Thư Kiếm Trường An

Chương 557: Chương 557: Vô cùng hung ác




Dịch giả: phuongkta1

Ngày thứ hai, dựa theo kế hoạch của Ôn Tử Ngọc, Hạ Hầu Minh, Thái Bạch đạo nhân cùng với Mục Lương Sơn đã đi đến dưới quan Hổ Đầu, bắt đầu tiến hành chiêu hàng Đồng Mộc Ấm.

Mới đầu vị Thần tướng dũng mãnh này chẳng thèm ngó tới Hạ Hầu Minh ở dưới cửa quan tự xưng là Hoàng đế Đại Ngụy.

Mặc dù tin tức Hạ Hầu Minh kế vị ở Giang Đông đã được truyền ra từ sớm, nhưng mà Đồng Mộc Ấm thu được tin tức lại là bệ hạ đang còn ở Trường An, vị Hạ Hầu Minh ở Giang Đông chỉ là con rối giả mạo Hoàng đế do Tô Trường An dựng lên.

Nhưng Đồng Mộc Ấm lại thực sự đã từng được gặp Hạ Hầu Minh, dung mạo người dưới quan kia hầu như không khác biệt so với trong trí nhớ của lão. Sau đó lại có Thái úy đương triều cùng với Thái Bạch Chân Nhân đứng ra bảo đảm. Vị Thần tướng đại nhân này sau một lúc do dự, rút cuộc nhận rõ thiếu niên dưới quan kia không thể nghi ngờ chính là Trục Man Đế.

Lập tức liền vội vàng mở cửa thành dẫn mọi người vào trong quan.

Thần tướng Đồng Mộc Ấm quỳ gối trước mặt Hạ Hầu Minh, dập đầu liên tiếp mấy cái, mỗi cái bịch bịch rung động, khiến người ta lạnh mình.

Rồi sau đó lại càng ôm lấy Hạ Hầu Minh bắt đầu khóc nức nở, muốn nói mặc dù biết rõ bệ hạ bị Tư Mã Hủ giam giữ, tuy có lòng tận trung yết kiến, nhưng lại không phải là đối thủ của Tư Mã Hủ, chỉ có thể dốc sức coi giữ biên quan, nhằm báo đáp ân huệ của tiên đế.

Thần thái kia, bộ dáng kia, trái lại là chân tình ý thiết, không giống giả mạo.

Hạ Hầu Minh đã làm con rối từ lâu nhìn thấy điều này, nghĩ đến mới thoát khỏi hang hổ lại sa vào bầy sói, ở bên cạnh không có nhiều người thân cận, lập tức liền đỏ vành mắt.

Vội vàng đỡ dậy Đồng Mộc Ấm đang quỳ rạp trên đất, hầu như muốn tâm sự một hồi.

Nhưng cùng lúc đó thân thể của gã chấn động, bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người kéo tới, gã liếc mắt nhìn lại, đã thấy Tô Trường An giờ phút này đang híp mắt, khóe miệng mang theo một nụ cười khó hiểu, gắt gao dõi theo gã.

Gã lúc này mới tỉnh ngộ lại, chính mình phạm vào kiêng kị.

Lời nói của gã ra tới khóe miệng vào lúc đó bị gã cứng rắn nuốt xuống, rồi sau đó lại cực kỳ không tình nguyện chỉ về Tô Trường An, nói với Đồng Mộc Ấm: “Đồng tướng quân, ta giới thiệu với ngươi một người, vị này chính là Sở vương của Trẫm, Thừa tướng Tô Trường An, Tô ái khanh. Trẫm có thể thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của Tư Mã lão tặc hoàn toàn dựa vào sự anh dũng của Tô ái khanh.”

Đồng Mộc Ấm sững sờ, lão đương nhiên không phải là hạng người ngu dốt, lúc nhìn những tướng lĩnh sĩ tốt chung quanh Tô Trường An mơ hồ có chiều hướng nghiêng về phía hắn, trong lòng lão bắt đầu trầm xuống, liền biết được Tô Trường An này chỉ sợ cũng không phải hạng người lương thiện gì, nói chung có lẽ cũng là kẻ lạm quyền giống như Tư Mã Hủ.

Trong lòng lão bắt đầu chuyển động, mặc dù một lòng đền đáp Đại Ngụy, nhưng vẫn biết giờ phút này không thể trở mặt với Tô Trường An, bởi vậy, sau khi lão do dự một lúc, liền đi tới trước mặt Tô Trường An, chắp tay khom người nói: “Đồng Mộc Ấm bái kiến Sở vương điện hạ.”

Vốn tưởng rằng Tô Trường An vào lúc đó sẽ đáp lại lão, nâng lão dậy.

Nhưng ai ngờ con mắt của Tô Trường An vào khi đó hiện lên một đường hàn mang, thanh tuyến lạnh như băng cùng lúc đó từ trong miệng của hắn vang lên.

Hắn nói: “quỳ xuống.”

Thanh âm kia tới quá mức đột ngột, chớ nói Đồng Mộc Ấm sững sờ, dù cho đám người Hoa Phi Tạc đã hiểu rõ Tô Trường An lúc này cũng sững sờ, hiển nhiên không ngờ tới Tô Trường An đột nhiên sẽ nói ra như vậy.

“Điện hạ có ý gì?” Vẻ mặt Đồng Mộc Ấm trở nên có chút khó coi, Tô Trường An mặc dù là Sở vương, nhưng trên danh nghĩa vẫn như cũ là bề tôi Đại Ngụy, Đồng Mộc Ấm lão quyết không có lý quỳ lạy hắn.

Coi như Tô Trường An thực sự muốn làm hành động mưu quyền soán vị, nhưng lúc này Hạ Hầu Minh còn sống, chính như Tư Mã Hủ, người thống trị thiên hạ chỉ sợ cũng không ngang ngược càn rỡ như hắn.

Mà đám người Hoa Phi Tạc bên cạnh Tô Trường An lông mày cũng nhăn lại, thầm cảm thấy cử động lần này của Tô Trường An có chút hùng hổ dọa người quá mức, cùng vị Tô Trường An mà bọn họ quen biết dường như khác nhau một trời một vực.

Nhưng Tô Trường vẫn làm như không thấy đối với phản ứng của những người xung quanh.

“Ý gì?” Hắn lạnh lùng liếc nhìn Đồng Mộc Ấm, nói: “ta chính là Sở vương được bệ hạ sắc phong, ban thưởng chín tích, thăm viếng không xưng tên, kiếm lý lên điện, vị trên chư hầu vương, tấu sự không xưng thần, chịu chiếu không bái. Ngươi nói, ngươi đã bái bệ hạ, có phải cũng nên cúi đầu bái ta hay không?”

Vừa nói chuyện, hàn quang trong con ngươi hắn cực thịnh, giống như băng cứng vạn năm kia, không bao giờ tha đổi, trực tiếp làm người run rẩy.

Vẻ mặt Hạ Hầu Minh vào lúc đó trở nên cực kỳ khó coi, trong suy nghĩ của gã, Tô Trường An rõ ràng là đang cảnh cáo gã, hiểu rõ thân phận của mình. Điều này khiến cho vị Hoàng Đế trẻ tuổi này hầu như đều đốt hết máu nóng trong người, gương mặt bởi vì phẫn nộ mà trở nên đỏ bừng, nhưng rốt cuộc lại không dám nói ra một chút ngữ điệu bất mãn, chỉ có thể cúi đầu xuống, cắn răng, nắm chặt hai tay mình, dùng sức tới mức đốt ngón tay trắng bệch.

Vẻ mặt Đồng Mộc Ấm cũng không hề tốt, ánh mắt của lão chuyển qua lại giữ Tô Trường An cùng Hạ Hầu Minh, nói chung liền đoán được tình cảnh lúc này của Hạ Hầu Minh.

Lão rốt cuộc không muốn nhìn thấy Hạ Hầu Minh khó xử, chỉ có thể đè xuống lửa giận trong lòng mình, bịch một tiếng quỳ xuống, trong miệng hô to nói: “thần Đồng Mộc Ấm, bái kiến Sở Vương điện hạ.”

Khi đó, sương lạnh trên mặt Tô Trường An chợt tan thành mây khói, hắn cười tủm tỉm vươn tay nâng Đồng Mộc Ấm dậy, nói ra: “a..., tướng quân có thể quy thuận ta, ta quả thực có may mắn thật lớn.” Thần thái kia, bộ dáng kia đâu còn một chút bộ dạng hùng hổ dọa người như lúc trước.

Mọi người vào lúc đó trầm mặc lại, không biết nói như thế nào.

Đồng Mộc Ấm cùng lúc đó khẽ gượng gạo gật đầu, cũng không đáp lại lời nói của Tô Trường An.

Tô Trường An cũng không giận, hắn đã có được đồ vật gì đó mà mình muốn có được, hắn vẫn như cũ mang theo nụ cười nhìn về đám người đang còn sững sờ một bên, nói ra: “Quy Vân huynh, Hoa sư thúc làm phiền các ngươi đi cùng Đồng tướng quân một chuyến, lựa chọn một ít nhân mã của lão, những sĩ tốt còn lại xếp vào dưới trướng tướng quân, một lính ta cũng không lấy.”

Lời này vừa ra, sắc mặt Đồng Mộc Ấm hơi trì hoãn, lập tức liền khúm núm đi theo hai người Hoa Phi Tạc xuống dưới thành bổ nhiệm binh mã.

Rồi sau đó mọi người cũng bắt đầu sắp xếp binh lính dưới tay mình xây dựng cơ sở tạm thời trong quan.

Tô Trường An lập tức cùng Cổ Tiễn Quân chậm rãi lên đường đi tới chỗ trước mặt, đưa mắt ngắm nhìn nơi xa.

Mà chỗ đó chính là khu vực của quân Man, cũng là đích đến đầu tiên của bọn họ chuyến này - trấn Bạch Mã.

“Trường An...” Cổ Tiễn Quân ở một bên nhìn Tô Trường An đã mọc ra không ít râu ria muốn nói lại thôi.

“Như thế nào? Mụi muốn hỏi ta vì sao lúc nãy lại hùng hổ dọa người như vậy?” Tô Trường An dường như đoán được tâm tư của Cổ Tiễn Quân, hắn ngoái đầu nhìn lại cười nói.

“... Ừ...” Cổ Tiễn Quân khẽ gật đầu, nhưng thần sắc trên mặt lại có chút bất an, dường như trong lòng có chút áy náy với việc chính mình hoài nghi Tô Trường An.

“Ta cũng không phải cố ý làm nhục lão.” Tô Trường An nói ra, sắc mặt nghiêm túc, thanh âm cũng trầm thấp thêm vài phần: “ta đang cứu lão.”

“Hả?” Cổ Tiễn Quân khó hiểu.

“Trong lòng Đồng Mộc Ấm còn có ý niệm thuần phục chính thống, nếu như lão làm hỏng việc lớn của ta, ta cũng không thể không giết lão. Nhưng dù sao lão cũng là người trung liệt, so với đám người Dịch Dương Châu mạnh mẽ gấp nhiều lần, ta lại không đành lòng giết lão, chỉ có thể khiến cho lão tạm thời thần phục, mặc dù tàn nhẫn, nhưng ít ra có thể cho ta một cái lý do, không giết lão đi.”

Thanh âm của Tô Trường An cùng lúc đó càng nhỏ, dường như còn mang theo một cỗ ủ rũ thật sâu.

Cổ Tiễn Quân nghe lời ấy, trong lòng một chỗ mềm mại dường như bị nó xúc động, trong con ngươi trồi lên một vẻ nhu tình, nàng không biết dũng khí từ đâu sinh ra, đi tới sau lưng Tô Trường An, thò tay ôm lấy, mà cùng lúc đó đầu đã áp ở trên lưng hắn.

“Thật xin lỗi.” Nàng nói như vậy.

“...” Tô Trường An cúi đầu trầm mặc.

Lại có điều gì để thực sự xin lỗi?

Sư thúc tổ Ngọc Hành đã từng nói.

Lấy ác trừ ác, lấy thiện tìm thiện.

Mà ta, muốn diệt trừ tội ác trong thiên hạ.

Cần phải làm việc cực kỳ hung ác này.

Tất cả, cũng chỉ là mới bắt đầu.

Tô Trường An ngước nhìn phương xa, đôi mắt cùng lúc đó bắt đầu híp lại.

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.