Lúc ra khỏi Mẫu Đan Các cũng đã đến giờ tuất.
Lúc đầu hai bên phố xá sầm uất này dày đặc chi chít tiểu thương và đám người chen chúc trước Mẫu Đan Các chẳng biết đã tản đi từ lúc nào, chỉ còn tốp năm tốp ba người đi đường thỉnh thoảng đi qua.
Ánh sao lơ đãng chiếu vào phiến đá xanh được phủ kín trên đường chính, kéo cái bóng của nhóm người Tô Trường An ra thật dài.
Tô Trường An cực kỳ trầm mặc, sau khi ra khỏi Mẫu Đan Các hắn đã trở nên cực kỳ trầm mặc.
Hắn trầm mặc khiến bầu không khí giữa đoàn người cũng chuyển thành vô cùng nặng nề. Phàn Như Nguyệt cùng đi ra theo bọn hắn lại càng bị căng thẳng áp lực bởi bầu không khí nặng nề này. Nàng ôm đàn tì bà đã sống nương tựa với nàng nhiều năm, cúi đầu đi ở phía cuối đoàn người, thỉnh thoảng cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Tô Trường An.
“Trường An, ngươi làm sao vậy?” Kỷ Đạo không phải là người có thể giấu chuyện trong lòng, vì vậy hắn đi lên phía trước hỏi. Gã nhìn Tô Trường An, trong ánh mắt có điểm lập loè: “Có phải lúc ở trong các vì chúng ta đã hiểu lầm ngươi nên khiến ngươi tức giận? Không phải chúng ta không tin, chỉ là khi đó tên âm dương nam kia nói cái gì mà phải bắt Tô Mạt ở lại làm hoa khôi, ta nhất thời nóng giận bốc lên đầu, đã...”
Nói tới chỗ này, gã chợt cảm thấy hổ thẹn trong lòng vì vừa rồi nghi ngờ hành động của Tô Trường An.
Tô Mạt và Cổ Ninh đều có phần lo lắng nhìn Tô Trường An, nghĩ đến lúc ở trong các Hạ Hầu Túc Ngọc và Lận Như đều tín nhiệm Tô Trường An, cộng thêm so sánh với phản ứng của bản thân thì cao thấp lập tức phân biệt được.
Tô Trường An ngẩng đầu lên khi nghe thấy Kỷ Đạo nói, hắn nhìn về phía những người đang dùng ánh mắt quan tâm nhìn hắn. Hắn như mới tỉnh từ giấc mộng, vội vàng xua tay nói: “Không có, lúc ấy chẳng qua là các ngươi quá quan tâm Mạt Mạt mà thôi, làm sao ta lại tức giận với các ngươi chứ, ta chỉ đang suy nghĩ... suy nghĩ một vài vấn đề mà thôi. “
“Suy nghĩ chuyện gì? Nói ra để mọi người cùng nghĩ giúp ngươi?” Kỷ Đạo nói, xưa nay gã vẫn là một người thô lỗ, không biết một người như vậy làm như thế nào mà nhờ vào đọc sách lại thi đậu học viện Trường An. Gã vừa nghe Tô Trường An nói không tức giận liền yên lòng, khôi phục bộ dáng tùy tiện, cười ha ha hỏi.
Tô Trường An dừng lại, khuôn mặt lộ ra vẻ khó khăn. Không phải hắn không muốn nói, chỉ là không biết nói như thế nào nên có phần khó khăn.
Mọi người cũng dừng lại theo, bọn họ nhìn Tô Trường An như chờ đợi hắn nói tiếp. Ngay cả Phàn Như Nguyệt cũng chớp chớp mắt mở to, kinh ngạc nhìn hắn.
Điều này khiến Tô Trường An cảm thấy càng thêm khó, hắn cố gắng sắp xếp câu chữ trong lòng, muốn biểu đạt rõ ràng minh bạch ý của mình.
“Tướng Tinh hội.” Nhưng ngay lúc này, Lận Như chợt lên tiếng.
Mọi người sững sờ, Tô Trường An cũng sững sờ.
Lận Như tuy cũng có dáng người cao lớn, lại là một võ sinh nhưng cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa gặp chuyện tỉnh táo, luôn luôn ở thời điểm quan trọng có thể vì mọi người đưa ra phương pháp đơn giản lại hiệu quả, so sánh với Kỷ Đạo có bộ dáng nho sinh quả thực là hai thái cực.
Tô Trường An khẽ gật đầu, cuối cùng nói: “Chính là Tướng Tinh hội.”
“Ta đã thành Tinh Vương, theo quy củ ta có thể nói ra một yêu cầu với Bát Hoang Viện. Vốn là ta muốn để tên Đỗ Hồng Trường kia đánh một trận với ta, nhưng y không đồng ý. Vì vậy Bát Hoang Viện vẫn còn thiếu ta một yêu cầu.”
“Vì vậy Tô huynh định dùng yêu cầu này vừa chuộc thân cho cô nương Phàn Như Nguyệt, vừa bảo vệ an nguy của chúng ta.” Lúc này Cổ Ninh cũng có phản ứng.
Mặc dù bọn hắn mới đến Trường An chỉ có hai tháng nhưng cũng hiểu Bát Hoang Viện là quái vật khổng lồ như thế nào, một yêu cầu được bọn họ đồng ý quý giá biết bao. Lúc này mọi người mới hiểu vừa rồi Tô Trường An trả cái giá lớn ra sao, ngay cả ánh mắt Phàn Như Nguyệt nhìn về phía Tô Trường An cũng có chút thay đổi.
Nàng chẳng hề biết gì về thiếu niên bỗng nhiên lao ra bảo vệ mình, chỉ cảm thấy một khắc này ánh mắt hắn vô cùng chói lóa khiến nàng nhịn không được mà tín nhiệm và muốn thân cận.
Mặc dù nàng chỉ là một hoa khôi trong Mẫu Đan Các nhưng từ khi được Các Chủ Mẫu Đan Các mua thì nàng vẫn luôn sinh sống ở Trường An, lâu ngày mưa dầm thấm đất cũng biết một yêu cầu của Bát Hoang Viện quý giá ra sao.
Nàng không hiểu bản thân mình có tài đức gì đáng giá để Tô Trường An đối đãi với nàng như thế. Ngay cả Ngũ Hoàng tử mà nàng vẫn luôn nhớ mong kia có lẽ cũng sẽ không bằng lòng vì nàng trả cái giá lớn như thế. Huống chi hôm nay, thời khắc đó y cũng không xuất hiện. Nghĩ tới đây, trong lòng Phàn Như Nguyệt cảm thấy mất mát, nàng lại cúi đầu xuống, ngơ ngẩn nhìn bông hoa rách nát dưới váy, mũi chân lộ ra, không biết đang suy nghĩ gì.
“Ừ.” Tô Trường An khẽ gật đầu, xem như là thừa nhận giải thích của Cổ Ninh. Hắn lại nói tiếp: “Nhưng chân chính ta để trong lòng không phải là chuyện này.”
“Vậy là chuyện gì?” Cổ Ninh sững sờ, hỏi lần nữa.
“Là mưu kế của y. Từ lúc vừa mới bắt đầu y đã có ý định ra tay với chúng ta, dùng Mạt Mạt để uy hiếp, dồn ép ta đi vào khuôn khổ.”
“Chẳng qua ta không hiểu y bắt đầu tính kế từ lúc nào, là lúc ta nhảy ra cứu Phàn cô nương, hoặc là khi chúng ta đi vào Mẫu Đan Các, hoặc là thời khắc chúng ta chạy trốn khỏi Thiên Lam Viện.” Tô Trường An chậm rãi nói, vẻ mặt hắn lúc này trở nên cực kỳ âm trầm.
Loại âm trầm này chưa bao giờ xuất hiện qua trên khuôn mặt Tô Trường An, chí ít Kỷ Đạo chưa từng thấy qua, Cổ Ninh chưa từng thấy, Hạ Hầu Túc Ngọc lại càng chưa từng thấy.
Loại âm trầm này như tảng băng kiên cố nào đó muôn đời không thay đổi. Cố chấp, ngoan cường lại từ chối người từ bên ngoài ngàn dặm.
Vì vậy sắc mặt Hạ Hầu Túc Ngọc bỗng nhiên thay đổi, nàng áp chế một vài cảm xúc trong lòng, ra vẻ nhẹ nhõm nói: “Không khoa trương đến mức như ngươi nói đấy chứ, y không phải là Thái Bạch đạo nhân trên Quan Tinh đài, chẳng lẽ hôm nay chúng ta có đến chỗ của y hay không mà y cũng có thể tính ra ư?”
“Có lẽ vậy.” Tô Trường An lắc đầu muốn dứt bỏ băn khoăn trong lòng nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy sợ hãi mơ hồ, giống như có một đôi mắt vẫn luôn theo dõi hắn ở phía sau. Đó không phải là dạng cảm giác tốt đẹp gì.
“Đúng rồi sư tỷ, hôm nay ngươi mang bọn ta vào Mẫu Đan Các như thế nào? Ta thấy những người đuổi theo chúng ta hình như bị ngăn cản, vì sao bọn họ không vào được?” Tô Trường An chợt hỏi.
Vẻ mặt hắn đã khôi phục lại, là sư đệ mà Hạ Hầu Túc Ngọc quen thuộc—thiếu niên hiền lành nhưng cố chấp.
Hạ Hầu Túc Ngọc mơ hồ đau đớn trong lòng mà không hiểu nguyên do, nàng hơi gượng cười móc từ trong lòng ngực ra một cái lệnh bài bằng đồng đưa tới trong tay Tô Trường An.
“Đây là của phụ hoàng cho ta, tín vật hoàng thất Đại Ngụy. Có nó, ngoại trừ những nơi như Thiên Lam Viện thì không có chỗ nào không vào được.” Tựa hồ điều chỉnh tốt tâm tình, Hạ Hầu Túc Ngọc lúc nói lời này rất đắc ý ngẩng cao cằm, giống như một con thiên nga cao ngạo.
Mọi người nghe vậy đều biểu lộ ra bộ dáng thì ra là thế, thậm chí hai người Kỷ Đạo và Tô Mạt còn tranh nhau cầm đồng bài trong tay kỹ càng quan sát một phen, miệng không ngừng tấm tắc kêu kỳ lạ chọc cho mọi người buồn cười một hồi.
Lúc này bầu không khí trong đoàn người rốt cuộc đã sôi động trở lại, ngay cả Tô Trường An cũng tạm thời bỏ xuống lo lắng trong lòng, bắt đầu nói cười cùng mọi người.
Nhưng ai cũng không chú ý tới trong nháy mắt Phàn Như Nguyệt nghe thấy bốn chữ hoàng thất Đại Ngụy bỗng mãnh liệt ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Hầu Túc Ngọc như muốn hỏi chút gì đó, trong lúc chần chừ do dự mọi người rồi lại bắt đầu đùa giỡn nên lời nàng muốn nói đã ngừng lại bên khóe miệng, có phần sợ sệt lại tiếp tục cúi đầu xuống.
Mọi người đùa giỡn dọc đường trái lại không cảm thấy nhàm chán, không ngờ đã đến trước Thiên Lam Viện.
Trước cửa sân Thiên Lam Viện vẫn vắng vẻ như trước, chỉ có một cái đèn lồng còn treo trước cửa, lẻ loi trơ trọi chiếu ra ánh sáng mỏng manh.
“Tô huynh, sắc trời đã tối, chúng ta không làm phiền nữa, ngày khác chúng ta lại tụ họp. Chuyện hôm nay Cổ mỗ khắc ghi trong lòng.” Cổ Ninh chắp tay nói.
“Ừ. Tạm biệt!” Tô Trường An cũng ôm quyền nói với mọi người, nhưng ánh mắt lại không tự chủ liếc nhìn Tô Mạt, trong lòng có phần không muốn.
Nhưng đám người Cổ Ninh sau khi chào hỏi cuối cùng vẫn rời đi, Tô Trường An chỉ có thể sững sờ nhìn bóng lưng mọi người càng ngày càng nhỏ trong ánh mắt hắn, đến lúc biến mất không thấy gì nữa.
“Còn nhìn cái gì, người cũng đi rồi!”
Bên tai truyền đến âm thanh thì thầm bất mãn của Hạ Hầu Túc Ngọc thì Tô Trường An mới hồi phục lại tinh thần. Hắn gãi gãi đầu ngại ngùng nói: “Sư tỷ, chúng ta đi vào thôi.”
“Đi cái gì mà đi!” Hạ Hầu Túc Ngọc lại liếc nhìn hắn, chỉ chỉ Phàn Như Nguyệt thanh tú động lòng người đứng ở một bên hỏi: “Nàng làm sao bây giờ?”
Dường như cảm nhận được ánh mắt của hai người, Phàn Như Nguyệt càng cúi đầu sâu hơn. Nàng căng thẳng ôm Tỳ Bà, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể khiến cho nàng hơi chút an tâm.
“Cái gì làm sao, đương nhiên là ở nơi này rồi.” Tô Trường An nói một cách hiển nhiên.
Lời này vừa nói ra khiến tay Phàn Như Nguyệt ôm Tỳ Bà run rẩy, nàng lui về phía sau theo bản năng, vẻ mặt cũng theo đó mà trở nên trắng bệch.
Sắc mặt Hạ Hầu Túc Ngọc lại càng đỏ ửng tựa như có thể chảy ra nước, nàng vươn tay đặt trên vành tai Tô Trường An.
Tô Trường An cảm nhận được trên vành tai truyền lại cảm xúc tuyệt vời khiến mặt hắn không khỏi nóng lên, vừa định hỏi gì đó thì một cơn đau tột cùng truyền đến.
“A! ! !” Một tiếng hét thảm vang vọng thật lâu trước cửa Thiên Lam Viện yên tĩnh.
“Sao ngươi không học cho tốt! Ngươi mới bao nhiêu! Đã... đã sa chân nghĩ đến những chuyện bẩn thỉu này!!!” Hiển nhiên là Hạ Hầu Túc Ngọc cực kỳ tức giận, nàng nhéo lỗ tai Tô Trường An, dùng hết sức nâng lên, tựa hồ muốn nhấc lên cả cơ thể Tô Trường An.
Tô Trường An giờ mới biết Hạ Hầu Túc Ngọc hiểu lầm ý của mình, hắn vội vàng giải thích nhưng bởi vì lỗ tai bị nắm cho nên nói có phần đứt quãng.
“Sư tỷ, ta. . . Ý của ta là. . . để Phàn Như Nguyệt cô nương ở với chúng ta... Chúng ta trước tiên tìm một phòng... ở lại trước đã. “
Hạ Hầu Túc Ngọc sững sờ, lúc này tay nắm lỗ tai Tô Trường An mới buông ra, nàng hơi xấu hổ ngượng ngùng nói: “Như vậy à, ai bảo ngươi không nói rõ ràng.”
Nói xong, chẳng biết có phải vì chột dạ mà nàng đưa tay vuốt tóc mình, không nhìn tới Tô Trường An đang không ngừng xoa nắn lỗ tai bị véo đỏ bừng.
“Chắc chắn là ta nói rất rõ ràng, là do ngươi nghĩ ngợi lung tung.” Tô Trường An bất mãn nói thầm khiến hai người Hạ Hầu Túc Ngọc và Phàn Như Nguyệt xấu hổ một hồi.