giếm, ba người chúng ta đến đây là có việc muốn thỉnh cầu Thục Sơn.”
Tô Trường An dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Nhạn Quy Thu. Lại thấy lão giả này vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, Tô Trường An sững sờ, lập tức không do dự nữa, tiếp tục nói: “chúng ta lần này đến đây, là muốn thu hồi hai thanh kiếm mà năm ấy Thánh Hoàng còn lưu lại ở Kiếm Trủng Thục Sơn.”
“A?” Lông mày Nhạn Quy Thu nhíu lại, “các ngươi đến đây là vì chuyện này?”
“Tây Lương đã đến tình trạng như vậy sao?” Lão lại nói, tựa như đang hỏi thăm Tô Trường An, tựa như đang lầm bầm lầu bầu.
Ngữ khí hàm hồ của Nhạn Quy Thu khiến Tô Trường An có chút không thể hiểu được, nhưng ngoài miệng vẫn cung kính trả lời như trước: “chuyện Tây Lương liên quan đến muôn dân trăm họ, kính xin Nhạn tiền bối không so đo hiềm khích trước kia, cứu lê dân trăm họ chúng ta.”
Mọi người nghe vậy, cho rằng hiềm khích trước kia mà Tô Trường An nói chính là việc vừa rồi, nhưng Nhạn Quy Thu cũng hiểu được, ý của hắn chính là việc Ngọc Hành năm đó ám toán.
Lông mày của lão nhíu lại, không vui nói: “Nhạn Quy Thu ta há không phải là người không hiểu được việc lớn, kiếm này bọn ngươi muốn lấy vậy chờ ngươi tĩnh dưỡng thật tốt rồi lấy đi là được.”
“Nhưng dù là lấy kiếm, vì cái gì chính y không đến, nhờ ngươi, lại tăng thêm nhiều biến số, Kiếm Trủng cũng không phải là chỗ mà người bình thường có thể đi đến.”
Tô Trường An sững sờ, không hiểu mình cùng Bắc Thông Huyền rốt cuộc có gì khác nhau. Nhưng vẫn giải thích nói: “tình hình chiến đấu ở Tây Lương vô cùng căng thẳng, sư thúc thực sự không thể phân thân, mong rằng tiền bối rộng lòng tha thứ.”
“A....” Nhạn Quy Thu gật đầu, giống như nhớ tới điều gì. Lão nói: “y thực sự không thể tới Kiếm Trủng, về phần rộng lòng tha thứ?”
“Người sắp chết, rộng lòng tha thứ hay không, có gì khác biệt?”
---o0o---