Thư Kiếm Trường An

Chương 264: Chương 264: Trên đời không còn Thanh Loan nữa




Dịch giả: alreii

Biên: Đình Phong

Thái Thượng Vong Tình Lục là chí bảo của Tinh Thần các.

Người tu luyện chú trọng cắt đứt trần duyên, kết thúc nhân quả, bản thân tự thành một mảnh thiên địa. Từ đó vô ngã vô vật, siêu thoát vạn vật, đăng lâm Thái Thượng cảnh.

*Vô ngã vô vật là từ ngữ Phật gia. Ngã đại biểu ý thức, vật đại biểu thế giới. Ý là không có tồn tại của ý thức, vạn vật thế giới với ta là hư không

Mà nhân quả thế gian đều do tình.

Tình này là yêu cũng có thể là hận.

Là sân cũng có thể là si. (sân: giận; si: ngu si, si mê, hóa dại...)

Kết thúc nhân quả chính là đoạn tuyệt thất tình lục dục.

Cho nên nói Thái Thượng Vong Tình Lục.

Mà vong tình là một khái niệm rất rộng.

Có người ngồi không mười mấy năm, bừng tỉnh hiểu ra, nhìn thấu hồng trần.

Có người trả xong nhân quả, giải quyết xong tất cả mọi chuyện, từ đó không còn lo nghĩ.

Cũng có người, sinh lại vô tình, tâm như hàn băng.

Nhưng nói cho cùng.

Tình, là chuyện của hai người.

Giống như một sợi dây, con người chính là hai điểm cuối của sợi dây này.

Thanh Loan đã từng là Tống Táng Giả kiệt xuất nhất của Tinh Thần các. Thái Thượng Vong Tình Lục của nàng đã tu luyện đến cảnh giới cực cao, nếu như không phải đêm tuyết năm đó Mạc Thính Vũ lấy thân mạo hiểm cứu Ngô Đồng, khiến nàng nợ Tô Trường An một đoạn nhân quả, thì có lẽ vào tương lai không lâu, trong thiên hạ sẽ có thêm một vị đại năng Thái Thượng cảnh.

Nhưng chuyện trên cõi đời này không có nếu như.

Cuối cùng nàng vẫn dưới cơ duyên xảo hợp đi đến Trường An, biết đứa bé kia, bắt đầu một đoạn vướng mắc mà trong sinh mệnh dài dòng trước đây nàng đều chưa từng nghĩ tới.

Vị sư phụ ở Tinh Thần các của nàng từng không chỉ một lần nói với nàng, tình yêu là thứ đáng sợ nhất trên đời này.

Ngoài mặt lộng lẫy phồn hoa như gấm, thực ra lại là lâu đài trên không*, hoa trong gương trăng trong nước, qua lại trong những năm tháng này, người khốn khổ vì tình không thể chết yên lành khắp nơi đều có.

*Ví với những kế hoạch, những lý luận xa rời thực tế

Thanh Loan từng tin tưởng không nghi ngờ đối với điều đó.

Nhưng lúc nàng chân chính nhận ra rằng bản thân thích một người.

Mới biết sự đáng sợ của tình yêu, cũng không phải những thứ gọi là hung hiểm như sư phụ nói.

Mà là biết rõ uống rượu độc giải khát vẫn khiến người ngọt như ăn đường.

Nàng vì hắn lấy mạng đổi mạng, suýt nữa hồn về Tinh Hải. Theo hắn từ Trường An chạy tới Tây Lương, cả đường lang bạc kỳ hồ.

Nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy hối hận, nàng chỉ muốn luôn ở cùng hắn, đối mặt với tất cả mưa gió trên đời này.

Cuộc đời dài đằng đẵng này của nàng.

Ba trăm năm trước không biết vì ai mà sống.

Giờ đây lại thực sự vì hắn mà sống.

Nhưng bây giờ, hắn chết rồi.

Chết ở trước mặt nàng.

Một sợi dây duy nhất trên đời này của nàng cũng là sợi dây kiên định nhất, đứt rồi.

Đã từng, nàng làm thế nào cũng không thể phá được một tấm bình phong cuối cùng của Thái Thượng Vong Tình Lục, ngay tại lúc đó giải quyết dễ dàng.

Thì ra một kiếm của Khai Dương kia chỉ cắt đứt mệnh tinh của nàng.

Thái Thượng Vong Tình Lục vẫn luôn ẩn núp dưới đáy lòng nàng, nhưng bởi vì tất cả tình cảm đậm đà đến gần như che giấu của nàng đối với hắn nên khiến nó như biến mất.

Con ngươi màu xanh của nàng vào lúc đó rơi xuống giọt nước mắt đầu tiên cũng là cuối cùng trên cõi đời này của nàng.

Sau đó trong bầu trời đêm, một ánh sao cực kỳ sáng ngời chiếu xuống.

Đó là một ngôi sao chưa bao giờ có người thắp sáng, chưa có ai từng gặp nó trong Tinh Hải mênh mông, càng không có ai biết tên của nó.

Nhưng những thứ này không quan trọng, bởi vì từ bây giờ trở đi, nó có tên của mình - Thanh Loan.

Lông mày của Trấn Tây Thần Hậu càng nhíu càng chặt.

Thái Thượng.

Tại thời đại y đi theo Thánh Hoàng chinh chiến thiên hạ, lúc ấy Nhân tộc trăm sao cùng sáng, ngoại trừ vị Ngọc Hành đại nhân trấn thủ trung đình, gần như chưa từng có ai có thể thực sự chạm vào ngưỡng cửa kia.

Dù y là Tinh Vẫn, nhưng lại chỉ là cấp bậc bình thường trong đó, Thái Thượng cảnh đừng nói là y, cho dù là Thánh Hoàng bệ hạ cũng chưa chắc có thể vào lúc sinh thời đạt đến cảnh giới đó.

Bây giờ y tỉnh lại từ trong giấc ngủ hơn mười năm, hoàn toàn hấp thu lực lượng của Thần Huyết mới có lực lượng của Thái Thượng.

Nhưng đó cũng chỉ là lực lượng mà không phải cảnh. Lại không ngờ bởi vì tiện tay giết chết con kiến hôi nào đó, lại dẫn tới một vị đại năng Thái Thượng chân chính.

Y không khỏi cảm thấy có chút hoang đường, hoang đường đến gần như không thể tưởng tượng nổi.

“Các hạ.” Y ngẩng đầu nhìn con Phượng Hoàng dục hỏa cả người kia nói. Âm thanh lại có chút khô khan, bày tỏ ý yếu thế “một tên tiểu bối nho nhỏ bất chỉ vu thử*”, bày ra không lưu lại chút nào.

*Bất chỉ vu thử có ý là nhưng không chỉ dừng lại ở đó

Y cũng không phải sợ hãi con Phượng Hoàng trước mắt bao nhiêu.

Bàn về cảnh giới, y không bằng đại năng Thái Thượng cảnh chân chính, nhưng bàn về tu vi, y thân mang Thần Huyết, ngôn xuất pháp tùy, không hề kém hơn bao nhiêu với đại năng Thái Thượng cảnh.

Chỉ là y còn có chuyện quan trong hơn phải làm, không muốn dây dưa với con Phượng Hoàng này.

Cho nên y lựa chọn tỏ ra yếu kém. Thậm chí đã chuẩn bị tốt làm ra một vài nhượng bộ và bồi thường.

Theo y thấy người đến được loại cảnh giới như bọn họ, lẽ ra không nên vì sống chết của một người phàm mà thật sự một mất một còn.

Nhưng ngoài dự liệu của y, đáp lại y lại là gầm thét giận dữ của con Phượng Hoàng kia cùng với một quả cầu lửa màu xanh to lớn sáng rực.

Lấy thị lực của y hiển nhiên cảm nhận được trong quả cầu lửa nhìn như bình thường này thực ra bao hàm một uy năng vô cùng đáng sợ, dù là ngọn lửa nhỏ nhất nhảy múa bên ngoài quả cầu lửa kia cũng đủ khiến một vị cường giả Vấn Đạo cảnh tan tành mây khói ngay tại chỗ.

Không mảy may dò xét, vừa ra tay chính là sát chiêu.

Mày của Trấn Tây Thần Hậu nhíu chặt hơn, thân thể của y chợt lóe, khó khăn tránh khỏi quả cầu lửa kia, một tiếng “rầm rầm” vang lên sau người y.

Thành Lai Vân mờ tối vào lúc này chợt lóe lên ánh sáng cực kỳ chói mắt, Cố Nha Lãng mới từ trong biến cố này phục hồi lại tinh thần ra lệnh một tiếng, vội vàng dẫn đám binh lính bỏ chạy ra bên ngoài thành.

Sau đó ánh sáng dần dần tối xuống, nhưng lúc bọn họ quay đầu nhìn lại, trên mặt vẫn không ngăn được kinh hãi.

Một nửa thành Lai Vân phía sau Trấn Tây Thần Hậu ở trong thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi hoàn toàn biến mất không thấy, chỉ còn dư lại một hố sâu to lớn chu vi mười mấy dặm, sâu mấy chục trượng.

Trong hố sâu kia cũng không tìm được chút xíu dấu vết thành Lai Vân đã từng tồn tại nữa, cho dù là một ít mảnh ngói cũ cũng không tìm thấy, có chỉ là từng làn khói xanh bay lên cùng với đất đai cháy đen.

“Các hạ!” Trấn Tây Thần Hậu vừa muốn nói gì đó, nhưng lời nói mới ra lại có một quả cầu lửa màu xanh to lớn tấn công tới, trong lòng Trấn Tây Thần Hậu rét lạnh, cực kỳ chật vật tránh né quả cầu lửa kia.

Đến cảnh giới của bọn họ, ý nghĩ vừa hiện đã ngay lập tức đi được ngàn dặm đều là chuyện cực kỳ bình thường.

Đáng lẽ quả cầu lửa như vậy nếu y muốn tránh hẳn là dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà hôm nay hai người đều là đại năng ngôn xuất tương tùy, ý động sơn diêu*. Lúc đối trận phong tỏa khí cơ lẫn nhau, quy tắc thiên địa xung quanh so với lúc bình tường đã có khác biệt. Lúc đánh nhau ngược lại không tiêu sái thoải mái như lúc bình thường.

*Ý động sơn diêu: chỉ cần động ý niệm núi đã dao động

Thân thể Trấn Tây Thần Hậu vừa mới lần thứ hai đứng yên, lại chợt ngửi được một mùi cháy khét phát ra từ trên người mình, lúc này y mới phát hiện trong lúc vội vàng né tránh, một sợi tóc dài trước trán y dính phải ngọn lửa Thanh Loan phun ra, biến thành tro bụi.

Gương mặt y rốt cuộc hiện lên tức giận.

“Các hạ muốn chiến, vậy thì chiến thôi, chẳng lẽ cho rằng Trấn Thiên Trần ta sợ ngươi sao!”

Trường kiếm trong tay y rốt cuộc vào lúc đó sáng lên, con dấu trước trán không còn màu đen mà vào thời khắc này lại hiện ra ánh sáng chói mắt.

Hình như cảm nhận được giận dữ dưới đáy lòng y lúc này, ánh sao đầy trời chợt mãnh liệt chiếu sáng thành Lai Vân bị Thanh Loan phá hủy giống luyện ngục sáng như ban ngày.

Bóng sáng y vừa động, một luồng kiếm ý đột nhiên phóng lên cao.

Lúc đó, một người một kiếm, cuốn theo tràn đầy ánh sao, như giao long xuất hải, bồng bềnh mà đi.

Con Phượng Hoàng giữa không trung thấy tình cảnh này, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hót đầy bi thương lại cao vút.

Sau đó, ngọn lửa thiêu đốt xung quanh người nàng càng trở nên dày đặc, như muốn đốt cháy hết mảnh thiên địa này, cũng đốt cháy cả bản thân.

Thân thể nàng vào lúc đó hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh nghênh đón lưỡi kiếm sắc bén kia.

Đây cũng là điều nàng muốn.

Quyết đánh đến cùng, huyết chiến một trận. Không lưu lại dù là một nửa đường sống cho bản thân hoặc đối phương.

Y và nàng, hôm nay chỉ còn một người có thể sống sót.

Hoặc là cùng chết ở chỗ này.

Trên đời này đã không còn cậu trai kia rồi.

Vậy cũng không cần có Thanh Loan nữa.

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.