Thư Ký Hợp Ý Của Tổng Giám Đốc

Chương 16: Chương 16




“Được… được thôi…” Haizzz, ai kêu đã hứa rồi thì phải làm chứ, thế Thẩm Nhã Hinh đành thấy chết không sờn mà gật đầu đáp ứng anhh, nhưng chỉ chưa đầy một phút sau đó cô liền hối hận.

“Đúng vậy, ngậm lấy nó, đừng dùng răng.” Mạnh Dục Thành hít sâu, nhìn dáng vẻ cô dùng chiếc miệng nhỏ nhắn để phục vụ cho mình, tuy là chẳng có kỹ xảo điêu luyện gì cả, nhưng vẫn có thể dễ dàng khiến anh trở nên căng trướng đến mức phát đau, “Ừm, chính là như vậy, ngậm vào nhiều hơn chút nữa.” Thẩm Nhã Hinh chỉ cảm thấy vừa giận vừa xấu hổ, nhưng cứ liên tục nghe tiếng rên của anh thôi mà cô lại bắt đầu cảm thấy nóng rực toàn thân, chuyện gì thế này, rõ ràng là anh không có đụng vào người cô cơ mà.

Đầu ngực bỗng nhiên bị anh kéo mạnh một cái, cảm giác vui sướng khiến cô quên mất trong miệng vẫn đang ngậm chặt cực đại của anh là khẽ ngâm ra tiếng, bên tai vang lên lời chọc ghẹo của Mạnh Dục Thành: “Cô nhóc hư đốn này, em có thể giải thích một chút tại sao chỗ này lại trở nên căng cứng như vậy không?” Làm gì có! Thẩm Nhã Hinh vốn muốn phủ nhận, nhưng chưa kịp mở miệng thì một bên đầu ngực khác lại bị anh bắt lấy, hai tay cùng trêu đùa khiến cô một chữ cũng không nói nên lời, chỉ có thể mơ hồ mà ngâm ra tiếng.

“Miệng đừng ngừng, tiếp tục liếm nó đi.” Mạnh Dục Thành tiếp tục ra lệnh, tay thì vẫn không ngừng trêu chọc bầu ngực của cô, nó mềm mại đến mức khiến anh yêu thích không thôi.

Thẩm Nhã Hinh có khổ mà chẳng thể nói nên lời, anh cứ liên tục sò mó cô kiểu này cô lấy đâu ra tinh lực mà chăm sóc cho cực đại của anh cơ chứ? Không được bao lâu sao thì cô không thể chịu nổi sự trêu đùa của anh nữa nên chỉ có thể tội nghiệp cầu xin: “Đừng có sờ nữa, thật khó chịu…”

“Chỗ nào khó chịu?” Mạnh Dục Thành biết rõ mà vẫn hỏi.

“Cả người… chỗ nào cũng khó chịu…”

Cô mở cặp mắt to long lanh ánh nước nhìn anh với vẻ cầu xin, khoái cảm quen thuộc theo từng động tác của anh mà lan tỏa khắp người cô, nhưng anh lại không tiếp xúc trực tiếp với cô như mọi lần khiến cô cảm thấy thật khó chịu.

Dáng vẻ tội nghiệp của cô khiến Mạnh Dục Thành nắm lấy cằm cô mà hôn thật sâu lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn, hôn đến khi thỏa mãn rồi mới khàn khàn nói: “Ngoan ngoãn liếm, đợi tí nữa sẽ thưởng cho em.” Người phụ nữ bé nhỏ này dưới sự dạy dỗ của anh đã dần hiểu được mùi vị tình dục rồi, anh không hề bỏ sót hành động ma sát hai chân lại với nhau của cô.

Thẩm Nhã Hinh nghe anh nói thế thì chỉ đành ngậm cực đại của anh vào miệng lần nữa, nghe theo chỉ thị của anh mà liếm láp nó, đầu lưỡi khẽ lướt qua đỉnh cực đại, thậm chí còn mở chiếc miệng nhỏ nhắn ra hết cỡ để cố gắng đem nửa phân thân còn lại của anh ăn vào miệng, nhưng của anh quá lớn mà miệng cô lại quá nhỏ, có cố gắng cỡ nào cũng chỉ ngậm được thêm sâu một chút mà thôi, nhưng chỉ cần nhìn hình ảnh dâm đãng như thế thôi anh cũng đã cương cứng đến mức muốn nổ tung rồi.

Hai cánh môi anh đào đỏ thắm vì cố gắng phục vụ anh mà càng thêm kiều diễm, nước miếng vì không kịp nuốt xuống mà chảy xuống hai bên miệng, tạo thành những sợi chỉ bạc óng ánh.

Mạnh Dục Thành cuối đầu nhìn thấy cô không ngừng khép mở hai chân thì phì cười, anh đưa tay dò vào u cốc giữa hai chân cô thì sờ thấy một mảnh ướt đẫm.

Thẩm Nhã Hinh bị hành động đột ngột của anh dọa cho hết hồn, định ngẩng đầu nhìn anh thì lại bị anh dùng tay đè lại không cho rời khỏi, ngón tay anh vẫn không ngừng dao động tại nơi bí mật của cô.

“Ưm ưm…” Cô lắc đầu, hòng muốn kêu anh dừng lại, nhưng vì trong miệng vẫn còn cực đại của anh nên khiến anh càng thêm thoải mái.

Cô lắc mông qua lại để trốn tránh sự trêu chọc của anh, nhưng tay anh cứ như hình với bóng mà đeo bám theo mông cô, có làm như thế nào cũng không tránh thoát được, một tay khác của anh lại càng quá đáng hơn mà mò tới đỉnh nhọn của cô khẽ kéo ra rồi vò nắn qua lại.

Thật quá đáng mà, cứ tiếp tục như vậy nữa cô sẽ chịu không nổi mất… Buồn bực không chỗ nào phát tiết nên Thẩm Nhã Hinh chỉ đành càng dùng sức hơn mà hút chặt cực đại của anh, cứ như chỉ cần như thế thì sẽ giảm bớt được cảm giác nóng rực trong cơ thể vậy.

“Bảo bối, thật ngoan, em làm rất tốt.” Chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô rất thông mình mà cuốn lấy đỉnh đầu phân thân của anh, không hừng hút chặc vào, ngon tay ngọc ngà thì vịn lấy phần cự long mà cô không không thể nhét vào miệng được, nhưng lại bị anh kéo qua vuốt ve hai chiếc túi ở hai bên.

Nhất định là có gì đó không đúng, trong miệng vẫn đang ngậm chặt anh, bên tai thì cứ không ngừng nghe lời khen ngợi

của anh, còn ngón tay của anh thì cứ không ngừng trêu đùa u cốc đầy mật dịch của cô, thế mà cô lại bắt đầu trở nên hưởng thụ, thậm chí còn cố gắng mở to miệng hơn nữa để có thể đem phân thân của anh nuốt vào nhiều hơn nữa.

Cô nâng mông ngọc lên, không tránh né nữa, mà ngược lại đi nghênh đón những ngón tay linh hoạt của anh, mỗi lần nhụy hoa sâu bên trong u cốc bị anh lướt qua thì cô sẽ phát ra tiếng ngâm êm tai, sau đó sẽ ngậm cực đại của anh chặt hơn nữa.

“Nào, đứng lên.”

Mạnh Dục Thành khàn khàn nói, có lẽ lần sau anh sẽ bộc phát ngay trong miệng cô, nhưng lần này anh vẫn còn có thứ muốn dạy cô nữa.

Thẩm Nhã Hinh nâng đôi mắt long lanh lên nhìn anh với vẻ không hiểu những vẫn thuận theo lực kéo của anh mà đứng dậy, rồi lại bị anh chỉnh thành tư thế đứng tựa lưng vào người anh, “Làm gì vậy?” Cực đại của anh rất trực tiếp mà chống ngay mông cô khiến cô muốn làm lơ bỏ qua cũng không được.

Anh xoay đầu cô qua in một nụ hôn lên môi cô, sau đó ôm cô vào lòng, một tay nắm lấy một bên ngực cô, một tay khác thì tách cánh hoa của cô ra quết lấy nước dịch trét lên nụ hoa non mềm rồi bắt đầu lúc mạnh lúc nhẹ mà xoa nắn trêu chọc cô.

“Ưm…”

Cô bỗng chốc bị hành động ngang ngược bá đạo của anh chinh phục, ngay cả lời kháng nghị cũng thẳng thể nói nổi, hai chân mềm oặt đến nỗi chẳng thể đứng vững được nữa, cả người đều dựa hết hẳn lên người anh, cô không khống chế được mà ngâm ra tiếng rên yêu kiều.

“Thoải mái không?”

Anh liếm liếm vành tai của cô, cơ thể đã nhiều ngày không đụng chạm da thịt nay lại càng nhạy cảm hơn, dịch yêu của cô không chỉ thấm ướt cả bàn tay anh mà còn dọc theo đùi thon của cô mà chảy xuống, tạo thành những sợi chỉ bạc óng ánh.

“Bảo bối, mở mắt ra.”

Mạnh Dục Thành dụ dỗ cô, mong chờ nhìn xem phản ứng của cô sẽ là như thế nào, “Nhìn chỗ đó kìa.”Thẩm Nhã HInh bị anh dụ dỗ mở mắt nhìn về hướng mà anh chỉ.

Cô nhìn vào chiếc gương trước mặt, hình ảnh của họ hiện rõ lên trên đó, khuôn mặt cô đỏ ửng lên bởi tình dục, mang theo kiều mị hấp dẫn, hai tay anh thì đặt lên nơi nhô lêncủa cô, sao anh lại… “Em thật đẹp, lúc em năn nỉ cầu xin anh trông càng dễ thương hơn nữa.” Anh như là chê không đủ kích thích vậy, tiếp tục nói những lời khen ngợi khiến cô đỏ mặt tía tai.

Rõ ràng là cô đang từ chối, rõ ràng là không muốn, nhưng lại vẫn nhìn chằm chằm vào gương để quan sát kỹ từng động tác mà anh đang đối xử với cô.

“Đừng.”

Thẩm Nhã Hinh miệng thì từ chối, nhưng thân thể lại rất nghe lời, rất vui sướng mà nhận lấy sự trêu đùa của anh, thậm chí còn bắt đầu cảm nhận được khoái cảm tuyệt vời đang lan tỏa khắp người.

Mạnh Dục Thành lập tức cảm nhận được cơ thể bỗng nhiên căng cứng và co rút lại của cô, anh liền không chút lưu tình mà tăng tốc độ ngón tay.

“A…” Cô thở gấp mà đi lên cao trào với hành động của anh, “Chồng…” Cô run rẩy đứng trong lòng anh.

Thật xấu hổ quá, cô nhắm mắt lại để trốn tránh sự thật, cô không dám nhìn dáng vẻ phóng đãng của chính bản thân trong gương, nhưng cô biết, anh nhất định đang rất mãn nguyện khoái chí, bởi vì dục vọng mà anh đang chống lên mông cô đã đâm đến nỗi cô cảm thấy đau rồi.

Mạnh Dục Thành không cho cô quá nhiều thời gian để khôi phục lý trí, Thẩm Nhã Hinh chỉ vừa mới trải qua đợt cao trào đó anh liền thở gấp nâng cao chân cô lên.

“Enh làm gì vậy?”Thẩm Nhã Hinh xém nữa thì bị hành động thô lỗ của anh làm cho té xuống đất nên liền nhanh chóng vịn lấy tấm gương trước mặt để giữ thăng bằng.

“Anh xin lỗi.”Giọng nói của Mạnh Dục Thành khàn khàn không giống ngày thường, “Anh khống chế không nổi nữa rồi, hy vọng sẽ không làm đau em.”

Kế hoạch chọc ghẹo cô có vẻ như không thuận lợi lắm, phản ứng của cô dễ thương hơn, gợi cảm hơn tưởng tượng của anh nhiều khiến cho anh không thể khống chế được dục vọng đang mong muốn được rong ruổi trong người cô nữa.

Cô như quả trái cây chín mọng đnag chờ anh tới hái vậy. Anh bắt lấy cái mông đang muốn chạy trốn của cô, hai tay xoa nắn thịt mông non mềm của cô, tay khẽ dùng lực tách mông cô ra, hoa cúc nhỏ màu hồng phấn liền lộ ra ngoài, bởi vì sự trêu ghẹo lúc nãy mà giờ chỗ này của cô cũng ướt đẫm một mình.

Thẩm Nhã Hinh bị hành động của anh dọa cho hết hồn, cô vùng vẫy cầu xin, “Đừng như vậy nữa, chúng ta về phòng được…” chữ cuối cùng vẫn chưa kịp nói ra liền bị sự tiến vào không hề báo trước của anh làm cho nuốt trở vào họng.

Cảm giác bức ép từ hoa huyệt truyền khắp người khiến cho cô ngay cả kêu cũng chẳng thành tiếng, chỉ có thể mở to cặp mắt long lanh nhìn anh, bị động mà nhận lấy mỗi một cái tiến vào yêu thương của anh.

Hoa huyệt chưa được ngón tay làm rộng đang cố gắng đấu tranh vùng vẫy, bị gậy thịt to lớn chèn ép nên đành phải run rẩy mà mở rộng ra.

“Ưm… ưm…”

Cũng không phải là đau lắm nhưng lại có cảm giác như bị một cây gậy sắt nóng hổi xuyên xỏ qua lại vậy, gậy thịt của anh cương cứng hơn bất kỳ lần nào trước đó, ngay cả bàn tay mà anh đang kiềm lấy eo cô cũng nóng hổi như lửa.

Nhìn cực đại của mình từng chút từng chút một bị nơi giữa hai đùi cô nuốt lấy, cảm nhận được bức tường thịt bên trong cô vì bị anh chèn ép mà phải thoi thóp mở rộng hết cỡ, anh khẽ gầm nhẹ một tiếng rồi trực tiếp đâm sâu vào bên trong, chưa đợi cô kịp thích ứng liền nhanh chóng lấy ra rồi đẩy vào.

“Đừng mà, chậm một chút, a…”

Thẩm Nhã Hinh cố hết sức bắt lấy gương trơn láng phía trước mặt, cô bị sự mãnh liệt của Mạnh Dục Thành thúc đẩy đến mức đứng không nổi,, nhưng Mạnh Dục Thành đã bị dục vọng khống chế sao có thể nghe thấy được tiếng cầu xin của cô cơ chứ, anh chỉ lo nắm chặt eo cô để cô có thể dễ dàng hơn mà nhận lấy sự va chạm từ anh.

Cô muốn vùng vẫy, muốn hét lớn, nhưng thân thể lại bị sự xâm chiếm điên cuồng của anh mang đến một đợt cao trào mới, tại sao, rõ ràng là một tư thế khó chịu như vậy… Dịch thể theo động tác của Mạnh Dục Thành mà từ từ trào ra ngoài, chảy dọc theo đùi của cô xuống đến bắp chân thậm chí ngay cả mặt sàn cũng có, Mạnh Dục Thành bỗng nhiên thả chậm tốc độ, dao động qua lại tứ phương tám hướng như là đang muốn tìm kiếm thứ gì đó vậy, “Ơ?” Thẩm Nhã Hinh tạm thời thở phào được một cái, ngước nhìn anh qua gương.

“Hình như là ở gần đây…” Mạnh Dục Thành như đang tự nói với bản thân, mà cũng hình như đang nói với cô.

“Cái gì?”

Vật cứng rắn vẫn đang trong người cô khẽ lướt qua một chỗ nào đó, Thẩm Nhã Hinh liền kêu lên ‘á’ một tiếng thật lớn. Hoa huyệt chịu đủ sự chà đạp lại càng thít chặt hơn nữa, gắt gao cắn lấy cực đại của anh.

“Đúng thế, bảo bối, đây chính là điểm nhạy cảm của em.”

Mạnh Dục Thành vừa thở gấp vừa nói bên tai cô, nhưng không đợi câu trả lời của cô mà chỉ lập tức nhắm vào nơi đó mà bắt đầu dùng sức xuyên xỏ.

Khoái cảm kinh người lập tức khiến cô đầu hàng, cô ngay cả sức lực để chống đối cũng không còn, vì để tìm kiếm được nhiều hơn cảm giác vui vẻ, cô thậm chí còn lắc mông để anh đi vào sâu hơn nữa, dễ dàng hơn nữa và có thể đụng chạm mạnh hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.