CHƯƠNG 4
Triển Chiêu vốn một đời ba đào, hôm nay đến hiện đại, thiên hạ y đối mặt phút chốc biến đổi lớn lao, đã không còn là nơi y có thể dùng một nhát kiếm để thay đổi, cảm giác như đang ở trên tầng tầng lớp lớp bông tơ, không thể đứng vững.
Cũng may tại thế giới này, Triển Chiêu như đứa trẻ mới sinh, đạo diễn Ngũ nhờ kinh tế dồi dào, mắt không cần chớp, lập tức mang về ba bốn quyển ‘Bách khoa toàn thư’, ‘Mười vạn câu hỏi tại sao’, ‘Chị đại điểu kể cố sự lịch sử’, nghiêng người nằm trong phòng, nói cho Triển Chiêu biết mục tiêu nhân sinh số một ở đây – phải có hiểu biết về thời hiện đại.
Triển Chiêu bị khí thế của anh mê hoặc, không tự chủ được cầm lên quyển sách bìa cứng giá một trăm hai mươi đồng làm từ hơn một trăm trang giấy đóng khuôn dán vào đều tăm tắp, thong thả lật xem từng trang, y trong đầu vẫn rất đơn thuần, lập tức bị nội dung trong sách thu hút.
Cảnh này rơi vào mắt Ngũ Kinh Hoàn – Ngự tiền hộ vệ trước đây mặc hồng sam, đầu đội mũ quan, không nói một lời, Ngự miêu tay cầm Cự Khuyết hành hiệp trượng nghĩa, giờ đây mặc trên người áo bệnh nhân mỏng tang, tóc vắt trên vai, điềm tĩnh xem sách ảnh bách khoa toàn thư nhi đồng – thật sự là dễ thương quá sức!
Mèo quả nhiên rất hiếu kỳ!
Đạo diễn Ngũ nỗ lực che dấu khuôn mặt biến dạng, nhớ tới bộ phim mới, mới cảm thấy chuyện lớn không ổn, liền gấp gáp nhắc nhở, không được đụng vào thứ lạ, không được nói chuyện với người lạ, không được ăn đồ người lạ đưa….. lải nhải lằng nhằng khiến Triển Chiêu dở khóc dở cười, sau cùng kết lại “Phải ngoan ngoãn đợi tôi quay lại”, rồi vội vã rời đi.
Ngũ Kinh Hoàn chân trước vừa rời đi không bao lâu, có ‘người lạ’ chân sau đã bước vào.
Triển Chiêu nhớ lần trước khi tỉnh lại đó là nam nhân thứ hai y nhìn thấy, nói đầu y bị thương, gọi ‘đại phu’ đến kiểm tra, hại y không được động đậy, phải ở trên cái thứ kỳ quái gì đó bị người ta quay qua quay lại, Ngũ Kinh Hoàn gọi cậu ta là “Triệu Mãn Thu”, bên cạnh còn có một nam nhân cao to hơn, toàn thân ăn vận một màu đen tuyền, Triển Chiêu nhịn không được nhìn chằm chằm vào hai con bướm đen thui treo trên mặt người đó [là cái mắt kiếng đấy ạ =)))))))))]
“Hey hey! Đầu tốt hơn chút nào không? Tôi đến thăm cậu đây!”
Tuy biết người này không có ác ý, nhưng Triển Chiêu nghe xong vẫn có chút kỳ quái, hoàn hồn lại nói: “Triệu huynh, Triển mỗ…… Triển Chiêu không tiện đứng dậy, cám ơn cậu đã tới thăm.” Lời nói có chút khách khí, nỗ lực học cách nói của người hiện đại.
“A Tử, đi tìm đồ cắm, còn dưa lưới trước tiên mang đi rửa!” Triệu Mãn Thu kéo ghế ‘két két’ ngồi xuống, người cao lớn bị sai sử cũng lặng lẽ làm theo, ai nhìn cũng thấy được quan hệ chủ tớ giữa hai người họ.
“Khụ! Cậu thật tên Triển Chiêu hả? Phụt, cha mẹ cậu chắc không phải fan trung thành của Bao thanh thiên chứ hả?”
Triển Chiêu từ lúc tới đây, vẫn luôn nghe không hiểu lời của Triệu Mãn Thu, chỉ “ừm” một tiếng đáp lại câu vừa nãy.
“Kinh Hoàn có nói với tôi rồi, cậu ở đây cũng xem như lắm tai lắm nạn, bị người đánh thành như vậy, sau ngày học ngoan một chút, thanh niên trẻ tuổi thì #$%&#$%&……” Tính cách lải nhải của Triệu Mãn Thu có chút không hợp với khuôn mặt đó của hắn.
Triển Chiêu bất đắc dĩ, đại thể biết Ngũ Kinh Hoàn đã nói lai lịch mình thế nào cho người này.
Diễn viên mới đến, vì tính tình hợp nhau, gần đây qua lại cũng không tệ, hôm đó vì phải lên núi tập diễn, bị thủ hạ của lão đại mà trước đây lỡ trêu chọc trúng nữ nhân của hắn ta giáo huấn, bị Ngũ Kinh Hoàn bắt gặp, vì đầu hình như bị đánh trúng, tỉnh lại thần trí có chút không rõ ràng, cho rằng bản thân vẫn còn đang đọc kịch bản……
Triển hộ vệ chính nghĩa hành hiệp của phủ Khai Phong, bị chụp cho danh hiệu hỗn tiểu tử trẻ người non dạ đùa giỡn phụ nữ bị đánh hội đồng, lúc đó Ngũ Kinh Hoàn muốn y đọc theo, học thuộc đoạn thoại này, miễn cho khỏi quá mức kinh thế hãi tục, chính anh ta nói xong cũng muốn khóc, nhịn không được mắng bản thân, thật sự là một bộ phim rởm mà!
Triển Chiêu cười cười lơ đễnh.
Triệu Mãn Thu uống miếng nước ngừng một lát, Triển Chiêu thừa cơ cười ôn nhuận trả lời: “Triệu huynh, khiến anh lo lắng rồi.”
Triệu Mãn Thu nghe xong nhìn thẳng y ngây ngốc nửa ngày mới mở miệng nói: “Cậu nói không chừng là tên nhóc tốt.” Nói xong lại haha cười lớn, cầm lấy dưa lưới đã được A Tử cắt gọt cẩn thận, bắt chuyện với Triển Chiêu.
“Tiểu tử Kinh Hoàn nhất định chưa nói với cậu chuyện của tôi!” Thấy Triển Chiêu lắc đầu lại nói: “Tôi với cậu ta là bạn thân mặc cùng cái quần mà lớn lên đấy! Triệu gia – có nghe qua chưa? Nói rõ ra một chút cũng được, xí nghiệp Triệu thị, lão nhị của Triệu gia! Chính là tôi!” Triệu Mãn Thu nói xong mũi hếch lên cao cao. Hỗn tiểu tử! Chưa thấy qua đại nhân vật đúng không? Quỳ bái đại thiếu gia đi! Tiền đầu tư cho phim của Kinh Hoàn toàn bộ đều do bản thiếu gia tài trợ đó – vốn nghĩ bày ra chút uy thế này, nhưng Triển Chiêu một chút phản ứng cũng không có.
Triển Chiêu trước giờ đối mặt người khác không bao giờ phân biệt sang hèn giàu nghèo, gặp giàu không cúi gặp nghèo không khinh, huống hồ trước mặt là xí nghiệp Triệu thị chưa bao giờ nghe qua, nghĩ đơn thuần, chẳng lẽ đến thời này Triệu vẫn là quốc họ? Chẳng lẽ người này là hậu duệ của Tống hoàng thượng? Phải xưng hắn là Triệu vương gia sao?
Thần thái Triển Chiêu vẫn không thay đổi, nhìn thấy thần tình cổ quái của Triệu Mãn Thu, liền đơn giản đáp lại: “Thất lễ.”
Tên nhóc này không đơn giản, làm gì có ai nghe đến đại danh Triệu thị lại không kinh sợ, nền kinh tế Châu Á này hết bảy phần là do Triệu thị nắm trong tay. Thủ đoạn khi dễ người của Triệu Mãn Thu hướng vào Triển Chiêu như đánh vào vải bông, Triệu Mãn Thu lần đầu ăn phải thất bại không đánh mà thắng như vậy của Triển Chiêu, vừa ảo não vừa hưng phấn, đầu óc tên xấu xa này nhanh chóng xoay chuyển.
“Thiếu gia – A Tử sẽ tố cáo.” Tố cáo với Ngũ thiếu gia.
Người cao to bên cạnh khó có được mà mở miệng, không lên không xuống, ngắn ngủn một câu, nhưng Triệu Mãn Thu biết lời chưa nói tiếp theo của hắn.
“Được rồi được rồi! Ngươi cái đồ phản bội!” Triệu Mãn Thu tuy thích đồng lõa làm việc xấu, nhưng sợ nhất vẫn là thủ đoạn chỉnh người cổ linh tinh quái của Ngũ Kinh Hoàn.
“A! Hôm nay là ngày chọn diễn viên cho vai ‘Triển Chiêu’ phải không?” Triệu Mãn Thu đổi đề tài.
“Triển Chiêu?” Tại hạ?
“Ơ? Cậu không phải người trong đoàn phim mới sao? Sao lại không biết? Kinh Hoàn sắp tới sẽ đạo diễn bộ ‘Nam hiệp’, vai diễn chính là Triển Chiêu cùng tên cùng họ với cậu đó!” Triệu Mãn Thu thích nhất là làm to làm lớn, dùng nhãn thần ‘cậu là con nít gì cũng không biết sẽ không hiểu đâu nên tôi không tính toán với cậu’ mà nhìn y: “Hôm nay sẽ chọn ra xem ai là diễn viên chính đóng vai Triển Chiêu này…… cậu biết Kinh Hoàn không lâu, có lẽ không hiểu hết đâu, cậu ta đã lớn thành nam nhân to thế rồi, vẫn không sửa được sở thích si tình võ hiệp, huống hồ lần này còn là tìm người diễn cho vai Triển Chiêu mà cậu ta yêu nhất, cũng không khó hiểu vì sao lại thận trọng như vậy #$%^&…… (lược bỏ một ngàn chữ)” Sau đó nhị thiếu gia Triệu thị lấy thân phận là bạn nối khố của đạo diễn Ngũ bắt đầu kể lại chuyện đạo diễn Ngũ yêu võ hiệp đến mức si tình thế nào.
Trong đầu Triển Chiêu chợt nhoáng lên một cái, cả tâm trí vờn quanh mấy chữ ‘Triển Chiêu mà cậu ta yêu nhất’, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Ngũ huynh chiếu cố Triển Chiêu chẳng lẽ là vì liên quan đến việc sùng bái anh hùng……? Hôm nay đã không còn Đại Tống, Triển Chiêu ở một nơi không đất dụng võ thế này, đã không còn là Triển Chiêu mà anh biết nữa rồi……
Triển Chiêu nghĩ đến chuyện này, trong lòng bắt đầu thấy u ám. Triệu Mãn Thu vẫn lải nhải cái gì đó, toàn là những điều khó hiểu. Tâm tình y dần dần khó ở. Đột nhiên Triển Chiêu biến sắc, ngồi bật dậy. Triệu Mãn Thu đang hứng chí thì bị cắt ngang, đang muốn hỏi thì cửa ‘oành’ một phát bị đá văng, năm sáu kẻ mặc vest đen lũ lượt kéo vào, tên đi đầu nhìn thấy Triệu Mãn Thu, la lớn: “Tìm thấy rồi!” Mấy người áo đen ‘loạt xoạt’ rút ra súng ống đạn dược.
A Tử hành động rất nhanh, la lớn “Thiếu gia cẩn thận”, rút súng ra bảo hộ Triệu Mãn Thu lui vào phòng vệ sinh, Triệu Mãn Thu nhìn thấy mấy người rút súng muốn bắn, tâm nói không xong, hỗn tiểu tử kia còn ở đây!
Triển Chiêu không biết súng đen đó là vật gì, chỉ cảm thấy không ổn. Mấy kẻ áo đen đều là dân chuyên nghiệp đã qua huấn luyện, đạn bắn ra đều hướng về phía ba người Triển Chiêu. Nhưng khi cách bọn họ chỉ còn một tấc, giữa lúc còn đang bóp cò có người còn nhanh hơn bọn chúng – Triển Chiêu như kim điều (diều hâu vàng) phi thân lên rồi rơi lại xuống đất, lòng bàn tay ngưng lực, xuất ra một luồng lực tinh xảo vỗ vào cạnh giường, giường bệnh nặng hơn 100 cân cứ như vậy ‘rầm rầm’ bị đánh bật dựng lên, mọi người chỉ thấy một vật thể trắng toát xuất hiện giữa không trung, còn mười mấy viên đạn ‘phốc phốc’ lần lượt găm vào giường nệm.
Đợi mọi người nhìn rõ mới cảm thấy kinh hoàng. Súng trong tay đều dừng lại. Triển Chiêu lại phóng lên đưa tay ra, bát phương nhất thức, ‘thịch thịch’ ‘phanh phanh’, tiếng vật thể lần lượt bị vung lên ném xuống, là mấy quyển bách khoa bìa cứng nặng ba cân bị Triển Chiêu dùng dễ dàng như ám khí, âm thanh nện vào đầu rồi đầu nện vào đất vang lên như tấu nhạc.
Từ lúc xông vào, giơ súng, nằm xuống, chỉ kéo dài vỏn vẹn trong thời gian rất ngắn. Triệu Mãn Thu vẫn được A Tử ôm trong lòng. Hai người đều trố mắt, trừng trừng nhìn cái giường bị dựng lên, vỏ đạn đầy phòng, đám người áo đen đầy đất, còn có Triển Chiêu không chút thở dốc.
Triệu Mãn Thu là đời thứ hai đi nước ngoài du học, phản ứng đầu tiên là vỗ tay, giống như hoan hô khi xem phim ngoài rạp: “Perfect! Perfect!”
Triển Chiêu đang cúi người kiểm tra mấy kẻ áo đen, nghe thế liền hỏi: “Triệu huynh, mấy người này là gì vậy? Còn anh lại là người nào?”
“Tôi mới muốn hỏi cậu là ai đó?! Huống hồ tôi không phải đã tự giới thiệu rồi sao!?” Triệu Mãn Thu nghe xong câu hỏi của Triển Chiêu mới hồi phục lại như thường, nhịn không được âm thầm mắng y!
Sau đó A Tử mới nói: “Thiếu gia, quậy trong phòng của Triển tiên sinh, Ngũ thiếu gia mà biết……”
Triệu Mãn Thu co rụt lại ba thước.
“A a a a a – nhanh nhanh nhanh gọi điện kêu người đến xử lý, đều là do mấy người, mấy người muốn đi tìm chết cũng không cần đến đây a! Đáng ghét!”
Triển Chiêu nhìn Triệu Mãn Thu đạp đạp mấy ‘thi thể’ hôn mê bất tỉnh trút giận, không rõ lắm vì sao Triệu Mãn Thu kiêu ngạo lại sợ Ngũ Kinh Hoàn như vậy.
“A a a a a a – Còn có dưa lưới của ta! Dưa lưới! Chưa ăn được miếng nào a a a!”
“………”
—————————–
“Ngoài lề”
Mã Lạp: Ngũ thiếu hiệp, bình thường người xuyên việt đến không phải đều cho người ta xem tivi thì nhanh hơn sao?
Ngũ thiếu hiệp đột nhiên phát điên: Cô không biết người hiện đại ăn mặc có bao nhiêu là hở hang hả! Cái gì mà vai nhỏ đáng yêu, váy ngắn lộ chân mê người, đến cả người dẫn chương trình cũng lột đồ mà dẫn (ra là anh có xem), tôi làm sao có thể để mấy người đó ô nhiễm Miêu nhi của tôi!
Mã Lạp chà máu mũi nói nhỏ: nhưng hiện tại đa phần toàn là chương trình do anh đạo diễn……
Ngũ thiếu hiệp là bảo đao chưa lão, sử dụng dây lưng uy vũ sinh phong, Mã Lạp liền bị tiêu diệt.
——————————————-