Thư Ký Lâm Sao Thế?

Chương 2: Chương 2: Thư kí của tui siêu thảm






“Lần đầu gặp gỡ của thư kí và tôi.”

***

Tôi đang chìm trong cơn tức giận, kí ức về Lâm Ý Nhất lại tuôn trào ồ ạt tựa như bọt sóng. Tôi nhớ lần đầu gặp Lâm Ý Nhất vào bảy năm trước, tình huống cực kì cũ rích, giống hệt đoạn mở của truyện tổng tài ba xu vậy.

Nói đến lần đầu gặp Lâm Ý Nhất, không thể không nhắc tới một lão tổng bất động sản béo phì nọ, con cái đã ba lứa rồi mà vẫn ăn chơi bạt mạng, thích sinh viên thuần khiết, đặc biệt phải là nam.

Tôi ghê tởm lão, cần quái gì lí do, tôi chỉ chướng mắt lão thôi. Nhưng thế giới của lũ chó già trưởng thành chính là không có sự lựa chọn, tất cả đều luẩn quẩn chung một vòng, sẽ luôn có những cuộc hẹn chẳng thể nào lờ đi được.

Ngày ấy là một buổi tụ tập tư nhân, mười mấy người ngồi trong phòng tiếp rượu kín, gần như tề tựu đủ tất cả những kẻ tôi ghét, hôi hám bẩn thỉu. Tửu lượng của tôi không tốt, uống vài ly đã nhức đầu, gởi tin nhắn bảo tài xế tới đón mình, còn chưa kịp nhấn phím gởi, bỗng chốc nghe được chuỗi âm thanh xé toạc chối tai.

Tôi trông thấy con lợn béo ục ịch nọ đang đè một người trên bàn, giữ chặt cổ họng mà chuốc rượu đối phương, nếu nhìn từ góc độ của tôi, sẽ phát hiện biểu cảm của người ấy vô cùng thống khổ, những kẻ xung quanh đứng cười hả hê, còn lấy di động ra chụp vài phô kỉ niệm. Mấy trò như vậy, kì thực tôi chẳng xa lạ gì nữa, vì tiền mà bán danh dự trước những cuộc vui là điều quá đỗi quen thuộc, có đôi khi bạn không muốn hầu hạ họ, họ thậm chí sẽ nổi điên ngược lại với bạn. Tôi khẽ vuốt sống mũi, thờ ơ chứng kiến con lợn béo chết tiệt hoành hành ngang ngược, thế nhưng, sau đấy lão càng quá trớn hơn, đột nhiên đòi chịch xã giao với thanh niên ấy ngay tại chỗ, tôi vốn chẳng định xen vào, nhưng nào ngờ con lợn mất dạy nọ dám ưỡn bụng bia lên, ngoái đầu nịnh nọt hỏi tôi có muốn phập chung luôn không.

Nói thật, tôi cảm thấy tâm hồn mình bị sỉ nhục. Mặc dù tôi chẳng có tiền đồ như Mã Vân hay Vương Kiện Lâm, nhưng ông già nhà tôi cũng thuộc chính quyền trung ương, bà già từng xuất hiện trên tạp chí Forbes, hai thằng anh lớn đều là học giả lừng lẫy, bố mày mới khổ luyện từ học viện Wharton trở về, sao có thể so sánh với loại người ngu xuẩn kiếm chác kém sang, chỉ biết chà đạp kẻ khác như thế này được?

Tôi nổi cơn tam bành, chửi thẳng từng đứa một trong lũ cặn bã đấy, tôi biết mình đắc tội với bọn chúng, nhưng vậy thì sao nào, đếch giàu bằng tôi cũng đếch đánh lại tôi, kiểu gì mà chả ráng nhịn nhục ố hố hố.

Tôi kéo cửa ra, thời khắc sắp đóng sập cửa vào, khóe mắt thoáng lướt qua thanh niên đang nằm trên bàn, đó là Lâm Ý Nhất, tôi chẳng thể nhớ rõ bộ dạng khi ấy của cậu ta nữa, chỉ nhớ cậu ta vừa phát hiện tôi nhìn sang, liền nhắm mắt lại, dáng vẻ tuyệt vọng mặc người chém giết.

Tôi không phải người lương thiện gì, thậm chí còn cảm thấy cậu ta rất bẩn. Nhưng tôi biết nếu mình đi thẳng, những kẻ này nhất định sẽ trút hết toàn bộ oán giận của tôi xuống người cậu ta, dĩ nhiên vẫn chẳng đến mức chơi tới chết, nhưng bọn chúng có cả hàng trăm thủ đoạn làm nhục người khác. Tôi suy ngẫm chốc lát, lướt qua bè lũ đang im thin thít, đẩy con lợn béo chết tiệt kia ra, cởi áo khoác đắp lên người Lâm Ý Nhất, bế cậu ta rời khỏi nơi đó. Bảy năm trôi qua, mỗi lần nhớ về lần đầu chúng tôi gặp gỡ, tôi đều hết sức cảm kích ý tưởng xuất thần ngay lúc ấy.

“Người này, tôi bao.”

Khoảnh khắc nọ trông tôi ngầu hết ý, song kì thực mọi thứ đều là giả. Dù gì Lâm Ý Nhất cũng là một thanh niên trưởng thành mét tám, nặng bỏ mẹ, tôi lại xỉn quắc cần câu, đi chưa được mười mấy mét liền thả người xuống khúc rẽ, vẫy vẫy tay nói: “Cút.”

Lâm Ý Nhất không cút, cậu ta lẳng lặng nhìn tôi, khàn giọng hỏi: “Chủ tịch, ngài muốn tôi sao?”

Trên mặt cậu ta hằn một dấu tay, khóe miệng dính vết rượu màu đỏ, làn da trắng nõn, nom vô cùng thê thảm. Nói như nào ấy nhỉ, thường thường chả có gì lạ, lại là đàn ông, tôi thật sự chả có hứng thú.

Tôi mất kiên nhẫn: “Muốn bán mình thì phắn đi. Thanh niên trai tráng làm việc đàng hoàng bộ chết à? Phụ nữ còn biết sinh con, cậu biết không?”

Lâm Ý Nhất lắc đầu, bờ môi trắng bệch.

Tôi lười nói chuyện. Tôi biết lí do dẫu phóng túng như vậy, song con lợn chết tiệt ấy vẫn chưa bị nghiệp quật, phần lớn là vì lão ra giá cực cao, chắc hẳn người này muốn kiếm tiền thật nhanh, mỗi người đều có sự lựa chọn khác nhau, tôi không phải gia đình cậu ta, chẳng có lập trường gì để chỉ trích cả.

Tôi phớt lờ Lâm Ý Nhất, sải thẳng phía trước vài bước, bỗng nhiên nhận được điện thoại của tài xế, tài xế tôi thế mà lạc đường rồi! Rõ ràng là tài xế mà ngay cả đường cũng chẳng tìm nổi, hỏi đường hỏi lên đầu tôi luôn đi nè, không thể tha thứ được, tôi đếch thèm phí lời với hắn, bình tĩnh cúp điện thoại, quyết định sa thải gã tài xế mù đường này.

Trong một thoáng ấy, tôi cảm giác thuộc hạ của tôi toàn là rác rưởi.

Tôi ngoái đầu lại, phát hiện Lâm Ý Nhất vẫn còn đứng đấy, bèn chỉ cậu ta, “Cậu, dìu tôi đi thuê phòng.”

Bấy giờ Lâm Ý Nhất chợt hiểu sai ý tôi, tôi chỉ đơn thuần choáng váng cần chợp mắt, cậu ta lại tưởng tôi muốn ngủ với cậu ta, cho nên ngay lúc tôi sắp thiếp đi, trong lồng ngực bỗng chui vào một người, tôi bèn đạp mạnh đối phương xuống theo phản xạ.

Lâm Ý Nhất ngồi phịch dưới sàn nhà, cả người cứ ngơ ngác, tôi trực tiếp giận đến bật cười, “Dám lên nữa, tôi đá chết cậu.”

Lâm Ý Nhất vịn hông nằm trên ghế sô pha, bất động. Nửa đêm, tôi mơ mơ màng màng bật dạy, cho rằng mình đang ở nhà, gọi quản gia rót nước hộ tôi. Mãi đến khi Lâm Ý Nhất đưa cho tôi một cốc nước ấm, tôi uống mấy ngụm mới sực nhớ mình đang ở khách sạn.

Dưới ánh đèn mờ, vẻ mặt Lâm Ý Nhất trông rất đáng tin cậy, lập tức khiến tôi nghĩ đến cựu thư kí xin nghỉ việc về nhà sinh con cùng gã tài xế mù đường của tôi —— Dưới trướng tôi thiếu quá nhiều người, đặc biệt là người đáng tin.

“Tên?”

“Lâm Ý Nhất.”

Lâm Y Y? Tên gì nghe phê cần vậy?! Đây mà là tên của đàn ông hả?

* Ý Nhất – yìyī, Y Y – yīyī. Y Y có nghĩa là lả lướt.

“Trường đại học?” Tôi tiếp tục hỏi cậu ta.

Câu trả lời của Lâm Ý Nhất khiến tôi khá bất ngờ, đại học XX khoa vật lí, cũng xem như ngôi trường đào tạo chuyên ngành hàng đầu, không rõ trong đầu cậu ta nghĩ gì mà lại bán thân như thế.

Tôi lấy danh thiếp ra ném cho Lâm Ý Nhất, “Tôi đang thiếu một thư kí, nếu cậu muốn làm việc đứng đắn, ngày mai hãy đến phỏng vấn.”

Lâm Ý Nhất cầm danh thiếp của tôi, gật đầu nghiêm túc, nói tiếng cảm ơn với tôi.

Ngày hôm sau, cậu ta xuất hiện, thuận lợi thông qua phỏng vấn, trở thành thư kí kiêm tài xế cho tôi.

Tôi phái người điều tra bối cảnh của cậu ta, mới biết được bố cậu ta vay tiền nặng lãi, tiền gốc 200 ngàn, lãi mẹ sinh lãi con lên đến 1,13 triệu. Trả không nổi liền nhảy lầu, bọn chúng đòi nợ bất thành, bắt trói mẹ cậu ta, lôi cậu ta tới chỗ con lợn béo phì bán thịt. Tôi dẹp sạch lãi suất cắt cổ thay cậu ta, chỉ trả đúng 200 ngàn, tôi và cậu ta kí hợp đồng bảy năm, bốn năm trước chỉ cần trả tôi 50 ngàn, ba năm sau tôi tăng tiền lương chóng mặt, đến tận ngày hôm nay, cậu ta lại muốn từ chức.

Tôi chẳng hiểu nổi vì sao cậu ta muốn từ chức, là vì ông đây không đủ cưng cậu hay vì ông đây không dễ thương hả?

Hết chương 2* Chú thích:

Mã Vân là một doanh nhân Trung Quốc có tầm ảnh hưởng lớn, nhà đầu tư, diễn viên và nhà từ thiện. Ông là người sáng lập và chủ tịch điều hành của Tập đoàn Alibaba, một tập đoàn công nghệ đa quốc gia. Vào tháng 1 năm 2019, ông là một trong những người giàu nhất Trung Quốc với tài sản ròng 39.1 tỉ đô la Mĩ, đồng thời là một trong những người giàu nhất thế giới.



Vương Kiện Lâm nhiều quá kể không hết=)) Cha của Vương thiếu đó mí bồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.