Thư Kiếm Trường An

Chương 1: Chương 1: Trường An có mưa, Trường Môn có tuyết




Trường An, tháng mười hai, mùa đông sắp hết.

Mưa phùn rơi xuống thành Trường An.

Một tin tức từ trong thành Trường An truyền ra, từ quan lớn quyền quý cho đến dân chúng bình thường trong chợ.

- Mạc Thính Vũ đi Bắc Địa rồi.

Đúng vậy, Mạc Thính Vũ lên đường, không hề nói cho bất kỳ người nào, cũng không mang theo bất cứ vật gì.

Một mình hắn đi Bắc Địa, chỉ mang theo thanh đao mười năm chưa ra khỏi vỏ.

Đây là chuyện cần phải truy từ mười năm trước.

Chuyện cũ về một thiên tài Nhân tộc và Thánh nữ Yêu tộc.

Triều đình dấu kín bí mật của hắn nhưng rốt cục thiên hạ đều đã biết.

Mười năm trước, Mạc Thính Vũ và đệ tử Thiên Lam Viện - hóa thân của Thánh nữ Yêu tộc yêu nhau. Hắn bị Thánh nữ lợi dụng, hậu quả hại chết ân sư Diêu Quang của mình.

Diêu Quang, một trong tám người hiếm hoi của Nhân tộc đạt tới Tinh Vẫn.

Thánh Hoàng tức giận, ngay lúc ấy muốn lập tức chém đầu Mạc Thính Vũ.

- Để ta sống. Mười năm sau ta tự mình đi Bắc Địa lấy mạng nàng.

Ngày đó, Mạc Thính Vũ cúi đầu quỳ gối trước mặt Thành Hoàng, giống như con chó cầu xin thương xót để giữ mạng, có điều trong mắt hắn lại hiện hung quang của loài lang sói.

Năm đó, Mạc Thính Vũ mới mười chín tuổi, được thiên hạ công nhận là thiên tài xuất sắc nhất trong vòng trăm năm gần đây, cũng là người có hy vọng nhất trở thành vị Tinh Vẫn thứ chín của Nhân tộc.

Nhưng dù sao hắn cũng mới mười chín tuổi, mà Thánh nữ Yêu tộc đạt đến Tinh Vẫn đã hơn trăm năm. Mười năm sau, đến năm hai chín tuổi, Mạc Thính Vũ có thể trở thành Tinh Vẫn không? Không ai cho là như vậy, mặc dù hắn là Mạc Thính Vũ, là thiên tài thiên tài xuất sắc nhất trong vòng trăm năm qua.

Nếu không đạt tới Tinh Vẫn, vậy không thể chém tới mệnh tinh của Thánh nữ Yêu tộc. Chém không tới mệnh tinh, Tinh Vẫn sẽ không chết.

Đây là đạo lý mà thiên hạ đều công nhận.

Không đạt tới Tinh Vẫn Nhân, đương nhiên phải thuận theo đạo lý này.

Vì vậy, tất cả mọi người đều cho rằng, Mạc Thính Vũ vì xin mạng nên mới nói như vậy, với sự sáng suốt của Thánh Hoàng, Mạc Thính Vũ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng, Thánh Hoàng lại thực sự tin hắn.

Kể từ ngày đó, Mạc Thính Vũ ở lại chỗ cũ của Diêu Quang.

Hắn không tu hành, cũng không luyện đao.

Mỗi ngày hắn đều ăn cơm, tắm rửa, tảo mộ, hơn nữa còn luôn ngây người, nhưng lại không tu hành, không luyện đao.

Vì vậy, sau mười năm, tu vi của vị thiên tài Nhân tộc nửa bước cũng không tiến triển.

Thính Vũ chém Tinh Vẫn đã thành chuyện đáng chê cười nhất trong thành Trường An những năm gần đây.

Thế mà, Trường An lại đón cơn mưa xuân đầu tiên bằng việc Mạc Thính Vũ rời đi sau mười năm không bước ra khỏi phòng.

Trước khi đi, hắn rất nghiêm túc quét dọn phòng sạch sẽ đến không còn một hạt bụi, đường đường chính chính cất kỹ bảng hiệu ân sư Diêu Quang, thắp mới ba nén hương, dừng lại cho đến khi hương cháy hết, hắn đứng lên mang theo thanh đao mười năm chưa ra khỏi vỏ nhưng cũng chưa bao giờ rời khỏi người.

Có vô số ánh mắt từ trong tối hoặc sáng chăm chú nhìn hắn, hắn rời thành Trường An dưới cơn mưa phùn bay tán loạn, một mình tiến về phương Bắc.

***

Trường Môn Trấn, nơi hiểm yếu gần biên giới Bắc Địa, có tuyết rơi.

Tuyết rơi liên tục như vậy trong ba tháng.

Tô Trường An rất không cao hứng.

Hắn cau mày khổ mắt nhìn nam tử trước mặt đang nằm trên giường mình.

Lúc Tô Trường An kéo y ra từ trong đống tuyết, quần áo y tơi tả, thân thể bị đông đến cứng ngắc. Nhưng dù vậy, tay trái của y vẫn thủy chung nắm thật chặt một thanh đao.

Tô Trường An cảm thấy người xem đao là vật bất ly thân phải là cao thủ trong tiểu thuyết. Nếu mình cứu được y, y vì báo ân sẽ dạy cho mình một chiêu nửa thức. Vậy, có lẽ hắn sẽ thành kẻ khi nam phách nữ(*) ở Trường Môn Trấn, cuộc sống tha hồ ức hiếp những người cùng quê thật là hạnh phúc.

(*) Khi nam phách nữ: ức hiếp đàn ông, chọc ghẹo phụ nữ.

Vì thế, ôm ý niệm đơn thuần như vậy trong đầu, một thiếu niên mười bốn tuổi khổ sở kéo thân thể nam tử không biết sống chết từ trong đống tuyết suốt năm dặm đường. Nhằm để cho nam tử nhanh khôi phục, Tô Trường An làm thịt con gà duy nhất trong nhà, đến giường của mình cũng nhường cho y.

Dốc lòng chiếu cố mấy ngày, nam tử cuối cùng cũng tỉnh.

- Ông tỉnh rồi hả?

- Ừ.

Nam tử biết thiếu niên trước mắt này đã cứu mình.

- Thật tốt quá. Ông dạy đao pháp cho ta đi!

Tô Trường An nói rất chân thành.

- Không được.

Nam tử cũng rất nghiêm túc trả lời.

- Là ta cứu ông đó!

Tô Trường An cường điệu.

- Ta biết rõ.

Nam tử rất chân thành, đồng thời cũng rất chất phác.

- Có lẽ ông nên cảm tạ ta, cái này gọi là có ơn tất báo.

Tô Trường An cảm thấy cần phải giảng giải đạo lý với nam nhân này.

- Thế nhưng mà ta quên mang theo tiền.

- Vậy dạy đao pháp cho ta đi!

Đao pháp bù lại tiền, Tô Trường An cảm giác mình nói đạo lý này cũng thông.

- Không được.

- Tại sao?

- Vì ta quên rồi.

Thái độ của nam tử rất thành khẩn.

- Ông mất ký ức?

Tô Trường An cảm thấy chuyện này rất bình thường, cao thủ trong tiểu thuyết sau khi bị trọng thương được cứu sống, xác suất mất trí nhớ rất cao.

- Không có.

Nam tử nâng tay trái lên, thanh đao kia dường như là dính liền trên tay trái, đặt đao ngang trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

- Vậy sao ông nói quên rồi?

Tô Trường An bắt đầu mất hứng. Hoặc là người này là một kẻ đần độn, hoặc là y đang đùa giỡn Tô nhị gia ta!

- Ta quên đao pháp nhưng ta không mất trí nhớ.

Nam tử rất kiên nhẫn giải thích, ánh mắt thành khẩn.

- Đã quên đao pháp, vậy tại sao ông lại mang theo đao?

Tô Trường An không muốn dễ dàng buông tha cơ hội trở thành kẻ “khi nam phách nữ”, ức hiếp những người cùng quê.

- Bởi vì ta chỉ còn nhớ rõ một chiêu, nhưng chiêu này lại không thể cho dạy ngươi.

- Tại sao? Nhớ rõ là ta cứu ông đó.

- Bởi vì một chiêu này, ta chỉ có thể sử dụng một lần. Lần này, ta dùng để giết một người, một người phải chết.

Sắc mặt nam tử rất bình tĩnh, lúc miệng y nói “giết người” hoặc “một người phải chết”, trong mắt y hiện rõ chuyện này là việc bình thường, là lẽ đương nhiên.

Tô Trường An đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, bởi vì cha hắn nói cho hắn biết giết người vốn chính là một chuyện rất nghiêm túc. Một sinh mệnh cưỡng ép kết thúc một sinh mệnh khác, đối với Tô Trường An, hắn xem là một chuyện rất không tốt. Bởi vì, Tô Trường An cảm thấy người sống là một chuyện tốt, trái lại, tử vong dĩ nhiên là chuyện không tốt rồi.

Nhưng Tô Trường An cũng không ngăn cản nam tử, vì hắn biết rõ để một người muốn giết một người khác, nhất định phải có nguyên nhân. Mặc kệ nguyên nhân này là đúng hay sai, nếu như sát ý đã quyết thì sẽ không vì người ngoài khuyên can mà thay đổi tâm ý được.

Đạo lý này, là cha của Tô Trường An nói cho hắn biết. Hắn cảm thấy rất đúng, cho nên liền tin.

- Vậy chờ ông giết người, nhớ ra đao pháp đã quên thì dạy cho ta đi.

Tô Trường An cảm thấy nam tử này rất đặc biệt, vì thế tìm cớ để mình có thể giữ nam tử này lại.

- Cảm ơn.

Nam tử cảm kích liếc nhìn Tô Trường An, trên mặt tái nhợt bỗng chợt mỉm cười rồi lại ngã đầu hôn mê tiếp.

***

Y tỉnh lại lần nữa thì đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Mạc Thính Vũ khó khăn từ trên giường đứng lên, đầu giường có hai cái bánh bao, dưới giường để một đôi giày ủng mới tinh.

Y không nghĩ quá nhiều, cầm lấy bánh bao cắn một miếng, cảm thấy mùi vị không tệ nên rất nghiêm túc bắt đầu ăn.

Trước giờ, Mạc Thính Vũ là người như vậy, từ trước đến nay luôn chăm chú, dù là đối với vật hay đối với người.

Nhưng vô luận là dù chăm chú như vậy nhưng đã là người thì cuối cùng vẫn không tránh được phạm sai lầm. Mạc Thính Vũ sai lầm một lần, ngay lần đó đã hại chết sư phụ y. Vì vậy, y quyết định không thể phạm sai lầm lần nữa.

Càng quan trọng hơn là, hiện tại y muốn giết một vị Tinh Vẫn.

Từ mười năm trước, cái khoảnh khắc mà Diêu Quang, sư phụ y vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, y lập tức quyết định phải giết nàng.

Đây là một việc chuyện rất khó. Ít nhất, trước kia Mạc Thính Vũ chưa từng bao giờ làm chuyện nào khó khăn như thế. Vì vậy, đến lúc này đây y đã chuẩn bị được mười năm.

Mỗi ngày trôi qua, hắn đều rất nghiêm túc, so với trước kia còn chăm chú hơn.

Rất nghiêm túc ăn cơm, rất nghiêm túc tắm rửa, rất nghiêm túc đi tảo mộ Diêu Quang, cũng rất nghiêm túc mang theo thanh đao đã theo y mười năm mà chưa bao giờ rời khỏi vỏ kia.

Y mất thời gian ba mươi hơi thở ăn hết hai cái bánh bao, cảm thấy khí lực của mình khôi phục được một ít. Sau đó, y rời giường, mặc vào đôi giày ủng Tô Trường An chuẩn bị cho mình. Đôi giày vải y mang từ Trường An quá mỏng, đi trong băng tuyết ở Bắc Địa rất dễ bị tổn thương chân do giá rét.

Mạc Thính Vũ đứng lên, bước đi hai bước, giày ủng rất vừa chân. Chỉ là thân thể còn hơi yếu, lại nằm ở trên giường quá lâu, khiến đầu y bây giờ có chút choáng váng.

Y mở cửa phòng trong ngôi nhà đơn sơ của Tô Trường An ra, gió tuyết quất vào mặt thiếu chút nữa thổi y ngã xuống đất.

Mùa đông ở Bắc Địa vĩnh viễn vùi trong tuyết.

Y từng nghe nàng nói qua như thế, ít nhất ở điểm này, nàng chưa từng lừa gạt y.

Ở biên giới hiểm yếu này, Trường Môn Trấn là thị trấn nhỏ, tuy không so được với Trường An phồn hoa nhưng cũng được coi là náo nhiệt.

Nhà Tô Trường An nằm ở khu vực không tệ, đứng ở trong sân có thể trông thấy đường đi ngoài thị trấn. Ngoài đường có không ít người qua lại, thỉnh thoảng còn có quan binh tuần tra. Dù sao ở nơi biên giới hiểm yếu, mỗi thị trấn hoặc nhiều hoặc ít cũng đều có quân đội phái đến. Hơn nữa, cứ đến mùa đông, thời gian này Yêu tộc ở phương Bắc sống không khá giả, thỉnh thoảng sẽ cướp bóc ở những trấn nhỏ như nơi đây, vì vậy quân đội càng phái thêm người tới.

Hơn nửa năm nay, nghe nói Thái Sư của Yêu Quốc phương Bắc đã tính có yêu tinh lâm thế, vì vậy Yêu tộc sẽ không quấy rối đơn giản, chút ít như những năm qua. Thời điểm Mạc Thính Vũ rời khỏi Trường An, thành Trường An đã điều lệnh từng đội từng đội hành quân đến Tấn Vương phủ ở Bắc Địa.

Mạc Thính Vũ suy nghĩ có chút rối loạn, mười năm chuẩn bị, rốt cuộc cũng hiểu rõ, chung quy trong lòng y vẫn có chút hồi hộp. Chỉ có điều đáng tiếc là Nhất Mạch Đao Pháp của Diêu Quang truyền đến hắn, từ nay sẽ biến mất trên thế gian. Mạc Thính Vũ cảm thấy thật đáng tiếc, cảm thấy thật hổ thẹn với sư phụ, nhưng y cũng chỉ có thể làm được đến bước này thôi.

Lúc này, sau khi tan học, Tô Trường An từ thư viện trở về.

Hắn mở cửa sân, nhìn thấy Mạc Thính Vũ đang đứng ngẩn ra ở trước cửa.

- Ông có khá hơn chút nào không?

Tô Trường An hỏi.

Sắc mặt Mạc Thính Vũ không còn trắng bệch như lúc trước, nhưng vẫn rất tái, mà cũng có thể trước đây y đã trắng như thế. Hơn nữa, khi y lớn lên nhìn đã rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, sắc sảo rõ ràng. Đương nhiên, Tô Trường An không cảm thấy y tuấn tú hơn so với mình.

- Ông nhớ đao pháp của ông chưa?

Đối với việc học võ, Tô Trường An nhớ mãi không quên.

- Chưa nhớ.

Mạc Thính Vũ rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó lại lắc đầu đáp.

Tô Trường An cảm thấy bộ dạng của y không hề giống như đang gạt người.

- Vậy ông giết được người ông muốn giết rồi thì có nhớ lại được không?

- Có lẽ có, nhưng rất có thể khi đó ta đã chết rồi.

- Ông không phải là đối thủ của người đó?

Tô Trường An cảm thấy rất kỳ quái, nếu như đánh không lại thì tại sao còn muốn đi chịu chết? Còn sống không phải là tốt hơn sao?

- Ta không phải là đối thủ của nàng, nhưng ta có thể giết chết nàng.

Mạc Thính Vũ biểu lộ thái độ rất chân thành, chăm chú đến không thể nghi ngờ lời này.

- Ta không hiểu lắm, nhưng mà ông chết thì sẽ không có người dạy đao pháp cho ta.

Tô Trường An cũng chăm chú nhìn Mạc Thính Vũ:

- Vì vậy ta không muốn ông chết.

Ánh mắt nam hài khiến Mạc Thính Vũ hơi ngẩn ra. Đột nhiên, y cảm giác được nam hài này và mình có vài phần tương tự, ít nhất có vài phần tương tự với mình mười năm về trước.

- Tại sao ngươi muốn học đao?

Mạc Thính Vũ hỏi.

Tô Trường An suy nghĩ một chút rồi đáp:

- Không nhất định phải học đao, chỉ cần là võ công thì đều được.

- Tại sao? Vì cái gì mà ngươi nhất định phải giết người?

Mạc Thính Vũ tính toán, thời gian của y không quá gấp rút, nếu nam hài thật sự muốn giết ai, y có thể hỗ trợ, coi như là báo đáp ân cứu mạng của nam hài.

- Không có, không có.

Nam hài vội vàng khoát tay:

- Tuy rằng ta không thích Cổ Ninh vì Mạt Mạt thích hắn. Nhưng ta không muốn giết hắn, hắn cũng không làm qua chuyện gì xấu. Ta cũng không thích Vương Hoành và Kỷ Đạo, bọn hắn luôn ỷ vào cha mình ở trong quân doanh, là quan lớn hơn cha ta nên khi dễ ta, tuy ta ghét nhưng không muốn giết bọn hắn.

- Ta chỉ là đơn thuần muốn tập võ, thế nhưng cha ta lại không cho. Kiên quyết bảo ta đọc sách, ta cũng không phải không thích đọc sách, chỉ là không thích nhìn sách trong học viện. Buồn tẻ, lại không có ai trò chuyện. Ông ấy còn muốn sai người đưa ta đến Trường An để đọc sách, nhưng mà Trường An xa quá. Hơn nữa, ở Trường An thì không thể nhìn thấy Mạt Mạt, ta rất thích Mạt Mạt, tuy rằng cô ấy thích Cổ Ninh.

Tô Trường An phát tiết bực tức, không biết tại sao, hắn cảm thấy nam tử trước mặt này rất đáng được tín nhiệm.

- Vậy ngươi thích sách gì?

Mạc Thính Vũ thấy hào hứng, mười năm nhanh trôi qua nhưng hắn chưa từng nói chuyện thật lâu với ai.

- À thì, như Du Hiệp Truyện, Anh Hùng Chí, Ly Sơn Kỳ Hiệp Truyện, Đãng Yêu Hiệp Khách, đọc đều rất hay.

Tô Trường An rất thích chia sẻ thư khố phong phú của hắn với người khác.

- Nghe rất hay đấy.

Mạc Thính Vũ cười cười, âm thầm ghi nhớ những tên sách này, nghĩ đến sau khi trở về, nếu có thời gian sẽ tìm đọc thử, đương nhiên là nếu y có cơ hội trở về.

- Đúng vậy, nhưng mà cha ta lại không thích, có lần ông ấy uống rượu ở quân doanh về nhà, trong cơn tức giận gom tất cả sách đốt đi, nếu không thì giờ ta có thể đưa cho ông xem rồi.

Tô Trường An rất tiếc hận, chỉ là không biết rút cuộc tiếc hận là vì những cuốn sách kia hay vì không có cơ hội cho Mạc Thính Vũ xem chúng.

- Cha ngươi rất thích uống rượu?

Mạc Thính Vũ nhíu mày, đối với người cha chưa từng gặp mặt của Tô Trường An có ấn tượng không tốt:

- Uống rượu không tốt lắm.

- Đúng vậy a, nhưng mà ông ấy lại không nghe lời ta. Vì ta đánh không lại ông ấy, thế nên nếu ông dạy cho ta võ công, ta có thể đánh thắng cha ta. Ông ấy sẽ không còn liên tục uống rượu, Vương Hoành và Kỷ Đạo cũng không thể khi dễ ta, nói không chừng Mạt Mạt cũng sẽ thích ta.

Tô Trường An một lần nữa tỏ ra nghiêm túc:

- Vì vậy, ông không thể chết được, ông phải nhớ đao pháp của ông, sau đó dạy lại cho ta. Đừng quên, ta đã cứu ông. Trong Đãng Yêu Hiệp Khách có viết, đao khách đều là có ân tất báo đấy.

- Vậy sao? Vị đao khách kia nhất định là đao khách rất rất giỏi.

- Đương nhiên.

Tô Trường An rất cao hứng, cảm giác mình đã tìm được tri kỷ.

- Nhưng mà ta không thể đồng ý giúp ngươi.

Mạc Thính Vũ thu hồi vui vẻ lại, chăm chú nhìn Tô Trường An. Y vốn có thể an ủi nam hài trước mặt này, nói dối cho hắn biết mình nhất định sẽ sống trở về, dạy cho hắn đao pháp, giúp hắn giáo huấn bạn học hay khi dễ hắn. Nhưng y không muốn, y là người rất nghiêm túc. Y cho là nói như vậy sẽ khiến Tô Trường An rất khó vượt qua, y vẫn như cũ nói cho hắn biết hiện thực:

- Ta sẽ không sống được, dù giết được nàng, ta vẫn không sống tiếp được.

- Tại sao nhất định phải giết người đó?

Rốt cuộc Tô Trường An cũng hỏi vấn đề giấu trong lòng đã lâu này.

- Bởi vì ta đã hứa với người khác nhất định phải giết nàng.

- Là ai?

- Người trong thiên hạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.