Thư Ký Hợp Ý Của Tổng Giám Đốc

Chương 11: Chương 11




“Sao anh bỗng nhiên quay về thế? Buổi chiều không cần họp sao?” Mạnh Dục Thành nhìn dáng vẻ mong chờ của cô thì không nhẫn không nói: “Vẫn còn phải họp nữa, nhưng anh có nhiệm vụ giao cho em.”

Haizz, thật không nên nhất thời mềm lòng hứa với cô tạm thời không công khai tình cảm mà, Mạnh Dục Thành anh từ khi nào thì phải phải lén lén lút lút như vậy chứ? Thậm chí ngay cả việc ôm bạn gái mình một cách quang minh chính đại cũng không được.

“Nhiệm vụ gì?” Thẩm Nhã Hinh mở to đôi mắt long lanh nhìn anh, việc mà cô nguyện ý làm nhất chính giúp anh chia sẻ công việc. Nhưng chỉ tiếc là năng lực quá có hạn, việc mà cô có thể giúp không nhiều, nên vừa nghe mình có nhiệm vụ cô liền quên đi sự buồn rầu lúc nãy, xém tí nữa là đã vỗ tay hoan hô rồi.

Mạnh Dục Thành lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, tốc độ thay đổi của cô cũng quá ư là nhanh rồi, con người đơn thuần như thế nào mới làm được vậy cơ chứ, “Chiều anh sẽ hợp với người trong công ty, nên cần người tiếp đãi Khang Thái…”

“Để em, để em, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.” Chưa kịp đợi anh nói hết câu cô đã ngắt lời, chỉ sợ bị anh thu hồi quyền lợi, không phải chỉ là tiếp đãi một người bạn nước ngoài thôi sao, quá dễ rồi.

“Ừ, bữa trưa ông ấy muốn ăn những món nhạt một chút, lúc nãy có người góp ý nói gần đây có một nhà hàng làm những món hầm cách thủy rất ngon, em biết nhà hàng đó không?” Mạnh Dục Thành phủi những sợi tóc rối trên mặt cô xuống, ngón tay lưu luyến trên da thịt mềm mại của cô.

“Ừm, em biết chỗ đó, gần nơi này có nhà hàng nào ngon em đều biết hết.” Thẩm Nhã Hinh nói với vẻ đắc chí rồi bắt đầu kể cho anh nghe nhà hàng nào ăn món gì ngon, thậm chí ngay cả nơi nào bỏ nhiều bột ngọt cô cũng biết nữa.

Mạnh Dục Thành phì cười, “Em mới đến Dương Khải có bao lâu mà sao nhà hàng quán ăn nào em cũng ăn qua hết vậy?”

“Nào có đâu.” Cô nghịch ngợm nháy mắt với anh, “Có internet mà, quán ăn nào ngon đều sẽ được dân mạng giới thiệu, anh biết không, gần chỗ này có một tiệm làm bánh trứng trái cây rất là ngon, thần kỳ lắm luôn á, em lớn như vậy mà chưa từng…” Chiếc môi nhỏ nhắn đang liếng thoắng không ngừng bị một cánh môi dày bịt lại, Thẩm Nhã Hinh ai oán trách mắng: “Bên ngoài có người đó.”

Ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, Mạnh Dục Thành không nhịn được hôn sâu hơn nữa, cặp môi anh đào mê người trong mơ, còn có những chiếc răng ngọc của cô nữa… hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp, ngón tay anh vuốt ve dái tai mềm mại của cô, khiếng cô ngâm ra tiếng, đầu lưỡi quẫn quít đưa sâu vào trong khoang miệng cô.

Thẩm Nhã Hinh bị nụ hôn cuồng nhiệt này hôn đến mơ hồ đầu óc, nếu không phải được anh gắt gao ôm lấy thì e rằng cô đã té xuống mất rồi. Bỗng nhiên có một vật cứng nóng ép lên bụng dưới của cô, cô không nhịn được muốn lấy tay gạt nó ra, nhưng sau khi nghe thấy tiếng rít hơi của anh cô mới sực nhớ ra thứ đó là gì, cơ thể cô bỗng chốc cứng ngắt tại chỗ!

Gặp quỷ, anh đã cố gắng khắc chế bản thân như thế rồi mà cô còn cố ý chọc ghẹo anh nữa, Mạnh Dục Thành nắm lấy chiếc cằm nhọn của cô, ánh mắt thăm sâu nhìn cô: “Buổi tối về anh sẽ thu thập em, hay là… em muốn bây giờ?” Ám chỉ của anh đã quá rõ ràng, Thẩm Nhã Hinh không chịu nổi nữa bèn xoay mặt qua một bên không thèm nhìn anh, đáng ghét, ở đây là phòng làm việc đó, tuy rằng đã được ngăn cách bởi một cánh cửa, bên hông còn có một tấm kính lớn mà bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong nhưng bên trong lại có thể thấy rõ ràng mọi thứ bên ngoài ngăn cách lại, nhưng cô vẫn sợ bị người ta phát hiện mà.

“Đừng… bên ngoài có người.” Sự phản kháng yếu ớt của cô khi lọt vào mắt Mạnh Dục Thành lại thành quyến rũ mê người, anh xấu xa bấm khóa trái cửa lại, kéo cô qua bên tấm kính thủy tinh lớn.

“Anh làm gì vậy?” Hành động đột ngột của anh khiến cô đề cao cảnh giác, cô có dự cảm xấu!

“Làm cái này.” Anh bế bổng cô lên, rồi đưa tay vén váy cô, để cặp đùi thon dài trắng trẻo quấn lên eo anh, u cốc rất vừa khít mà đặt ngay nơi đó của anh.

“Đừng đừng, buông em ra đi.” Cô không dám la lớn mà cũng không dám làm hành động gì sợ phát ra tiếng, chỉ có thể tức giận nhéo vai anh, nhưng vai anh quá chắc, ngược lại khiến cho tay cô bị đau, anh định làm gì thế trời? Chẳng lẽ muốn cô ở đây… “Em còn nhúc nhích lung tung nữa thì anh làm thiệt đó.”

Lời uy hiếp âm hiểm của Mạnh Dục Thành khiếng Thẩm Nhã Hinh lập tức im lặng ôm cổ anh, nhỏ nhẹ cầu xin, “Chồng à, đừng ở đây mà, buổi tối người ta sẽ hoàn toàn nghe theo anh hết…” Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cũng không dám tưởng tượng tối nay sẽ ra sao, nhưng dù có làm gì đi nữa thì cũng tốt hơn là làm tại đây gấp trăm lần.

“Muốn em làm gì cũng được? Em đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo anh?” Anh cười khẽ, nắm lấy tâm lý lo sợ của cô mà tiến hành ký kết một hiệp ước bất bình đẳng.

Thẩm Nhã Hinh do dự một hồi, hình ảnh bị anh ức hiếp lúc trước vẫn đang ẩn hiện trong đầu, nhưng Mạnh Dục Thành như đang cố ý nhấn mạnh sự tồn tại của mình vậy, phần eo khẽ dùng sức khiến cho hoa huyệt nhạy cảm bị đụng cho run rẩy.

“A… em hứa em hứa, mau thả em xuống.” Thẩm Nhã Hinh la lên, cô hạ quyết tâm đáp ứng yêu cầu của anh, chỉ cần bây giờ anh chịu tha cho cô là được, chứ cứ tiếp tục như vậy thì những người bên ngoài sẽ phát hiện mất.

“Ngoan.” Mạnh Dục Thành chậm chạp không nỡ mà khẽ ma sát qua lại ở eo cô, nhìn dáng vẻ cắn chặt môi không biết làm sao của cô, anh thật muốn cô ngay bây giờ mà, nhưng cuối cùng vẫn chỉ in một nụ hôn nhẹ lên môi cô rồi buông tay thả cô xuống, “Về nhà sớm chút, ngoan ngoãn đợi anh.” Thẩm Nhã Hinh nhanh chóng vuốt thẳng lại chiếc váy, chỉ sợ bị người ta nhìn ra được cái gì đó. Sau đó ngay cả mắt anh cũng không dám nhìn mà chỉ nhìn chằm chằm mặt đất nói: “Thế em đi trước đây.”

“Đi đi, Khang Thái đang ở phòng nghỉ của công ty dưới lầu 4, em qua đó kiếm ông ta.”

“Dạ.”

“Đợi chút.

“Sao vậy?” Thẩm Nhã Hinh nhìn anh.

Mạnh Dục Thành nở một nụ cười thấy ghét nhìn cô nói, “Mặt em đỏ chót à, tốt nhất là nên đi rửa mặt trước đã.”

Đáng ghét, ăn hiếp người quá đáng mà, Thẩm Nhã Hinh đi đến tầng 4 rồi mà vẫn tức giận mắng anh, người đàn ông này lúc nào cũng chọc cô để kiếm vui hết, con người trầm tĩnh trước mắt người khác với người đàn ông độc miệng hư đốn trước mặt cô khiến cô bị quay mòng mòng đến mức chóng mặt., chỉ hơi chút không để ý liền bị rơi vào cái bẫy xấu xa của anh ngay.

“Haizz.” Thẩm Nhã Hinh ngồi trong phòng VIP mát mẻ, trước mặt là những món ăn tinh tế, cô đã thở dài lần thứ N lần rồi, cô càng nghĩ càng cảm thấy Mạnh Dục Thành hồi nãy là cố ý, mục đích là để ép cô nói tối về sẽ nghe theo anh hết.

Thật đáng ghét, Thẩm Nhã Hinh phát hiện anh không chỉ thích thao túng cơ thể cô, mà còn thích khiếng cho cô phải chủ động đi làm một số việc khiến cô xấu hổ nữa, a a a a a a, càng nghĩ càng tức mà, sao anh có thể như vậy chứ!

“Thẩm tiểu thư không thích món ăn ở đây sao?”

Khang Thái không hiểu nhìn cô gái thanh tú trước mặt, cho dù thức ăn có ngon cỡ nào đi nữa mà bên hông lại có một người không ngừng thở dài thì cũng sẽ khiến người ta ăn không ngon miệng rồi.

“Không không, sao có thể chứ, món ăn ở đây đều rất ngon.”

Thẩm Nhã Hinh liền nhanh chóng xin lỗi, đưa tay mở nắp cái chung nhỏ trước mặt ra, cô chọn món bồ câu hầm với đương quy và táo đỏ, mùi vị rất tuyệt mà lại không ngán nữa.

Ngược lại, người la làng đòi ăn món thanh đạm là ông Khang Thái đây lại chọn món giò heo hầm với đậu phộng khiến cho Thẩm Nhã Hinh xém thì rớt mắt kiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.