Thư Ký Phản Nghịch Thương Tổn Lòng Tui

Chương 2: Chương 2: Thư ký của tui cực kỳ thảm




LẦN ĐẦU TIÊN GẶP NHAU CỦA THƯ KÝ VÀ TUI

~∆~∆~∆~

Tui đang rất tức giận, kí ức liên quan đến Lâm Ý Nhất lại như bọt nước của những con sóng lớn, cuồn cuộn dâng lên. Tui nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau của tui và Lâm Ý Nhất, là một màn mở đầu của mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài cực kỳ khuôn sáo cực kỳ cũ kĩ.

Nói tới lần đầu tiên gặp Lâm Ý Nhất, không thể không nhắc đến một con heo già tổng tài đầy mỡ, con cũng đã có ba đứa rồi nhưng vẫn chơi không biết đường về, thích mấy học sinh đại học thanh tú thuần khiết, còn phải là nam.

Tui rất ghét ông ta, không cần có lý do, tui chính là không thích được ông ta. Nhưng thế giới của những người làm ăn chính là bất đắc dĩ như vậy, mọi người đều là người trên cùng một thuyền, sẽ luôn có những buổi gặp mặt không thể không đi.

Ngày hôm đó là buổi gặp mặt tư nhân, trong phòng có khoảng mười người, gần như là tập hợp hết những người mà tui ghét, bẩn thỉu xấu xa. Tửu lượng của tui không được cao, uống được mấy ly đã cảm thấy rất đau đầu, muốn gửi tin nhắn kêu tài xế đến đón, còn chưa ấn nút gửi, đột nhiên nghe thấy nhiều âm thanh lôi kéo rất lớn.

Tui nhìn thấy con heo béo kia đang đè một người lên bàn, nắm lấy cằm người đó, đổ rượu vào miệng cậu ta, từ hướng nhìn của tui, bộ dáng của người kia rất thống khổ, người xung quanh thì đứng cười ha hả, còn lấy điện thoại ra chụp hình quay phim. Nhìn một màn này, kỳ thực tui cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc cho lắm, trong cuộc sống này, vì tiền mà bán đi tôn nghiêm cũng là chuyện thường gặp, có lúc mình không cho người ta bán, người ta ngược lại còn liều mạng với mình nữa đó. Tui xoa xoa sống mũi, thờ ơ không hề động lòng, mặc cho con heo béo kia muốn làm gì thì làm, nhưng mà, con heo béo đáng chết kia ngày càng quá đáng, ông ta thậm chí còn muốn làm một trận ngay tại đây với người đó, vốn dĩ tui cũng không muốn quan tâm mà, nhưng không thể nghĩ đến là con heo béo với cái bụng bia kia lại quay đầu nhìn tui, nịnh nọt hỏi tui có muốn cùng làm hay không.

Nói thật lòng, tui cảm thấy linh hồn của tui đã bị khinh miệt một cách triệt để. Tuy rằng tui không giỏi bằng Mã Vân hay Vương Kiện Lâm mấy người đó, nhưng ba của tui làm việc trong trung ương, mẹ tui cũng rất có tiếng trên bảng xếp hạng của Forbes, hai ông anh của tui đều là những học giả có tiếng tăm, lão tử mới cực khổ tốt nghiệp từ trường Wharton, những tên ngốc không đủ tư cách, kiếm được tiền rồi chỉ biết chà đạp người khác này có thể so sánh với lão tử sao?

Lửa giận của tui đã bùng phát, chỉ vào từng người trong này mà mắng chửi, tui biết mình đã đắc tội với người khác rồi, nhưng như vậy thì sao, không giàu bằng tui cũng đánh không lại tui, cũng chỉ có thể nhịn nhục chịu đựng, há há há.

Tui kéo cửa ra, trong lúc muốn bước ra ngoài, đuôi mắt nhìn đến người đang nằm trên bàn, đó chính là Lâm Ý Nhất, tui đã không còn nhớ được dáng dấp của cậu ấy lúc đó như thế nào nữa rồi, chỉ nhớ rằng cậu ấy đã mắt đối mắt với tui, sau đó nhắm mắt lại, dáng dấp tuyệt vọng tùy người xử trí.

Tui không phải là một người lương thiện, còn cảm thấy cậu ấy rất dơ bẩn. Nhưng tui biết một khi tui bước ra khỏi cánh cửa này, những người này sẽ trút hết sự tức giận đối với tui lên trên người cậu ấy, chơi đến chết thì chưa tới, nhưng bọn người này lại có đến hàng trăm thủ đoạn để hành hạ người khác. Tui suy nghĩ chốc lát, lại vượt qua đống người đang đứng trầm mặc kia, đẩy con heo béo đầy mỡ kia ra, cởi áo ngoài của mình khoác lên người Lâm Ý Nhất, ôm cậu ấy lên bỏ đi. Bảy năm sau đó, tui nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt của bọn tui, cực kỳ cảm kích ý nghĩ xúc động nhất thời kia của mình.

“Người này, là của tôi, ai động đến người đó phá sản.”

Lúc đó tui hơi bị đẹp trai nhá, nhưng thật ra tất cả đều là giả thôi. Lâm Ý Nhất, một người đàn ông trưởng thành, thân cao một mét tám mươi ba, nặng muốn chết, tui còn uống đến thần hồn bất minh, đi chưa được mấy chục mét, đến một góc tường tui đã không chịu được mà thả người xuống rồi, vẫy vẫy tay nói: “Cút đi.”

Lâm Ý Nhất vẫn không cút, cậu ấy nhìn tui chằm chằm, khàn giọng nói: “Ông chủ, anh có muốn tôi không?”

Trên mặt cậu ấy có một dấu tay đỏ bừng, bên khóe môi còn vương lại màu đỏ của rượu vang, da lại trắng, trông rất khốc liệt. Nói như thế nào nhỉ, nhan sắc bình thường không có gì đặc biệt, còn là nam, tui thật sự là không có chút hứng thú nào.

Tui không kiên nhẫn: “Nếu muốn bán thân thì cậu quay lại đó đi. Đàn ông con trai, làm cái gì mà không được? Phụ nữ còn có thể sinh con, cậu có thể sao?”

Lâm Ý Nhất lắc lắc đầu, đôi môi trắng bệch.

Tui lười không muốn nói nữa. Tui biết con heo béo đầy mỡ kia đùa giỡn quá trớn nhưng đến hiện tại cũng không xảy ra chuyện gì, nguyên nhân lớn nhất cũng là do cái giá mà ông ta đưa ra cực kỳ cao, có lẽ người này cũng là muốn kiếm tiền nhanh một chút, mỗi người đều có lựa chọn của bản thân, tui không phải là người nhà của cậu ta, cũng chẳng có lập trường để chửi mắng.

Tui không quan tâm Lâm Ý Nhất nữa, đi về phía trước mấy bước, đột nhiên nhận được cuộc gọi của tài xế, tài xế của tui vậy mà lạc đường rồi! Làm tài xế mà đến đường cũng không biết đi, hỏi đường còn có thể gọi điện thoại đến hỏi tui, không thể cho qua được, tui không có rảnh để nói chuyện với tên tài xế đó nữa, quyết định đuổi việc tên tài xế không biết đường kia.

Trong khoảnh khắc đó, tui cảm thấy dưới tay tui toàn là một đám phế vật.

Tui quay đầu lại, phát hiện Lâm Ý Nhất vẫn chưa đi, chỉ chỉ cậu ấy, “Cậu, đỡ tôi đi thuê phòng.”

Lúc đó, Lâm Ý Nhất đã hiểu lầm tui, tui chỉ là đơn thuần nhức đầu muốn đi ngủ, cậu ấy lại nghĩ là tui muốn ấy ấy với cậu, cho nên vào lúc tui sắp ngủ thì trong lòng đột nhiên xuất hiện thêm một người, tui theo phản xạ tự nhiên mà đạp người đó xuống giường.

Lúc đó Lâm Ý Nhất ngồi trên mặt đất, cả người đều ngây ngốc, tui tức cười nói, “Dám bò lên đây nữa, đá chết cậu.”

Lâm Ý Nhất đỡ eo nằm trên ghế sofa, không động đậy nữa. Đến nửa đêm tui mơ mơ màng màng ngồi dậy, cứ nghĩ là mình đang ở nhà, gọi quản gia rót nước cho mình. Mãi đến khi Lâm Ý Nhất đưa cho tui một ly nước ấm, tui uống được mấy ngụm rồi mới nhớ ra mình đang ở trong khách sạn.

Dưới ánh đèn, Lâm Ý Nhất thoạt nhìn rất đáng tin cậy, lập tức khiến tui nhớ đến thư ký đã từ chức về nhà sinh con cùng với người tài xế không biết đường của mình... Dưới tay tui thiếu quá nhiều người, đặc biệt là những người có thể tin cậy.

“Tên gì?”

“Lâm Ý Nhất.”

Lâm Y Y*? Cái tên quỷ quái gì vậy?! Cái tên này có thể đặt cho con trai sao?

*: Y Y (依依) và Ý Nhất (意一) đều cùng phát âm là yiyi.

“Học đại học nào?” Tui lại hỏi cậu ấy.

Câu trả lời của Lâm Ý Nhất khiến tui khá bất ngờ, ngành Vật Lý của trường XX, có thể xem là ngành tốt nhất của trường đại học tốt nhất rồi, cũng không biết đầu cậu ta nghĩ cái gì lại muốn đi bán thân.

Tui đưa danh thiếp của mình cho Lâm Ý Nhất, “Tôi đang thiếu một thư ký, nếu như cậu muốn làm một công việc nghiêm chỉnh, ngày mai đến phỏng vấn đi.”

Lâm Ý Nhất cầm lấy tấm danh thiếp tui đưa, trịnh trọng gật đầu, nói cảm ơn với tui.

Ngày hôm sau, cậu ấy đến rồi, thuận lợi mà vượt qua buổi phỏng vấn, trở thành thư ký kiêm tài xế của tui.

Tui nhờ người đi điều tra bối cảnh của cậu ấy, mới biết được ba cậu thiếu tiền bọn cho vay nặng lãi, mượn hai mươi vạn tệ, lãi mẹ đẻ lãi con thành một trăm mười ba vạn tệ. Trả không nổi, nhảy lầu tự sát, những người đó đòi không được nợ, bắt lấy mẹ cậu, còn ép cậu đến chỗ con heo béo đầy mỡ kia bán thân. Tui giúp cậu ấy giải quyết bọn cho vay nặng lãi, trả lại hai mươi vạn cho bọn họ, cậu ấy thì ký hợp đồng làm việc bảy năm với tui, bốn năm đầu mỗi năm trả lại tui năm vạn, ba năm sau tiền lương tăng lên vèo vèo, cho đến ngày hôm nay, cậu ấy nói muốn từ chức.

Tui nghĩ không ra tại sao cậu ấy lại muốn từ chức, là do lão tử không đủ sủng ái hay do lão tử không còn đáng yêu nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.