Thư Kiếm Trường An

Chương 489: Chương 489: Vấn thiên




Dịch giả: Tiểu Băng

Đằng xà đã sống rất nhiều năm.

Đương nhiên, cái từ “rất nhiều” này dùng ở chỗ này cũng chính xác lắm.

Bởi vì từ ý nào đó, thời gian sống của nó đã kéo dài đủ để vượt qua tất cả sinh linh trên cõi đời này, ừ, ngoại trừ thần.

Nó là một con rắn.

Chuẩn xác, là một con rắn yêu.

Chỉ cần nó muốn, lúc nào nó cũng có thể hóa thành rồng, với điều kiện tiên quyết là nó chấp nhận sự giam cầm của Thiên Nhân, làm một Thái Thượng vong tình.

Đương nhiên, không thể trở thành Chân Long, mà chỉ là một con Nghiệt Long.

Bất quá, dầu gì thì cũng là con rồng duy nhất trong trời đất.

Nhưng cuối cùng nó vẫn không làm.

Kỳ thật sống quá lâu, nhất là sống lâu hơn bất kì sinh linh nào, là một thể nghiệm rất kì quái.

Địch nhân, bằng hữu, từng kẻ từng kẻ một chết đi, những người mình thương yêu cũng vậy.

Dù là người ngươi yêu thương, hay căm ghét, dù ngươi có là kẻ tung hoành thế gian, bễ nghễ thiên hạ, thì ngươi vẫn không thể ngăn cản thời gian bò lên người họ, gấp nhăn làn da của họ, rồi thì đưa hết người này đến người khác bên cạnh ngươi ra đi.

Ngươi hết lần này tới lần khác nói với ai đó rằng, ngươi là gia gia của bọn họ, tổ gia gia, tổ tổ gia gia, tổ tổ tổ gia gia….

Sau đó lại nhìn bọn họ chết đi.

Đằng xà chán ghét cuộc sống như vậy, nên nó mới ở một mình.

Nó đã từng đi tới Thần Mộ ở cực tây, tới Doanh Châu ở cực đông, có lần quá buồn chán, còn bay lên Tinh Hải du ngoạn, đi tìm anh linh những kẻ nó từng quen biết để trò chuyện, nhưng nó bị chắn ở bên ngoài Tinh Hải, nơi ấy không phải ai cũng tới được, ít nhất chỉ có những kẻ có cái thứ gọi là Tinh Thần lệnh.

Nó cũng đã từng đi tới Tinh Thần các tìm Bạch Hà Viễn, đòi cái tấm lệnh bài ấy, sau khi ăn thịt hai Tống Táng giả, Yêu Quân đại nhân của chúng ta vẫn bị Bạch Hà Viễn đuổi ra khỏi Tinh Thần các.

Nhưng vậy thì thế nào?

Đánh không lại Bạch Hà Viễn nhưng Đằng xà trong thế giới này cũng coi là khó kiếm ra địch thủ.

Mà Đằng xà cũng chẳng phải là người tốt lành gì, à nhầm, yêu tốt lành gì.

Sống quá lâu, khiến Yêu Quân đại nhân thấy nhàm chán, thế là bắt đầu gây nên sóng gió, giết người tìm niềm vui.

Bạch Hà Viễn không thể rời khỏi Tinh Thần các, Tống Táng giả đến cũng chỉ tổ chết oan mạng mà thôi, nên Đằng xà vô pháp vô thiên một đoạn thời gian.

Mãi đến có một ngày, một người nam tử tới tìm nó.

Hắn nói, hắn gọi là Ngọc Hành, là Thủ Vọng Giả muôn dân trăm họ đời thứ tám của Thiên Lam viện.

Hắn muốn nó dừng tay.

Đằng xà đương nhiên đâu có chịu, chỉ là một Tinh Vẫn chưa tới trăm năm tuổi, nó không buồn để vào mắt.

Cho nên bọn họ đánh một trận, Đằng xà thua.

Nó làm theo ước định, làm con rùa rúc vào U Vân lĩnh.

Đương nhiên ở trong lòng Đằng xà, nó không hề cho là mình thua. Dù sao, đối với sinh linh, đối thủ lớn nhất của họ chính là thời gian. Vì vậy nó nhịn cho tới khi Ngọc Hành chết đi, thế là nó lại chiến thắng, như bao nhiêu lần trong quá khứ.

Thời gian là trợ thủ tốt nhất của nó, bất cứ kẻ địch nào của nó cũng sẽ có ngày ngã xuống trong con sông thời gian dài dằng dặc, để lại một mình nó trên đời. Nhưng chuyện Đằng xà trải qua được quá nhiều, cuối cùng có chút phiền chán.

Đương nhiên nó muốn hóa thành rồng, không phải là để đánh bại ai cả, nhưng yêu thì cũng sống có mục tiêu chứ, nếu không chẳng phải sẽ càng nhàm chán hơn sao? Cho nên thật ra thì có trở thành Chân Long hay Nghiệt Long, đối với nó cũng không quan trọng.

Nhưng nó đúng là không thể nào chịu nổi việc trở thành một Thái Thượng vong tình.

Sống quá lâu, người quen biết đương nhiên cũng nhiều, tuy rằng đa số họ đều đã chết cả rồi, nhưng Đằng xà vẫn nhớ rõ họ.

Dù cả thế giới này đều đã quên đi họ, nhưng Đằng xà lại có cảm giác nó có nghĩa vụ phải nhớ kĩ họ.

Vì họ đã từng sống cùng một thời với nó.

Nói ra có vẻ giống kiểu sĩ diện hão.

Nhưng đối với một người, à không, một con rắn đã sống quá lâu, trí nhớ chính là tài sản quý giá nhất trên đời của nó.

Vì vậy Đằng xà mới còn sống.

Mang theo biết bao nhiêu là trí nhớ về biết bao con người, và biết bao con không phải người.

“Cái thế giới này, thật sự là càng ngày càng tịch mịch a.” Nó lại rung đầu cho tuyết rơi xuống, quay qua gọi Tô Trường An: “Này, tiểu tử.”

“Hả?” Tô Trường An giật mình, quay lại. Ẩn Nguyên chết làm hắn chẳng còn hào hứng gì so đo với Đằng xà.

“Ngươi nói người ta sống cuối cùng là vì cái gì?” Nó hỏi, nét mặt có chút cô đơn.

Tô Trường An sững sờ, câu hỏi này khá là đột ngột, sau khi suy nghĩ một chút, hắn trả lời: “Ta cũng không biết, ta chỉ biết là, ta và một số người ta biết sống là vì có chuyện muốn làm.” Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn nhìn Cổ Tiễn Quân.

Cổ Tiễn Quân nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tô Trường An, hai người nhìn nhau, ăn ý cùng nhoẻn miệng cười.

Đằng xà nhìn thấy, nhịn không được lắc đầu: “Nếu người ngươi yêu rời khỏi nhân thế này trước ngươi thì sao?”

Tô Trường An im lặng, cảm thấy Đằng xà hình như có ẩn ý gì đó, hắn lại cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi nói: “Nếu chết oan uổng, ta nhất định sẽ báo thù cho họ, nếu đó là do đại nạn đến, ta sẽ mang theo trí nhớ về họ tiếp tục sống cho tới ngày ta chết.”

“Nhưng nếu cái ngày ngươi đợi đó đợi mãi mà nó không tới thì sao?”

“Mãi mà không tới?” Tô Trường An có chút kỳ quái, là người thì đều phải chết, dù có mạnh mẽ như Tinh Vẫn thì cuối cùng cũng sẽ có ngày hồn phải trở về Tinh Hải, làm gì có chuyện cái ngày đó đợi mãi mà không tới?

Nét mặt Đằng xà vẻ cô đơn càng nhiều, làm Tô Trường An không nỡ nói ra điều hắn nghĩ, hắn lại nghiêm túc nghĩ tiếp, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không biết phải trả lời như thế nào.

Qua hồi lâu sau, Tô Trường An ngẩng đầu lên, nhìn Đằng xà.

Hắn nói: “Vậy ngươi đi hỏi đi.”

“Hỏi? Hỏi ai? Hỏi cái gì?” Đằng xà khó hiểu.

“Ừ, hỏi.” Tô Trường An gật đầu, “Hỏi trời, hỏi trời nếu như đã gặp được nhau, vì sao lại phải biệt ly? Nếu như đã được sinh ra, vậy tại sao lại phải chết?”

“Hả?” Đằng xà sững sờ, lộ vẻ trầm tư, nhưng rất nhanh lại tiêu tán, nó nói: “Tiểu tử, tiếp theo ngươi định làm gì?”

Tô Trường An không theo kịp kiểu tư duy của Đằng xà, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Ẩn Nguyên chết rồi, Bắc Địa cũng không yên ổn, ta sẽ đi Giang Đông tụ họp với các sư thúc! Bàn cờ này của họ đánh quá nát, nên đổi người đánh cờ khác.”

Đằng xà nghe vậy, tròng mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng không biết nghĩ tới điều gì, lại nhảy lên đầu Tô Trường An.

“Xà gia gia ta ở U Vân lĩnh đợi quá lâu, giờ đang rảnh, theo ngươi đi Giang Đông chơi một chuyến.”

Tô Trường An nghe ra được ý tứ trong lời nói của Đằng xà, sắc mặt không khỏi vui vẻ, tuy không rõ vì sao Đằng xà lại quyết định như vậy, nhưng có một kẻ cường đại như nó đi cùng, đồng nghĩa sẽ có sự hỗ trợ cực lớn, ý định của Tô Trường An cũng dễ thành hơn.

Nên hắn gật đầu.

Hắn không nhìn thấy nét mặt của Đằng xà ở trên đầu hắn lại trở nên cô đơn.

Hỏi sao?

Ừ được, chúng ta cùng đi hỏi trời đi.

Bởi vì, Tiên cũng sẽ không chết a...

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.