"Nhị biểu ca!" Hai cô gái ăn mặc đẹp mắt lập tức vui vẻ chạy đến, đang định nhấc chân sải bước vào trong thư phòng, lại bị Kiều Bách Dung ngăn cản.
"Dừng, các ngươi đứng ở chổ này, không được bước thêm bước nào nữa." Hắn nghiêm mặt lạnh lùng nói.
Chẳng trách vừa rồi Hàn Hàn khó chịu như vậy, hóa ra hai người này là đầu sỏ gây ra, hắn đương nhiên không cho phép các nàng vào thư phòng rồi.
"Nhị biểu ca, huynh đây là có ý gì chứ?" Cô gái đi ở đằng trước thôi cười, với vẻ mặt điềm đạm đáng yêu (đồng nghĩa: quyến rũ) nhìn hắn.
"Ai là nhị biểu ca của ngươi?" Kiều Bách Dung lạnh lùng nói: "Ta cũng không biết các ngươi."
"Nhị biểu ca sao lại có thể nói như vậy chứ?" Cô gái vẻ mặt khiếp sợ, "Muội là Đỗ Thập Ngũ Nương đây mà, mấy năm trước muội cùng Thập Thất muội đã tới Kiều phủ..."
"Ta không quen người nhà họ Đỗ, các ngươi đừng tùy tiện lôi kéo kết thân (bắt quàng làm họ)."
Kiều Bách Dung bị bắt gọi Đỗ thị một tiếng mẫu thân cũng đã đủ khó chịu rồi, không muốn có thêm bà con gì đó nữa đâu.
"Nhị biểu ca..." Đỗ Thập Thất phía sau nghe xong lời hắn nói, thân mình run lên, không nén được lã chả - muốn khóc.
Các tỷ muội nàng cho rằng nam nhân đều thích nữ tử đáng yêu mềm mại, nhu nhược động lòng người, bởi vậy các nàng biểu hiện ra ngoài cũng như vậy, lại không biết Kiều Bách Dung ghét nhất nữ nhân làm bộ làm tịch như vậy, sớm cau mày không kiên nhẫn rồi.
"Hắt xì!" Phương Hàm lại hắt hơi một cái thật to.
Trời ạ, hai nữ nhân này rốt cuộc bôi bao nhiêu phấn thế? Các nàng chỉ đứng ở cửa thôi cũng khiến nàng ngửi được mùi nồng đậm rồi, làm nàng chóng mặt choáng váng, rơi lệ không ngừng.
Kiều Bách Dung lập tức đen mặt, "Ta không biết hai vị biểu muội này, còn nữa, thư phòng của ta dù cho là ai khi chưa được sự cho phép cũng không được tự ý xông vào, hai vị tốt nhất nên sớm rời đi đi."
"Nhị biểu ca sao lại có thể vô tình, đuổi người như thế?" Đỗ Thập Ngũ Nương thân thể mềm mại run lên.
Lần này đối thủ cạnh tranh rất đông, thân là nhân vật chính - Kiều Bách Dung - lại không xuất hiện trước mặt các nàng, lần này nàng hao hết tâm tư lấy lòng cô cô, cũng đã thưởng cho không ít hạ nhân, mới có thể thừa dịp khi thủ vệ thay ca không chú ý lẻn vào, vì để được gặp mặt Kiều nhị thiếu một lần, dùng tài năng để lưu lại ấn tượng tốt trước mặt hắn, bước kế tiếp là lên làm Kiều nhị thiếu phu nhân, hóa ra hắn đúng là ngay cả chút thể diện cũng không chịu cho tỷ muội các nàng!
"Hai vị đến nhà ta làm khách, lại rõ ràng một chút cũng không cảm thấy là khách, càng không cần nói các ngươi làm Phương Hàn không khỏe, Kiều phủ không tiếp đón được loại con dâu như các ngươi." Kiều Bách Dung lạnh lùng nói: "Ngô Hàng, đi gọi người đến đem các nàng quăng (ném) đi."
"Dạ" Ngô Hàng lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Sau đó, Kiều Bách Dung hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của các nàng nữa, trực tiếp đi đến bên người Phương Hàm, lo lắng nhìn nàng.
"Hàn Hàn, nàng rất khó chịu sao? Chờ tạp vụ đến quét dọn nơi này xong, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ lộn xộn lắm, không bằng nàng về phòng nghỉ ngơi trước đi?”
Ý tứ trong lời nói của hắn đã quá rõ ràng rồi, ở trong lòng hắn, hai vị "biểu muội" này căn bản là người qua đường không quan trọng, kém hơn cả một sợi tóc của Phương Hàm.
Hai vị Đỗ cô nương từ trước đến nay tự nhận tài mạo song toàn (vẻ đẹp và tài năng đều đủ cả), xuất thân tốt, chưa bao giờ bị người khác coi thường như vậy, bất giác ngây người, không nghĩ tới lập tức có vài nha hoàn xông lên, bắt các nàng kéo ra bên ngoài.
Khi các nàng lấy lại tinh thần, đã thấy bản thân nhếch nhác ở bên ngoài Kiều phủ.
"Kiều Bách Dung đáng ghét, tính tình lại thô tục chịu không được, không hổ danh là con ruột của con gái thương nhân!" Đỗ Thập Ngũ Nương đã quá mất mặt, trừng mắt oán hận nhìn cửa chính Kiều phủ.
Còn cái con tiện tì tên Phương Hàn cũng thế, nàng ta cũng không quên Kiều Bách Dung là ngại các nàng hại tiện tì kia không thoải mái, mới ném các nàng ra ngoài.
"Kiều Bách Dung, Phương Hàn, các người chờ hãy đợi đấy cho ta!"
Cái ly rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang vỡ tan tành.
"Thập Ngũ Nương, con vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem!" Kiều phu nhân nổi giận đùng đùng nhìn hai cháu gái đang quì gối bên dưới.
Đỗ Thập Ngũ Nương không nói, chỉ cúi đầu lấy khăn lau khóe mắt căn bản không có một giọt nước mắt nào.
Đỗ Thập Thất Nương lại ủy khuất mở miệng: "Cô, con cùng tỷ tỷ cũng không phải là người thích phàn nàn gì đâu, thật ra là do nhị biểu ca hành động chẳng những nhục nhã Đỗ gia ta, mà còn làm mất mặt Kiều phủ đó."
"Đúng vậy, tỷ muội chúng con mất mặt thì không nói, dù sao cũng là do chúng con không cẩn thận lỡ xông vào trước, nhưng khiến người ngoài nói nhị biểu ca vì một nha hoàn không đáng để ý đó, sai người đuổi biểu muội ra khỏi Kiều phủ, không nên như thế a?"
Kiều phu nhân vẻ mặt bình tĩnh không nói gì.
Bà ta đương nhiên biết người tên Phương Hàn đó không phải là nha hoàn không tầm thường gì, cũng hiểu được hai đứa cháu này không phải là không cẩn thận lỡ xông vào thư phòng của Kiều Bách Dung.
Nhưng Kiều Bách Dung đầu tiên là không thừa nhận hai biểu muội Đỗ gia này, lúc sau lại trực tiếp đuổi hai nàng Đỗ gia này ra khỏi Kiều phủ, thực là quá đáng, mẹ cả này đã chết rồi phải không?
Vả lại bà ta cũng nhìn không vừa mắt tiện tì đó lâu rồi, bà ta từng nhiều lần muốn dùng số tiền lớn lấy lòng người tâm phúc bên cạnh Kiều Bách Dung này, nhưng Phương Hàn cũng không chút động lòng, làm bà ta tức đến nghiến răng, đã sớm muốn đem người trừng phạt.
Hiện tại xem ra, đây chẳng phải cơ hội tốt sao?
Sau khi hạ quyết tâm, Kiều phu nhân nhìn người bên cạnh nói lớn: "Nhị thiếu gia lúc này có ở trong phủ không?"
"Bẩm phu nhân, nhị thiếu gia lúc này chắc là không ở trong phủ."
Kiều phu nhân gật gật đầu, "Xem Phương Hàn có ở trong phủ không, nếu có thì mang nàng ta đến đây."
"Dạ"
Hôm nay Phương Hàm lần thứ hai bị bắt buộc ở nhà "nghỉ ngơi", không đi giúp Kiều Bách Dung ra ngoài thương lượng công việc.
Lúc trước, sau khi cùng hắn nói chuyện, hiện tại lòng nàng đã bình tĩnh nhiều rồi, không hoảng loạn giống như trước nữa.
Nhưng lúc trước quen bận rộn, hiện giờ chợt rãnh rỗi, làm chi nàng tương đối không quen lắm, cuối cùng dứt khoát tới thư phòng của Kiều Bách Dung lấy mấy quyển sách, lười nhát nằm trên giường đọc sách - đương nhiên là giường trong phòng của Kiều Bách Dung rồi, nàng hiện tại đã không có phòng riêng của mình nữa rồi.
Nhưng mới xem vài trang, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào náo động, trong lòng nàng nghi ngờ, đang muốn đứng dậy nhìn xem rốt cục là phát sinh chuyện gì, không ngờ vài tên to lớn tráng kiện đẩy cửa chạy vào, trực tiếp bắt giữ nàng.
Phương Hàm vừa nhìn thấy Ngụy ma ma cầm đầu đám người của Lan Huyên viên, liền hiểu đây là Đỗ thị thừa cơ trừng phạt nàng, nhân lúc chổ dựa duy nhất vững chắc đại boss của nàng không có ở đây, lần này gay go rồi.
"Tiện tì, ban ngày không lo làm việc, giường của chủ tử có thể để cho ngươi nằm sao?" Ngụy ma ma mắng, nhanh tay tàn nhẫn đẩy ngã nàng.
Phương Hàm bị đau, muốn giẫy dụa lại bị người giữ chặt lấy, khóe mắt nhìn thấy thân ảnh Lục Hòa ở cửa chợt lóe rồi biến mất, biết là thay nàng đi tìm viện binh rồi, cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Có điều tình huống trước mắt vẫn là rất phiền toái nha, chỉ sợ không tránh phải chịu được chút khổ cực rồi.
Nàng thầm mắng mấy năm nay cuộc sống quá tốt, ngay cả cảnh giác cơ bản cũng đều không có.
"Đem tiện tì phạm thượng này về Lan Huyên viên đi, để phu nhân thay nhị thiếu gia giáo huấn một phen đi." Ngụy ma ma đắc ý nói.
Vì thế, Phương Hàm liền bị xách đến trước mặt Kiều phu nhân.
Kiều phu nhân ngồi trên ghế dựa, cũng không nhìn nàng, còn chầm chậm thổi trà nóng trên tay, nói: "Nghe nói hôm qua người dám xúi giục nhị thiếu gia ném hai vị biểu tiểu thư ra khỏi Kiều phủ có đúng không?"
Phương Hàm không nói gì. Cái này có thể gọi là 'muốn tăng thêm tội, cái gì cũng nói được' đúng không ta? Ngày hôm qua sau khi hai vị Đỗ tiểu thư xuất hiện, nàng ngoại trừ hắt hơi ra, không nói từ nào cả, thế mà cũng bảo nào xúi giục boss ném các nàng đi sao?
Nhưng mà, nếu mục đích của Kiều phu nhân là muốn mượn cơ hội trừng phạt nàng, thì lúc này nàng dù có thanh minh như thế nào cũng vô dụng thôi.
"Sao không nói gì cả thế, hay là ngầm thừa nhận rồi?" Kiều phu nhân cười lạnh.
Cho dù nàng nói cái gì, kết quả không phải đều giống nhau sao? Phương Hàm âm thầm đảo mắt.
Chẳng qua, vì kéo dài thời gian, nàng vẫn chỉ có thể vờ phối hợp theo, ra vẻ sợ hãi nói: "Phu nhân, nô tì chưa bao giờ dám bất kính với hai vị biểu tiểu thư, không biết phu nhân từ đâu nghe thấy chuyện này?"
Kiều phu nhân sắc mặt trầm xuống, nặng nề đặt chén trà xuống, "Ngươi là đang nghi ngờ ta bịa đặt hãm hại ngươi sao?"
Vốn dĩ là như vậy mà! Đáy lòng Phương Hàm khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn kính cẩn nói: "Nô tì tuyệt không có ý này."
"Tốt lắm, trước tiên không nói đến việc này, nghe Ngụy ma ma nói khi nhìn thấy ngươi, ngươi đang nằm trên giường của nhị thiếu gia đọc sách có đúng không?" Kiều phu nhân lấy ra một cuốn sách trong mấy cuốn bị Ngụy ma ma mang đến, "Sách này là sách lấy từ thư phòng của nhị thiếu gia, ngươi chỉ là một nha hoàn nho nhỏ thôi, lại dám làm loạn sao, lá gan cũng không nhỏ nhỉ."
"Bẩm phu nhân, nô tì đã được sự cho phép của nhị thiếu gia rồi ạ."
"Nói bậy, hai biểu muội của hắn chỉ đến gần thư phòng của hắn đã bị đuổi ra khỏi Kiều phủ, sao có thể cho một nha hoàn ti tiện như ngươi mượn sách được?" Kiều phu nhân quát.
Thực ra, đơn giản chỉ là tìm lí do này nọ thôi, trong phủ ai không biết Kiều Bách Dung không cho phép bất cứ ai tới gần thư phòng, ngoại trừ Phương Hàn.
Nhưng cũng bởi vì vậy, Kiều phu nhân mới càng chán ghét nàng hơn.
Phương Hàm nhẹ thở dài, "Nếu phu nhân không tin lời nô tì nói, có thể đợi sau khi nhị thiếu gia hồi phủ, lại hỏi nhị thiếu gia."
"Không cần, ai chẳng biết nhị thiếu gia đối với hạ nhân khoan dung độ lượng, nếu lúc trước không cho phép ngươi, đến lúc này nhất định sẽ thay ngươi lấp liếm. Kiều phủ chúng ta không cần ác nô lười biếng lại nói dối hết lần này đến lần khác như vậy, người đâu, đem nàng ta kéo xuống, đánh một trăm đại bảng." Kiều phu nhân gắt gao nhìn nàng chằm chằm, bên môi cười lạnh.
Mọi người nghe xong, không thể không thở hổn hển.
Bình thường nha hoàn bị đánh ba mươi, bốn mươi bảng rất có thể tàn phế, một trăm đại bản kia rõ ràng là muốn mạng Phương Hàn mà.
Cho dù Phương Hàn thật sự phạm lỗi lầm gì, cũng không phải tội chết, quá hiển nhiên mục đích của Kiều phu nhân là muốn diệt trừ nàng, những lời nói lúc nãy chẳng qua chỉ là lấy cớ mà thôi.
Kiều phu nhân lúc này tâm tình thật tốt, vô cùng chờ mong nhìn phản ứng của Kiều Bách dung sau khi hồi phủ lại phát hiện nha hoàn yêu thích bị đánh chết.
Nếu hắn không để cho Đỗ gia bà ta chút mặt mũi nào, bà ta cũng sẽ không để hắn sống dễ chịu đâu.
Phương Hàm bị ấn nằm trong viện, nhìn thấy hai gã gia nô cầm côn thô to đi về phía nàng, Tuy nàng đã sớm biết bản thân chắc chắn không tránh được da thịt ăn chút đau, nhưng nhìn thấy cây côn kia vẫn không nhịn được kinh hồn bạt vía.
Trời ạ, nếu boss không mau trở lại, nói không chừng nàng thật sẽ bị đánh chết mất thôi!
Nhưng khi gậy đánh lên người nàng, mặc dù phát ra tiếng vang thật lớn, nhưng Phương Hàm lại phát hiện không đau giống như trong tưởng tượng.
Đương nhiên là vẫn cảm thấy đau, nhưng vẫn trong phạm vị có thể chịu đựng được.
Nàng nghi ngờ nghiêng đầu, nhìn ánh mắt gia nô kia, sau đó thấy ánh mắt đối phương lướt qua nhìn nàng.
Nàng suy nghĩ chút, lập tức đoán được đối phương chắc chắn là người của Kiều Bách Dung.
Bọn họ là gia nô chuyên chấp hình (chấp hành hình phạt) hiển nhiên biết rõ kỹ xảo đánh người nha, mỗi côn đánh xuống nhìn như nhau, nhưng kết quả lại hoàn toàn bất đồng.
Chỉ là, dù có người đặc biệt 'cứu hộ' rồi, một trăm đại bảng cũng không thể chịu đựng được, khi đánh tới năm mươi, sáu mươi, Phương Hàm đã đau đến đổ mồ hôi lạnh, môi cũng bị nàng vô ý cắn, miệng tràn đầy mùi máu tươi.
Ngay khi nàng cảm thấy mình sắp ngất xỉu rồi, chợt nghe thấy một tràn âm thanh xôn xao, nàng còn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì, liền phát hiện người đang đánh mình lập tức dừng lại.
"Nhị thiếu gia, ngài không thể tùy tiện xông vào trong viện của phu nhân a, dù sao cũng phải để nô tì không báo một tiếng..." Giọng nữ cùng vội vàng la hét.
Phương Hàm nghe được tiếng nói rét lạnh như băng của Kiều Bách Dung.
"Các ngươi đều có thể thừa dịp không có ta xông vào trong phòng ta bắt người của ta, ta không thể tới tìm người sao?"
Vừa nghe giọng nói này, Phương Hàm cùng gia nô chấp hình kia cùng thở ra một hơi.
Kiều Bách Dung lòng nóng như lửa đốt, chạy vào trong viện, khi hắn nhìn thấy thiên hạ trong lòng bị ấn xuống mặt đất, trên xiêm y loang lổ vết máu, nét mặt âm trầm đến dọa người.
Hắn đẩy ngả những người đang chế trụ nàng, vô cùng đau lòng đem nàng bế lên.
"Hàn Hàn, nàng thế nào rồi?" Thấy sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, hắn lập tức bị kích động muốn giết người.
"Nhị thiếu gia, thiếp thật sự không có xúi giục ngài đuổi hai vị biểu tiểu thư kia đi, cũng không có lén đọc sách của ngài..." Ô ô, cứu tinh rốt cục cũng đến rồi. Phương Hàm không khỏi cảm động đến rơi nước mắt, hơn nữa nàng hiện tại ở trong tình trạng rất thảm, thoạt nhìn lại càng thêm phần oan uổng đáng thương.
Kiều Bách Dung thấy nàng nước mắt lưng tròng, chỉ cảm thấy như có người đang cầm đao hung hăng đâm vào ngực hắn sau đó không thương tiếc chém thêm vài đường, hắn đau đến cả hô hấp cũng khó khăn.
"Nàng đương nhiên không có làm, hai nữ nhân kia là ta đuổi đi, sách cũng là ta cho nàng lấy mà." Hắn hít vào một hơi thật sâu, cười lạnh nói: "Rốt cuộc là kẻ nào ngu dốt không phân biệt thị phi, lại có thể không phân tốt xấu trực tiếp ra lệnh trừng phạt nàng như vậy?"
Nàng bị đánh trong Lan Huyên viên, còn ai có thể ra lệnh nữa chứ? Lời này Kiều Bách Dung rõ ràng không phải đang hỏi, mà là đang mắng chửi người thì có.
Kiều phu nhân mới từ trong phòng đi ra, nghe được câu nói này, vì thế phẫn nộ nói: "Bách Dung, ngươi xông loạn vào Lan Huyên viên như vậy còn ra thể thống gì?"
"Thì ra nơi này là Lan Huyên viên à? Nha hoàn của ta sao lại bị phạt ở đây?"
Kiều phu nhân bị nghẹn nói không nên lời, một hồi sau mới nói: "Hừ, còn không phải do ngươi đem hạ nhân sủng đến vô pháp vô thiên, hoàn toàn không phân biệt chủ tớ, một nô tì ban ngày không làm việc, nhưng lại nằm trên giường chủ tử, giống cái dạng gì đây?"
"Trước hết, hôm nay là ta cho phép nàng nghỉ ngơi trong phòng của ta, nhưng nàng thực sự ở trong phòng ta lười biếng sao, là ai tự tiện vào phòng ta, và nhìn thấy việc này?"