Dịch giả: Tiểu Băng
Thành Tây Giang bị phá.
Đại Ngụy đệ nhất Thần tướng Quan Thương Hải, và mười vạn đại quân đều hi sinh cho tổ quốc.
Tin tức này được người ta ra roi thúc ngựa đưa đến thành Trường An.
Nam tử mặc bào vàng ngồi cao cao trên điện Thái Hòa tiếp lấy tấu chương, cả người run rẩy.
“Phụ Vương nén bi thương, bảo trọng Long thể.” Thiếu niên bên dưới điện vội nói, giọng nói trầm ổn không tương xứng với độ tuổi của y chút nào.
Y nói nhưng y biết, lời khuyên của y chẳng có tí tác dụng gì.
Nam tử kia không ngừng run rẩy.
Thiếu niên bên dưới gọi mấy lần, y mới như tỉnh mộng, thả rơi tấu chương trong tay, nhìn thiếu niên.
“Minh nhi... Tây Giang... Thật sự... Thật sự bị phá rồi sao?”
Thiếu niên cay đắng đáp: “Man quân có tới mấy Tinh Vẫn, lại có tới trăm vạn hùng binh, Quan tướng quân tu vi chưa tới Vấn Đạo, sĩ tốt dưới tay cũng chỉ có mười vạn mà thôi...”
“Tây Giang... Làm sao mà thủ được?”
Nam tử kia như bị rút sạch linh hồn, co quắp trên cái ghế rồng mà y luôn tha thiết ước mơ.
“Đại Ngụy... Chết rồi...”
“Đại Ngụy... Chết rồi...”
Y thì thào.
Thiếu niên thấy vậy, dẹp luôn lễ quân thần, đi nhanh lên đại điện, nói với nam tử.
“Phụ Vương, Phụ Vương, người tỉnh lại, thiên hạ dân chúng vẫn đang chờ Phụ Vương giúp họ, tổ tông cơ nghiệp vẫn đang chờ Phụ Vương đi khôi phục.”
Nhưng nam tử rõ ràng không còn nghe thấy gì, y lắc lắc đầu, không ngừng thì thào.
“Đại Ngụy chết rồi... Chết rồi...”
“Phụ Vương!” Sốt ruột quá, thiếu niên to tiếng.
“Chúng ta ở Tây Thục vẫn còn năm mươi vạn binh mã, chúng ta còn hai Tinh Vẫn là Thái úy Mục Lương Sơn và Viện trưởng Kinh Luân viện Ân Lê Sinh, chúng ta chỉ cần sai người tới triệu họ, giảng hòa với Lục Như Nguyệt, cắt Tây Thục cho chúng, sau đó thay đổi binh mã, cộng với Trường An thành tường cao dày, lương thực sung túc, chúng ta vẫn còn có khả năng đánh một trận.”
Thiếu niên nói nguyên một lèo, rõ ràng trước khi đến đây, thiếu niên đã suy nghĩ rất kĩ tất cả những gì mình còn.
“Huống hồ Tây Thục muốn là phục quốc, đương nhiên sẽ không chịu an phận ở một góc bản đồ, họ nhất định sẽ muốn tồn tại ngang hàng với Man tộc. Nếu có thể, chúng ta sẽ thương lượng với Tây Thục, liên minh với họ đối kháng lại Thác Bạt Nguyên Vũ, đến lúc đó Man quân phải thối lui để đề phòng Thục, ai thắng ai bại còn chưa biết đâu!”
Thiếu niên nói không sai. Man tộc là ngoại tộc, Tây Thục nếu vẫn còn làm đối địch với triều đình, sẽ giúp Man quân làm loạn Trung Nguyên, chưa nói tới chuyện đằng sau đó, bản thân họ cũng không có khả năng xử lý dị tộc này, sẽ phải mang tiếng xấu là giúp Man tử gây tai họa Trung Nguyên, chẳng phải ai trên đời cũng dám gánh cái tai tiếng ấy.
Nhưng nam tử kia vẫn không buồn nghe, chỉ không ngừng lắc đầu, nhắc đi nhắc lại một câu Đại Ngụy chết rồi...
Thiếu niên cau mày nhìn phụ thân, trong lòng vừa thương vừa giận.
Cuối cùng gã lắc đầu, khom người nói.
“Phụ Hoàng bình tĩnh, bảo trọng Long thể, ngày mai ta sẽ lại tới thương nghị đối sách với Phụ Hoàng. Kính xin Phụ Vương lấy thiên hạ muôn dân trăm họ làm trọng, phải bảo trọng thân thể.”
Nói xong, quay người thối lui ra khỏi điện Thái Hòa.
Ô!
Cửa điện đóng lại, trong điện chìm vào trong bóng tối. Nam tử cũng ngừng lẩm nhẩm.
Y nhớ tới cái đêm cách đây hai năm, Phụ Vương của y và Tư Mã Hủ nói chuyện với nhau.
Tư Mã Hủ nói, trong mười năm nữa, đại vận của Đại Ngụy sẽ mất hết, dân chúng rơi vào lầm than, sinh linh đồ thán.
Phụ Vương y lúc ấy cười vang, cứ như nghe thấy chuyện gì vui lắm.
Khi đó y nghe mà sợ, nhưng nỗi sợ ấy lại không bằng niềm vui có được thiên hạ trong tay. Cho tới hôm nay y mới hiểu được, cái chức vị hoàng đế này của y bất quá chỉ là một quân cờ hai vị đại năng dùng để đánh cờ mà thôi.
Gió thu lạnh không biết từ đâu thổi vào trong điện, khiến ánh nến chập chờn, làm gương mặt đế vương khi mờ khi tỏ.
Y lại nhớ lại rất nhiều năm trước, khi được Phụ Vương lập y làm Thái Tử, trong yến hội sau đó.
Khách khứa đã tan đi, Phụ Vương mắt say lờ đờ mông lung hỏi y.
“Linh nhi, nếu con là vua, quân giặc vào thành, con sẽ làm thế nào?”
Khi đó y vẫn còn chưa hai mươi sáu tuổi, người còn đầy nhiệt huyết và hăng hái.
Y đã trả lời.
“Nếu quả thật có một ngày như vậy, hài nhi tất nhiên sẽ dẫn tàn quân quyết chiến với quân giặc, lấy cái chết để tế xã tắc.”
Lúc ấy, y cảm thấy đó là câu trả lời rất hay, rất hoàn mỹ.
Nhưng Phụ Vương lại lắc đầu, vuốt vuốt chén rượu trong tay, híp mắt nói: “Con có biết đứa con mồ côi của Hán vương năm đó khi rơi vào trong tay quả nhân, quả nhân đã làm thế nào với nó không?”
Khi đó y đã giật mình, y biết Phụ Vương có được sự thống trị thiên hạ ngày hôm nay, có một nguyên nhân rất lớn là do đứa con mồ côi của tiền triều ban tặng.
Phụ Vương y đã nuôi đứa con mồ côi kia như nuôi con kim tước trong lồng, lấy danh nghĩa của nó để duy trì tên tuổi của Hán thất, hỗ trợ cho sự nghiệp thống trị của mình, sau đó, thì giết đứa con mồ côi đó, dìm xác dưới đáy hồ.
Phụ Vương y đã cười, chậm rãi nói: “Nếu quả thật có một ngày như vậy, thì con nên treo cổ tự tử, như vậy mới giữ được toàn thân, không phải làm cô hồn dã quỷ, cũng không trở thành con rối trong tay người khác, bi thảm sống qua ngày.”
Nghĩ tới đây, nam tử ngồi cao cao trên điện Thái Hòa bừng tỉnh khỏi hồi ức.
Y run rẩy thò tay vào trong ngực, lấy ra một vật.
Đó là một cuốn lụa trắng, rõ là đã được y sẵn trong lòng từ lâu, cuối cùng cũng tới lúc dùng nó.
Y đứng lên, bước xuống đài, ném dải lụa vắt qua xà điện, thắt một cái gút, ngoái đầu nhìn lại long ỷ đầy khao khát của mình một lần cuối cùng, y như nhìn thấy Phụ Vương đang cầm chén rượu, ngồi trên ấy nhìn y mỉm cười.
“Hài nhi cẩn tuân lời dạy bảo của Phụ Vương.” Y khẽ nói.
...
Tháng tám năm đó, thành Tây Giang bị phá, Quan Thương Hải chết trận.
Ngày hôm sau, Hạ Hầu Linh mới làm vua được vỏn vẹn hai năm, treo cổ tự tử trong điện Thái Hòa.
Con của y Hạ Hầu Minh đăng cơ kế vị, niên hiệu Trục Man.
Truy phong cho người cha xấu số của mình là Hựu An.
---o0o---