CHƯƠNG 17
‘Nam hiệp’ bắt đầu quay đã được nhiều ngày, lao lực nhất cuối cùng là hai người Ngũ Triển, Triển Chiêu hành động trước mặt người khác khó tránh có chút sơ hở, cũng may Ngũ Kinh Hoàn phản ứng nhanh trí, trong nguy hiểm lách qua được, Triển Chiêu diễn miễn cưỡng cũng có thể coi như thuận lợi.
Nói là ’miễn cưỡng’ cũng có nghĩa của nó.
Giang hồ ở đâu? Ở Đại Tống, cũng ở nơi đây. Giang hồ hung hiểm, xã hội hung hiểm, hung hiểm ở trong tâm mỗi người, biết là phải tránh, nhưng có lúc nó tới quá vội vã, không hề báo trước, vậy làm thế nào? Triển Chiêu nhận được vai quá không chính thức, Triển Chiêu xuất hiện trên trường quay quá mức chói mắt, sự tồn tại của Triển Chiêu khiến người đỏ mắt (ganh ghét), ác tâm càng nổi lên, nguyền rủa rồi độc hại, chính là muốn Triển Chiêu không sống yên không thuận lợi, động tay động chân trong âm thầm, tránh cũng không được, Ngũ Kinh Hoàn lưu tâm, hai mắt không lúc nào rời khỏi thân ảnh Triển Chiêu, Nam hiệp võ nghệ siêu quần xông xáo giang hồ khuấy động triều đình, tuy cuối cùng vẫn thua dưới miệng lưỡi không tha ai của Bạch Ngọc Đường, ở trường quay không rời âm thầm bảo hộ, nhưng Ngũ Kinh Hoàn dù uy thế có lớn cánh có rộng thế nào, cũng không thể so với sự hung ác của nhân tâm.
Một hôm có màn đánh võ, đạo cụ dùng là túi máu giả Ngũ đại đạo diễn đã nghĩ ra, lần đầu thử qua kết quả thực chấn động, lại không cần phải sửa lại cảnh, vừa tốt vừa tiện, mấy kẻ có ý đồ liền đặt mắt vào điểm này.
Lần đó bắt đầu diễn, Triển Chiêu trong phim đang truy hai kẻ đại ác nhân, chặn tới trong rừng, giằng co bắt đầu đánh, Cự Khuyết của Triển Chiêu vừa ổn vừa nhanh vung tới, hai kẻ lần lượt bị thương ở vai và chân, sau khi thấy máu tính tình càng giận dữ động tác càng dữ dội, hai người đó còn đang say sưa nhập vai, kiếm thế sử ra cũng khó mà dừng lại.
Triển Chiêu trong không gian chật hẹp theo gió chặt lá không chút quẫn bách, chính tại lúc này, mũi kiếm chuyển thành một chiêu thức hung hiểm, đi như cô nhạn, hướng đến bụng của người thấp chém tới, chính tại giây này, mặt Triển Chiêu chợt biến sắc, mặt Ngũ Kinh Hoàn cũng biến sắc, nhưng những người khác không biết không hay, người cao ở phía sau đã vung kiếm tới, không thể ngăn lại, vỏ kiếm của Triển Chiêu được dùng như bài sơn đảo hải, lật lại hướng đằng sau bay đi, ‘cạch’ một tiếng, kiếm tra vào vỏ, Ngũ Kinh Hoàn trong phút chốc đứng dậy lớn tiếng kêu ‘cắt’, người thấp nọ còn đang nâng kiếm, bộ dạng y như mọi người – mạc danh kỳ diệu.
Ngũ Kinh Hoàn tuy là đạo diễn, nhưng hiếm khi nổi giận thế này, rống to tên Đường Hân, Đường Hân mang vẻ mặt cổ quái đi tới, nhìn thấy người thấp nọ cũng la ‘a’ một tiếng, mặt biến thành xanh mét, ra dưới cái lỗ to bị mở ra trên y phục của người nọ không hề có túi máu đặc biệt ngăn trở, không biết lúc nào đã bị người ta lấy đi mất, dưới cái lỗ to là da người trắng phau, cẩn thận nhìn lại, vẫn thấy một vệt hồng ngân không rõ ràng, cũng may không có máu, mọi người ồ lên, nói rằng người này vận khí thật tốt, có ai biết được, may là Triển Chiêu kiếm thuật như thần, lúc chém qua cảm thấy chỉ cắt trúng y phục, lúc đó cảm thấy không ổn, nhanh chóng thu thế, vết nhỏ đó đúng là vết thương do kiếm khí gây ra.
Ngũ Kinh Hoàn nghiêm giọng chỉ trích Đường Hân giám sát không chu toàn, đạo cụ kiểm tra không cẩn mật, trong lòng nhưng lại lo sợ, nếu thật xảy ra việc, thân phận Triển Chiêu làm sao lấy ra để giải oan.
Lại nói đến hôm quay cảnh ‘Tặc miếu cứu Bao Chửng’, cửa của viện tử sau miếu bị khóa chặt để ngăn Triển Chiêu, cần phải phá khóa mới vào được. Đường Hân vì mấy hôm trước sơ suất nên càng thêm ám ảnh lo lắng, quản lý kiểm tra đạo cụ rất nghiêm, nhưng cẩn mật đến mấy cũng có sơ suất, Đường Hân treo lên khóa giả đặc chế, để Triển Chiêu chỉ cần dùng lực nhẹ phá khóa liền có thể dễ dàng cắt làm đôi, nhưng không biết có phải lần cuối cùng treo vào quên mất hay không, máy quay bắt đầu quay, Triển Chiêu lặng lẽ đi thẳng đến ngoài viện, tay vừa chạm vào khóa sắt, trong mắt liền xẹt qua một tia thâm trầm, Cự Khuyết chậm rãi ra khỏi vỏ, tay nâng lên nghiêng nghiêng sau đầu, thân thể cong lên phía trước, chiêu kiếm này sử ra, như mãnh hổ cúi thấp người, mọi người nín thở, Ngũ Kinh Hoàn nhưng đứng thẳng dậy, Triển Chiêu đột nhiên đề khí, kiếm sắc bén như móng vuốt vẽ nên một vòng tròn lớn, khóa ‘đinh’ một tiếng phân làm đôi, lá rụng dưới đất bắn lên tung bay, hợp với chiêu thức của y mà lượn một vòng tròn rồi mới rơi lại xuống đất, mọi người như bị một cảnh này đoạt đi hô hấp, nhìn đến xuất thần, cảm nhận sâu sắc người này đến cả chiêu thức chém khóa cũng xinh đẹp như vậy.
Biết mèo như chuột, Ngũ Kinh Hoàn nhìn ở trong mắt, sao không biết chuyện này có điều kì quái, một chiêu này của Triển Chiêu dùng tới sáu bảy phần nội lực, Cự Khuyết quán khí, chém sắt như bùn, cái khóa lớn đó, rõ ràng là thật.
Ra là trong lúc không ai hay biết, cái giả đã bị thay vào. Triển Ngũ cũng không muốn làm người khác hốt hoảng, màn sau tiếp tục quay, trong lúc cắt cảnh, Ngũ Kinh Hoàn len lén đem hai nửa khóa giấu đi, Đường Hân cũng không biết.
Ngũ Kinh Hoàn trong lòng hiểu rõ, cái này không phải do Đường Hân làm, mà Triển Chiêu là người thế nào, từ trước đến giờ đã qua biết bao sóng gió, cũng biết mấy việc này do kẻ tiểu nhân làm ra.
Hai người cực kỳ ăn ý, không ai nói ra, để trong lòng rồi âm thầm điều tra.