CHƯƠNG 20
Cứ như phía sau có yêu quái đuổi theo, Ngũ Kinh Hoàn cầm lấy túi đồ mới A Hàn vội vã bao lại đưa cho, kéo Triển Chiêu tông cửa xông ra ngoài, xa xa vẫn còn nghe tiếng la ai oán của ông chủ, như tiếng oán phụ chiêu hồn.
Chạy thẳng đến hơn mười thước, Triển Chiêu phía sau đột nhiên sằng sặc cười ra tiếng, Ngũ Kinh Hoàn dừng lại quay đầu, hiểu được vì sao y cười, đỏ mặt tía tai: “Cười cười cười! Cười chết cậu luôn đi!” Lão thử giơ chân.
“Xin, xin lỗi, ha ha ha. . . . . .” Trong miệng xin lỗi, nhưng không ngăn được tiếng cười, “Ngũ huynh, thật là hảo nhân duyên, người gặp người thích.” Triển Chiêu hiếm khi trêu chọc, Ngũ Kinh Hoàn vừa bực vừa tức nhưng trong lòng lại rất vui.
“Muốn hay không! Nhường cho cậu!”
“Triển Chiêu cảm tạ không dám nhận, ha ha. . . . . .”
Ngũ Kinh Hoàn xụ mặt không bao lâu, cũng theo y cất tiếng cười vang.
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường mong mỏi nhất chính là ngươi quên đi cái chết ở Trùng Tiêu lâu, quên đi sự mỏi mệt của thế gian, sau đó một đời đều là cười thế này.
Đêm cũng dần tiến đến, ánh đèn rực rỡ từng điểm chớp động, hai người dùng xong bữa tối, Ngũ Kinh Hoàn tựa hồ chưa hết hưng trí, còn chưa có ý định quay về.
Anh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu một cửa hàng, a một tiếng, nói Triển Chiêu chờ anh, sau đó vào cửa, không lâu sau cầm một vật hình trụ bằng sắt, Triển Chiêu không biết là vật gì, Ngũ Kinh Hoàn cũng không đáp, chỉ nói: “Chúng ta đi xem cảnh đêm đi.”
Quẹo vào một con đường nhỏ, trước mặt là một toà nhà cao chót vót, nơi này là tòa nhà văn phòng cho các công ty thuê, đã qua giờ tan tầm, người đi đường xung quanh rất ít, chỉ có đường lớn ngựa xe như nước.
“Bên này!” Ngũ Kinh Hoàn làm cái thủ thế, đi qua cửa lớn, đi vào một đường tắt nhỏ, sâu bên trong có một cánh cửa nhỏ. Ngũ Kinh Hoàn dừng lại, đưa thứ trên tay cho Triển Chiêu cầm, đầu tiên là xoay xoay then cửa, thấy nó không nhúc nhích, mi đầu giựt giựt, bắt đầu móc ra một tí đồ, bày ra vẻ mặt khôn khéo cổ quái, Triển Chiêu tựa hồ biết được hành động của anh, thấp giọng gọi “Ngũ huynh! Đừng tự tiện xông vào!”
“Chúng ta không trộm không cướp, quay đầu lại trông chừng cho tốt là được rồi!” Ngũ Kinh Hoàn vô lại còn ra vẻ đúng lý hợp tình.
Triển Chiêu vẫn cảm thấy không ổn, trái phải đều mang theo đồ, mới nghĩ phải ngăn cản như thế nào đây, Ngũ Kinh Hoàn ngón tay linh hoạt không tới hai ba phút, cắt cắt gỡ gỡ đường dây phức tạp, hộp sắt cạnh cửa bị anh tùy tiện chích chích vài cái, BB hai tiếng, khóa mở.
“Anh……” Triển Chiêu nhìn Ngũ Kinh Hoàn trưng ra biểu tình cười trộm của kẻ phạm tội nhìn sang mình, sâu sắc cảm giác hai tay mình ôm đầy đồ vật ra là mưu kế của người này.
“Đi đi đi!” Ngũ Kinh Hoàn không phạm tội không đau lòng, lôi Triển Chiêu đi vào trong, như đi dạo trên đường cái, Triển Chiêu nghĩ lại, trước đây cũng chỉ có con lão thử cứ tự nhiên như vậy mà sấm cung, trên tường Trung Liệt Từ Tây Sơn múa bút lưu lại vết tích ngũ ngôn tuyệt cú ướt đẫm, phía sau còn vẽ thêm một con lão thử trông rất sống động, xong quất đuôi mà đi.
Xông vào cửa hông, xông vào thang máy, xông vào phòng, xông lên tới tầng cao nhất, tòa nhà này đúng là kiến trúc cao nhất quanh đây, trên đỉnh gió lớn, thổi tay áo bay phần phật, Ngũ Kinh Hoàn đứng trên sân thượng rộng lớn của tầng cao nhất hét lớn: “Vẫn là nơi này phong cảnh tốt nhất!” Lại hô: “Triển Chiêu! Đây! Tới đây!”
Triển Chiêu cười khổ đi đến, anh ta thật coi mình như chủ nhân nơi này.
Đi thẳng đến bên tường, cúi đầu là một biển thủy tinh ánh vào mắt, Triển Chiêu tán thưởng, những lời Ngũ Kinh Hoàn đều không ngoa.
Đại Tống vào đêm, chỉ có ánh nến mong manh, đèn đuốc rực rỡ cũng chỉ có lác đác vài nơi trong hoàng cung, ngày thường chỉ có thể ngẩng đầu nhìn tinh quang xa xa đầy trời, phong cảnh này tựa như tinh quang rơi xuống, sống động nhảy nhót, gần trong gang tấc.
Ngũ Kinh Hoàn mở ra thùng sắt, bên trong ra là bình rượu đã ủ lạnh.
“Kỳ thật rượu này phải ủ thêm chút nữa mới đủ vị, giờ thì, tùy tiện đi!” Có lúc con bạch lão thử cũng đem Nữ nhi hồng rất ngon xem như nước lã mà uống!
Tiếng mở nút chai ‘phốc‘ một tiếng không báo trước vang lên, thấy Triển Chiêu bị tiếng vang làm cho khẽ giật mình, lại nhe răng cười, sau đó không biết từ đâu lấy ra hai cái ly chân dài, đem rượu đỏ như máu đổ vào.
Anh lắc lắc ly rượu, hít hà mùi hương, nhấp thử một ngụm nhỏ, đầu lưỡi chậm rãi nhấm nháp, mới nuốt vào trong cổ họng, nhắm mắt cười nói: “1977 Bodega y Cavas de Weinert, cũng không tệ!”
Triển Chiêu không biết tên rượu anh nói là gì, cũng không biết sự trân quý của rượu này, chỉ học theo bộ dáng của anh, đem rượu vang đỏ uống vào miệng, thoáng chốc hương thơm lan tỏa trong mũi, mùi thơm ngào ngạt nồng hậu, dư vị ngân nga, cũng cười nói: “Thật sự là hảo tửu.” Y chậm rãi nhấp một ngụm, rồi thêm một ngụm, Ngũ Kinh Hoàn cũng thế, rót đầy ly của y rồi lại rót cho mình.
Triển Chiêu càng nhìn, càng cảm thấy nơi này thiên địa tựa như đảo ngược, trên trời không trăng không sao, dưới đất lại rực rỡ, Ngũ Kinh Hoàn nói thành thị hiện đại bị ô nhiễm ánh sáng nghiêm trọng, không khí lại kém, ánh trăng ánh sao từ lâu anh đã không còn thấy được, Triển Chiêu nhìn những ngọn đèn uốn lượn nhấp nháy, khẽ đáp: “Vậy sao?”
“Lâu rồi không thấy”, Triển Chiêu cũng bắt đầu nghĩ, “Lâu rồi không thấy” rồi sao……
Hai người liền trầm ngâm uống rượu, chỉ còn tiếng ầm ầm phía xa xa vang vọng lại.
Những ngọn đèn nhấp nháy khi sáng khi tối, có cái đi ra xa xa tựa như đã đến tận cùng, lại tựa như dòng nước chảy bị đứt đoạn, một cái nối đuôi một cái, sau đó ở một đầu khác, lại tiếp tục sinh ra, nối tiếp không ngừng.
Gió đêm tiết xuân rất lạnh, hai người mặc áo khoác dài mới mua hôm nay, cho đến khi bình rượu sắp cạn, Ngũ Kinh Hoàn đem ly rượu đặt trên tường, vắt người lên nhìn ngọn đèn đong đưa nhấp nhoáng trong làn chất lỏng đỏ như máu, đột nhiên nói với Triển Chiêu: “Múa kiếm cho tôi xem, được không?”
Triển Chiêu chớp mắt, nhìn bộ dạng anh đem mặt cọ trên tường, trên má còn mang dấu vết, vừa nghĩ không biết có phải đối phương say rồi hay không, vừa nói: “Có gì không thể.”
Buông ly rượu, rút ra Cự Khuyết, đi về phía trung tâm sân thượng, Ngũ Kinh Hoàn xoay người tựa vào tường nhìn.
Cự Khuyết ra khỏi vỏ, triển khai giữa ngọn đèn trong đêm, tấm áo khoác dài kia, như đôi cánh lớn tung bay.
Một nhảy một ngang một chém một đâm, ngựa hoang nhảy dựng, lưu chuyển ngàn dặm, Triển Chiêu cũng không cố kỵ, vứt đi gông cùm xiềng xích, sung sướng múa lượn, ngay cả Cự Khuyết cũng tựa như khoái ý, phát ra từng tiếng ngâm thanh thúy, truyền đi phiêu tán trong gió.
Ngũ Kinh Hoàn mở mắt to không dám chớp, trong lòng cẩn thận đối chiêu, nhất chiêu nhất thức, giống như trước đây Họa Ảnh đối Cự Khuyết, bây giờ như thế này, đã là ước vọng xa xôi.
Thêm một thức, Thanh Long quay đầu, gió to đột nhiên thổi úp tới, dây buộc tóc đỏ trên tóc cũng phần phật bay theo, Triển Chiêu đang ở thế đặt kiếm sau lưng, không kịp tốc độ của gió, dây buộc tóc liền bay ra ngoài lầu, tóc dài như dệt như võng tản ra, Triển Chiêu chợt giật mình nhoẻn miệng cười, lại không biết là hỉ hay bi, Cự Khuyết lại ra, càng dứt khoát càng nhanh nhẹn càng mãnh liệt, ngay cả tóc dài cũng giống như roi vút, ngay cả áo khoác lớn cũng giống cờ bay, kiếm vũ của một người, lại là hào khí của vạn người.
Ngũ Kinh Hoàn đột nhiên nghĩ, chắc là mảnh vỡ của ngọn đèn nơi xa xa bị Cự Khuyết đánh bay vào mắt, nếu không, trong mắt làm sao lại cảm thấy, đau đớn không chịu nổi.
———————————–