Dịch: Tiểu Băng
Trở lại Thành Tây Giang đã là buổi trưa, mọi người ăn cơm xong, theo lệ cũ Nam Uyển bắt đầu chỉ điểm về tu luyện cho ba người.
Đây là khoảng thời gian ba người thích nhất, bởi vì Nam Uyển giải thích về tu hành rất hay, rất dễ hiểu, khiến tu vi của ba người đều tăng mạnh.
Chỉ trong một tháng này, Bạch Phong Dận đã từ Phồn Thần sơ kỳ đến được hậu kỳ, chỉ mấy tháng nữa là có thể trùng kích Thái Nhất cảnh. Du Mục Cổ và Lý Các Đình đã đạt tới Cửu Tinh viên mãn, ít ngày nữa là trùng kích được Phồn Thần cảnh.
Tiến triển này phải nói là cực nhanh, nên mỗi lần tới thời điểm Nam Uyển chỉ giáo, ba người đều đầy chờ mong.
Hôm nay đương nhiên không ngoại lệ.
Nhưng tới khi cả ba đã sẵn sàng, Nam Uyển lại nói: “Hôm nay các ngươi tự tu hành, tối nay ta phải đi gặp một vị trưởng bối, cần phải chuẩn bị một chút, nếu thuận lợi, ngày mai chúng ta có thể về Trường An.”
Hắn nói xong, liền quay người đi ra ngoài khách sạn.
Ba người Bạch Phong Dận ngớ ra nhìn nhau.
“Nam tiền bối tu vi cao sâu như thế, người được hắn gọi là trưởng bối, vậy chẳng phải là...?” Du Mục Cổ mắt đảo tròn tròn.
“Đúng vậy!” Lý Các Đình nghe vậy hiểu ngay, vỗ tay vào nhau đôi mắt sáng bừng: “Chúng ta đi theo chứ?”
Đương nhiên Du Mục Cổ tán thành cả hai tay, nhưng Bạch Phong Dận lại ngần ngừ.
“Nam tiền bối không nói sẽ dẫn chúng ta theo, hẳn là có điều không tiện, nếu chúng ta đường đột đi theo, ta sợ hắn không vừa lòng...” Bạch Phong Dận nói.
“Vậy thì có sao? Chúng ta lặng lẽ đuổi theo thôi, không để hắn biết là được. Hơn nữa chúng ta không có ác ý, chỉ là muốn chiêm ngưỡng phong thái của vị tiền bối kia mà thôi, Nam tiền bối chắc không đến nỗi như thế cũng tính toán chi li với đám tiểu bối chúng ta đâu.” Du Mục Cổ giật dây.
“Ừm...” Bạch Phong Dận do dự, nhưng đã có vẻ xuôi xuôi.
“Đao pháp của Nam tiền bối đã đến mức xuất thần nhập hóa, người được hắn gọi là tiền bối kia...” Du Mục Cổ tranh thủ thời gian rèn sắt khi còn nóng, nói bồi thêm.
Y biết Bạch Phong Dận xưa nay sùng bái đao khách, nhất là Tô Trường An, người này đã được thần thánh hóa, trở thành thần tượng của hắn, nên lời này chẳng khác gì hốt thuốc đúng bệnh, đánh tan đạo phòng tuyến cuối cùng trong lòng Bạch Phong Dận.
“Được.” Quả nhiên, nghe câu đó xong, Bạch Phong Dận cũng gật đầu, nhưng hắn nói thêm: “Nhưng chúng ta đã nói rồi, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không được làm phiền Nam tiền bối và vị cao nhân kia gặp mặt.”
“Vâng. Vâng.” Hai người Du Mục Cổ đương nhiên liên tục gật đầu.
Song biết quá rõ tính của hai người, nên Bạch Phong Dận vẫn thầm lo lắng.
...
Ba người lặng lẽ đi theo sau lưng Nam Uyển.
Lúc đầu, ba người thấy hơi lo lắng, người Nam Uyển muốn gặp có giống như ban sáng, là một người đã chết hay không...
Nhưng đi theo một hồi lâu, thấy Nam Uyển đi mua dưa leo, rượu, tơ lụa, còn mua cả hai con gà mập mạp, ba người rốt cuộc thở phào.
Chắn chắn lần này không phải là cái dạng ‘cố nhân’ kia.
Đảo mắt bốn người đã đi được một canh giờ.
Ba người đã thấy hơi mỏi chân, theo lý thuyết họ là người tu hành, không thể yếu ớt như vậy, nhưng lần này không phải là đi đứng bình thường, mà luôn phải căng người ra, đề phòng Nam Uyển phát giác, nên chỉ mới đi một canh giờ, ba người đã thấy đuối.
Nhưng Nam Uyển chưa hề có vẻ gì là muốn dừng, trên tay trên vai đã mang vác rất là nhiều thứ.
Ăn, mặc, ở, đi lại, có thể nói mọi thứ đều có đủ, cứ như muốn chuyển hết Thành Tây Giang lên người.
Thêm một canh giờ trôi qua.
Sắc trời dần tối.
Cuối cùng Nam Uyển cũng không mua gì thêm nữa.
Hắn bắt đầu đi thẳng một mạch.
Ba người Bạch Phong Dận hiểu ngay, Nam Uyển muốn đi gặp vị cao nhân kia rồi.
Ba người lập tức hưng phấn, vội vàng đi theo.
...
Chỗ ở của vị cao nhân kia hoàn toàn không giống như ba người tưởng tượng.
Không phải hào phú viện lớn, cũng chẳng phải viện nhỏ u nhã tĩnh mịch hay mang phong cách riêng tư gì.
Theo sau Nam Uyển, ba người Bạch Phong Dận dần dần rời khỏi phố xá sầm uất, đi vào một hẻm nhỏ.
Quang cảnh nơi này với Thành Tây Giang phồn hoa tựa như hai thế giới.
Lộn xộn, dơ bẩn lại rách nát.
Đây hẳn là khu bình dân ổ chuột của Thành Tây Giang.
“Vị tiền bối này thật là cổ quái, sao lại ở cái nơi như thế này cơ chứ?” Lý Các Đình bịt mũi, giọng oán trách.
“Tiền bối cao nhân mà, nói chung ai cũng tính tình cổ quái, không ngờ lại ở một nơi thế này.” Du Mục Cổ ra vẻ hiểu biết.
Bạch Phong Dận cau mày, hắn cảm giác chuyện này không bình thường.
Những thứ Nam Uyển mua toàn là đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, nếu vị tiền bối kia đúng là cao nhân, sao lại vẫn cần những vật này?
Bạch Phong Dận nhìn sư đệ sư muội một cái, ra hiệu hai người nói nhỏ tiếng, để Nam Uyển khỏi phát giác, đồng thời giục họ tăng tốc lên chút để đuổi kịp Nam Uyển.
Song ba người vừa mới tăng tốc, thì Nam Uyển đã tự nhiên biến mất, không còn nhìn thấy.
“Cái này...” Ba người nhìn nhau kinh hãi.
“Rõ ràng là mới nhìn thấy đây mà, sao tự nhiên lại không thấy nữa?” Du Mục Cổ cau mày.
“Chẳng lẽ Nam tiền bối phát hiện ra chúng ta, cố tình dứt đuôi chúng ta?” Bạch Phong Dận lo lắng.
“Không thể nào, chúng ta rất cẩn thận, làm sao lại...”
Lý Các Đình mới nói tới đây, một giọng nói đã vang lên ngay bên cạnh họ.
“Làm sao lại bị ta phát hiện, phải không?”
Ba người cả kinh, vội ngoái đầu qua, thấy Nam Uyển đứng ngay bên cạnh, nét mặt vui vẻ nhìn họ.
“Nam... Nam tiền bối...” Ba người lắp bắp, chột dạ nhìn Nam Uyển.
“Hửm?”
“Ngươi đã sớm phát hiện ra?” Du Mục Cổ dè dặt.
“Ngươi nói xem?” Nam Uyển trợn mắt.
Mọi người lúc này mới hiểu tu vi của Nam Uyển kinh khủng tới mức nào. Với công phu mèo quào của ba người, làm sao qua mắt hắn được!
Ba người đỏ mặt.
“Ta không phải bảo ba ngươi tự tu luyện à? Đi theo ta làm gì?” Nam Uyển hỏi.
“Chúng ta... Chúng ta chỉ là...” Ba người ấp úng nhìn nhau, không trả lời được.
Nam Uyển thầm thấy buồn cười, nhưng nét mặt vẫn vô cùng nghiêm túc: “Sao hả? Không muốn nói?”
Thấy Nam Uyển sắc mặt âm trầm, vẻ như tức giận, Bạch Phong Dận vội bước lên trước: “Không phải, chúng ta chỉ là muốn gặp vị cao nhân tiền bối kia mà thôi.”
“Cao nhân tiền bối?” Nam Uyển sững ra, cao nhân tiền bối nào?
“Tiền bối, ngươi đừng có gạt chúng ta, ngươi đã nói là hôm nay bận đi gặp người đó mà, cho nên mới không dạy chúng ta tu hành.”
Lý Các Đình cũng tiến lên.
Nam Uyển lúc này mới hiểu ra, bật cười.
“Không phải tiền bối cao nhân gì cả, chỉ là một vị trưởng bối của ta mà thôi, các ngươi mau về đi.” Hắn khoát tay.
Đương nhiên ba người đâu có chịu, Lý Các Đình níu ngay lấy tay áo hắn.
“Tiền bối, ngươi cho chúng ta đi gặp tiền bối với, chúng ta đảm bảo không mang tới phiền toái gì đâu.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Bảo đảm không thêm phiền toái.” Du Mục Cổ phụ họa.
Bạch Phong Dận chỉ đứng im nhìn Nam Uyển, dù không càn quấy như hai đứa sư đệ muội, nhưng ánh mắt đầy chờ mong đã bán đứng tâm tư hắn.
Nam Uyển bối rối, cuối cùng cũng bị mềm lòng.
“Thôi được rồi!” Hắn nói, chìa tay ra.
Ba người ngớ ra, không hiểu ý hắn.
“Đã muốn đi gặp trưởng bối, không mang cái gì tới sao?” Nam Uyển hỏi.
Ba người vui vẻ, thò tay ra nhận lấy đồ Nam Uyển đưa.
“Cảm ơn tiền bối, tiền bối là tốt nhất.” Lý Các Đình xách không ít quà tặng, mặt đầy hăm hở.
Nam Uyển bất đắc dĩ nhìn ba tên nhóc, trịnh trọng nhắc nhở: “Mang theo các ngươi đi cũng được, nhưng phải nhớ kĩ, không được nói lung tung, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được.”
Rất ít khi nhìn thấy Nam Uyển để ý tới ai như vậy, ba người càng thêm khẳng định đây nhất định là một cao thủ tuyệt thế.
Ba đứa không ngừng gật đầu như gà mổ thóc.
“Tốt, đi thôi.” Nam Uyển thở dài, dẫn họ đi vào trong hẻm nhỏ.
Ở đó.
“Tuyệt thế cao nhân” kia đang đợi bọn họ.