[Thử Miêu Đồng Nhân] Đãi Trọng Đầu

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 26

Nhân viên hiệp đàm dẫn theo ông chủ thương nghiệp đến gặp mặt Hồng Trừng và Ngũ Kinh Hoàn đang giải thích ý tưởng cho quảng cáo mới.

Chị Hồng đã quen thuộc, từ đầu đến cuối vẫn bảo trì vẻ mặt mỉm cười một hỏi một đáp, dưới bàn lại âm thầm để ý, ngắt Ngũ đại đạo diễn đang thiếu hứng thú mấy phát vô đùi, cương quyết đá bay con sâu ngủ của đối phương.

“… Vì vậy chúng tôi hy vọng dùng kỹ thuật quay phim của đạo diện Ngũ, quay mẩu quảng cáo này thành một bộ phim ngắn, khiến người xem phải suy đoán nhằm lôi kéo sự chú ý…”

“Vai đó…”

“Bao nhiêu tiền?”

“Gì?” Hồng Trừng và nhân viên thương nghiệp đơ lưỡi quay đầu trân trối nhìn Ngũ Kinh Hoàn.

Ngũ đại đạo diễn chính là thương hiệu lớn, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã qua 30 phút, không có chút nào phù hợp hiệu suất làm việc của anh, từ nãy trong lòng đã thấy bực bội, trong đầu đều là một màn Triển Chiêu lên xe của Triệu Mãn Thu vừa nãy, cái kẻ đối diện bên kia lại cứ như con ruồi cứ vo ve vo ve liên tục không ngừng.

“Tôi nói: ‘Bao nhiêu tiền?’, mấy anh dùng bao nhiêu tiền mời tôi quay, dùng bao nhiêu tiền để quay phim này?”

Một câu cắt đứt này, nhân viên hiệp đàm mồ hôi ròng ròng, một lát nhìn Ngũ Kinh Hoàn một lát lại nhìn ông chủ thương nghiệp, vòng vo không rõ.

“Ngũ Kinh Hoàn!” Hồng Trừng không nén được tức giận, sắc mặt tốt đẹp vừa nãy bay biến.

“Không phải trọng điểm là đây sao? Dù nói bay bướm hay ho thế nào, không phải tiền mới là hiện thực sao? Anh dùng bao nhiêu tiền để mời tôi quay, anh dùng bao nhiêu tiền để tôi quay một mẩu quảng cáo có tiêu chuẩn thế nào, các anh coi trọng kỹ thuật của tôi, như vậy, kỹ thuật của tôi ở trong mắt các anh rốt cuộc đáng giá bao nhiêu?”

Hồng Trừng cắn răng, tức giận đến mức chửi cũng không thành lời.

Ông chủ thương nghiệp sắc mặt âm trầm, sau đó lại cười ra tiếng: “… Đạo diễn Ngũ thật có sự gan dạ sáng suốt của người làm ăn.”

“Không dám so với Tổng giám đốc Dương.” Ngũ Kinh Hoàn nghiêng đôi chân đang bắt chéo cao cao, móc ra điện thoại xoay tới xoay lui chơi đùa, lông mày nhếch khóe môi giương, một bộ dạng hỗn ác làm nền cho khuôn mặt và thân hình của anh, khiến cho càng thêm dễ nhìn.

Nhân viên hiệp đàm vẫn còn kinh ngạc, trong lòng nghĩ người này không lên phim thật đáng tiếc.

Ông chủ thương nghiệp Tổng giám đốc Dương ha ha cười lớn, không chút nào chướng mắt hành động của Ngũ Kinh Hoàn, nói tiếp: “Vậy tôi ra nhiêu đây để cậu quay” Đưa ra một con số, là con số đến cả Hồng Trừng cũng phải kinh ngạc “Quay xong tiền toàn bộ là của đạo diễn Ngũ.”

Ngũ Kinh Hoàn cười lớn, một bộ dạng kiêu ngạo mà tiêu sái, bắt tay đối phương, nhìn thẳng nói: “Hợp tác vui vẻ.”

Người này cũng lợi hại, một khoản tiền hai công dụng lại bắt Ngũ Kinh Hoàn phải tự cầm lấy, tiền cho phim thì ít mà thù lao trả anh thì cao, hơn nữa, bỏ một khoản tiền lớn cho quảng cáo còn có thể dùng để ‘quan sát’ cái người tên Ngũ Kinh Hoàn này.

Ngũ Kinh Hoàn lại nói: “Vì còn bận một bộ phim, kế hoạch trước mắt xin bàn trước với chị Hồng, chị Hồng sẽ liên lạc lại với tôi, đợi phim kết thúc, quảng cáo sẽ bắt đầu quay, được không?”

“Được! Đạo diễn Ngũ nể mặt chúng tôi rất vui mừng.”

Ngũ Kinh Hoàn đứng dậy xoay người rời đi, vẫy tay hẹn gặp lại để tránh mấy lời khách sáo làm chậm trễ thời gian, Tổng giám đốc Dương nhìn bóng lưng cầm di động gọi gọi của anh, khẽ quát người trẻ tuổi bên cạnh: “Học hỏi thêm đi.”

Cấp dưới khúm na khúm núm theo sau rời đi.

Ngũ Kinh Hoàn nghe tiếng nhạc trong ống nghe càng chạy càng gấp, chuyện quảng cáo đã sớm quăng ra sau đầu, tim đột nhiên đập nhanh, lại nhớ tới khuôn mặt tươi cười đắc ý của Triệu Mãn Thu trước đó, ba chữ ‘bạch nhãn lang’ nhảy ra, sau tiếng nhạc là âm thanh chuyển máy vào hộp thư thoại, anh chửi một tiếng, lên xe đạp thẳng chân ga làm phát ra âm thanh chói tai do bánh xe ma sát.

Đầu bên kia, mấy người Triển Triệu vẫn còn bên trong chiếc xe đã nát bét bị hơn mười người vây quanh, có gậy có đao, Triệu Mãn Thu còn thấy phía trước có người cầm cây búa to hùng hổ kéo tới

“Hắn không phải cầm cái đó phá cửa sổ đâu ha.” Triệu Mãn Thu vờ cười một tiếng, nghĩ tới không biết cửa thủy tinh chống cường lực và búa của đối phương không biết cái nào cứng hơn đây.

Đột nhiên trong ngực Triệu Mãn Thu phát ra một âm thanh yêu kiều mềm mại: “Ai da điện thoại kìa có điện thoại mau bắt điện thoại ”

Tiểu Thư ở phía trước nhỏm người lên, sau đó dở khóc dở cười ngó qua Triệu nhị thiếu gia không chút nào có vẻ khẩn trương, thấy cậu móc ra điện thoại, nhìn vào tên trên màn hình nói: “Thật không ổn nha…”

Triển Chiêu cũng nhìn qua, điện thoại vẫn không ngừng vang lên tiếng la yêu kiều: “Nhanh nhanh”, người bên ngoài nhưng không chờ đợi thêm, bang một tiếng lớn, đầu búa hung hăng nện lên cửa thủy tinh chắn gió, lực tay của người kia cũng lớn, khiến cửa kính cường lực nứt ra một khe nhỏ.

Triệu nhị thiếu gia ngồi bên cạnh A Tử la lớn: Tôi muốn đổi công ty sửa xe! Tôi muốn đổi công ty sửa xe!

A Tử la lớn: “Thiếu gia!” Súng đã lên nòng.

Giữa âm thanh vỡ toang của thủy tinh, truyền đến giọng nói ôn hòa: “Tọa khốn sầu thành (bó chân ngồi một chỗ âu sầu), không phải là việc Triển mỗ sẽ làm.”

Triệu nhị nghe tiếng nhìn qua, chỉ thấy đôi chân dài của Triển Chiêu nhấc lên, tên đứng ngoài gần nhất nhảy qua trốn đằng sau cửa xe vừa mở, nhưng trốn không nhanh bằng kiếm trên tay người vừa xuất ra, gã la lên một tiếng, đao dài keng một tiếng rơi xuống đất.

Triệu nhị ngừng nửa nhịp, mới đột nhiên hoàn hồn, ở trong xe la lớn: “Nhớ bảo vệ tóc của cậu! Tóc!”

A Tử quản không được tên thiếu gia điên khùng này, cũng từ đầu bên kia nhảy ra.

Mấy gã kia thấy từ trong xe nhảy ra một nam nhân tóc dài nhã nhặn, cầm trên tay một thanh kiếm cổ kỳ quái chỉ thoáng cái đẩy ngã một người xuống đất, người sau giãy dụa bò dậy, người đó cũng không thèm nhìn đưa chân về sau giẫm xuống, không biết đạp trúng chỗ nào, khiến gã dưới đất ngã lăn bất tỉnh.

“Tiểu ca, cầm kiếm đó là muốn học đại hiệp cổ đại à!” Một gã râu ria cường tráng thanh âm dung tục đến mức khó nghe giễu cợt, bên cạnh còn có mấy kẻ tiếp mấy lời như “Xem tiểu thuyết nhiều quá rồi”.

Ra từ xưa đến nay, tính tình và lời thoại của mấy kẻ thích chặn đường vẫn là ngàn bài như một.

Có một kẻ coi như cũng có chút chính kinh, mắng đồng bọn bớt nói nhảm, gậy dài bổ tới, Triển Chiêu cúi người tránh đi, đao dài lại vung tới, Triển Chiêu đưa Cự Khuyết ra trực tiếp đỡ, khẽ mở thân kiếm, vừa mở đã đóng lại, chỉ trong khoảnh khắc, đao dài của đối phương đã bị kẹp chặt giữa khe hở của kiếm và vỏ.

Gậy dài phía sau vẫn chưa dừng lại, Triển Chiêu vẫn giữ tư thế giữ chặt đao quay người đá tới, đao gậy đều rớt.

A Tử ở bên kia xe cũng đã khai chiến, súng đã nổ, tựa hồ cũng kéo theo không ít náo động, sau đó khói súng không ngừng, tiếng la cũng không ngừng, Triển Chiêu nghe thấy nhíu mày, người giang hồ luôn là thế, tương đối tàn nhẫn.

Cho rằng có thể vây khốn mấy người Triển Chiêu thế này, nhân thủ đối phương gọi tới càng ngày càng nhiều, lớp trước ngã lớp sau lại tiếp nối, mấy kẻ không ngừng vây quanh ra tay cũng càng ngày càng ngoan lệ, ba người năm người rồi bảy người từ bốn phương tám hướng mà tới, chính là muốn đẩy Triển Chiêu vào chỗ chết, ôn hòa đã không còn dùng được, lưu tình cũng là tự hại mình, giây sau kiếm phong vun vút chém tới, chém tới đâu thì thứ dưới tay vỡ vụn tới đó, cũng càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Triệu nhị còn ở trong xe, một kẻ mắt đỏ lao vào, cậu vừa định phản ứng, một vật phóng tới, đập vào khiến gã kia gục trong xe, Triệu Mãn Thu nhìn kỹ lại, rơi xuống ra là vỏ Cự Khuyết, đưa mắt nhìn lại, giữa trận chiến không có bố cục, Triển Chiêu đã xuất kiếm, một chiêu một thức, như trong phim, nhưng mũi kiếm chém vào thật thật là da là thịt, nhiễm cũng là máu thật.

Nhìn đôi mày kiên nghị tràn đầy thần sắc bất đắc dĩ ấy, Triệu Mãn Thu ngỡ ngàng như mất mát.

Con người ôn hậu như vậy, nhưng khó mà tránh xa được đao khí huyết quang.

—————————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.