[Thử Miêu Đồng Nhân] Đáng Tiếc Đều Không Phải Là Ngươi

Chương 6: Chương 6: 7,8




Ờ thì bỏ bê hai anh lâu quá, thế nên hôm nay bồi thường mọi người bằng ba chương mới nhé. Bọn mình sẽ cố gắng để có thể post truyện đều đặn hơn. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Đáng tiếc đều không phải là ngươi – Chương 6

Tác giả: Chích Ái Tiểu Bạch

Edit: Suriel

Beta: Zeno

Mặc dù mùa thu thời tiết chỉ là hơi hơi lạnh, nhưng Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy hơi mồ hôi lạnh túa ra, tự cảm giác thấy nội lực không thể điều động thêm chút nào nữa, mà giờ chính là thời điểm mấu chốt chữa trị thương thế cho Triển Chiêu, chỉ cần bản thân có một sơ xuất, sẽ khiến nội thương của Triển Chiêu càng thêm nặng hơn. Đúng lúc hắn đang vạn phần lo lắng, Lô đại tẩu nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Bạch Ngọc Đừng giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, đôi đồng tử mắt sáng rực lên tràn đầy chờ mong nhìn vị Hoa Đà tái thế này. (Ý muốn ví Lô đại tẩu giống như Hoa Đà – Một vị thần y nổi danh của TQ). Lô đại tẩu vẻ mặt lạnh lùng: “Ngũ đệ, đừng tưởng rằng giả bộ nhu thuận sẽ khiến ta thương tâm.”

Bạch Ngọc Đường tuy biết đại tẩu là trách cứ mình làm việc lỗ mãng, nhưng biết là nàng không có ý làm khó dễ, lúc này không mời mà đến, nhất định là đến để giúp đỡ cứu chữa.

“Đại tẩu, tình huống của Triển Chiêu nguy cấp, đệ chống đỡ không được bao lâu nữa, nếu có biện pháp gì, xin hãy mau lên!”

“Xú tiểu tử, nếu không phải lão nương thương tiếc Triển Chiêu, dù ngươi nội lực kiệt quệ muốn chết muốn sống ta cũng không thèm quản nữa.”

Tuy là nói như vậy, Lô đại tẩu vẫn nhanh nhẹn tới xem xét một chút thương thế của Triển Chiêu, sau đó lấy ra một cái hộp con tinh xảo làm bằng ngọc từ gói thuốc nhỏ vẫn đeo theo bên người, mở nắp hộp ra, bên trong là một viên thuốc được bọc lại cẩn thận. Bạch Ngọc Đường cũng đã quen với những vị thuốc trân quý của đại tẩu mình, thấy viên thuốc này được giữ cẩn thận như vậy, nhất định là tiên dược cho dù có là cửu chuyển hoàn hồn cũng không hề khó khăn. Đại tẩu cầm viên thuốc lên, nhẹ nắm lấy cằm Triển Chiêu, đem viên thuốc bỏ vào trong miệng Triển Chiêu, sau đó hai tay nâng cằm lên cao, Triển Chiêu không tự giác mà nuốt một cái, cũng không cần uống thêm nước viên thuốc đã trôi xuống cổ họng. Trong chốc lát, Bạch Ngọc Đường đã cảm thấy dưới tay dần dần ấm áp lên, khí huyết thông hoạt, kinh mạch giãn ra. Bạch Ngọc Đường trong lòng thầm nghĩ, cũng không thần kỳ như vậy chứ, vì thế chậm rãi thu lại nội lực của mình, mới bỗng nhiên thấy trời đất xoay tròn, sao vàng bay loạn xạ trước mắt.

Thật vất vả chấn định lại đầu óc, Bạch Ngọc Đường thấy đại tẩu đỡ Triển Chiêu nằm xuống cạnh giường, tay Bạch Ngọc Đường vừa định quơ lấy gói thuốc của đại tẩu, móng chuột liền bị vị đại tẩu không lưu tình chút nào chụp lấy.

“Xú tiểu tử, đừng tưởng là ta không biết đệ đang nghĩ cái gì trong đầu. Viên thuốc vừa rồi ta dùng để bảo hộ sinh mệnh, nguyên liệu bên trong đều là dược liệu quý hiếm có tiền cũng không mua được, khi xưa chỉ làm có hai viên.”

“Vậy không phải là còn có một viên nữa sao? Đại tẩu, tẩu trở nên nhỏ mọn như vậy từ khi nào thế?”

“Ngũ đệ, kế khích tướng đối với ta cũng vô dụng. Viên thuốc này chỉ có thể tạm thời kéo dài tính mệnh, ngươi vẫn là nên đưa Triển Chiêu tiến cung trị liệu đi. Xem thương thế Triển Chiêu, đi Hãm Không Đảo là tuyệt đối không có khả năng, viên thuốc này cũng không có thêm nữa, phải giải quyết tận gốc mới được”

Nếu không phải vừa rồi đại tẩu xuất hiện đúng lúc, tính mạng Triển Chiêu hiện tại chỉ sợ là vô cùng nguy nan, tuy rằng Bạch Ngọc Đường trong lòng trăm ngàn không muốn đem Triển Chiêu tiến cung, nhưng vì sinh mệnh người yêu, Bạch Ngọc Đường không còn lựa chọn. Quyết định xong xuôi, hắn ôm lấy Triển Chiêu, lấy Họa Ảnh, nhìn Lô đại tẩu một cái liền vội vàng đá cửa xông ra ngoài.

Gió đêm thổi từng đợt, bạch Ngọc Đường cảm giác người trong lòng động nhẹ, cúi đầu nhìn xuống, Triển Chiêu tựa hồ đã tỉnh, đôi mắt mở to phản chiếu ánh sáng trong trẻo, phảng phất như sao sa. Bạch Ngọc Đường tạm thời dừng cước bộ, nhẹ nhàng nói:

“Miêu Nhi, ngươi tỉnh rồi? Còn khó chịu lắm không?”

“Ưm, không có.”

Triển Chiêu vốn tưởng rằng trúng một chưởng kia là cửu tử nhất sinh, thật không ngờ khi tỉnh lại phát hiện mình đã được Bạch Ngọc Đường ôm vào trong ngực. Tự thân thăm dò thương thế một chút, biết so với ngày xưa thì thương tích lần này nghiêm trọng hơn nhiều, nếu không liên tục dùng thuốc, chỉ sợ sớm đã hồn bay phách lạc.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

“Hoàng cung. Thương thế của ngươi quá nặng, cần vào cung mời thái y đến chữa trị.”

Triển Chiêu đầu dựa vào ***g ngực đang đập thình thịch của Bạch Ngọc Đường, lại nhìn tới người phong lưu tiêu sái này, giờ phút này cũng là bộ dáng vô cùng tiều tụy, sắc mặt chỉ sợ so với chính mình cũng không có tốt hơn chút nào.

“Ngọc Đường, mỗi người mỗi mệnh, không cần miễn cưỡng, đừng đi Hoàng cung gì gì đó nữa, chỉ cần ngươi có thể bồi bênh cạnh ta cũng đủ.”

Nói xong Triển Chiêu liền giãy dụa muốn xuống dưới, tiếc rằng trên người hoàn toàn không có khí lực, lại bị Bạch Ngọc Đường ôm càng chặt hơn.

“Mèo ngốc, nói lời ngốc nghếch gì đó? Mèo con nhà người ta đều có chín cái mạng. Ngũ gia ta không tin mèo con nhà ta lại không nhiều mệnh như nhà khác”

Cảm giác cơ thể Triển Chiêu hơi trầm xuống, e rằng lại tiếp tục hôn mê, Bạch Ngọc Đường tiếp tục gia căng cước bộ, tiến về phía Hoàng cung.

Tiến vào trong cánh cửa Hoàng cung, sau đó phi thân vào sâu bằng con đường tối tăm mà Hộ vệ thiếp thân Hoàng thượng thường dùng, những tưởng phải vượt qua trùng trùng lớp lớp trạm kiểm soát rồi phải đưa ra lệnh bài tầng tầng tra xét, chính là mọi người vừa trông thấy Bạch Ngọc Đường đã phải kiêng kị ba phần, huống hồ hôm nay vẻ mặt, bộ dáng thật sự không tốt chút nào, càng có vẻ khủng bố, huống hồ trong lòng ngực hắn đang ôm một người mà tất cả mọi người đều đã quen biết, chính là Triển hộ vệ mất tích một năm, tuy rằng giật mình, nhưng là cũng không ai hỏi, để họ tự nhiên đi qua. Đi qua một cửa ngầm cuối cùng, liền nối thẳng tới Ngự thư phòng của Hoàng thượng. Bạch Ngọc Đường cũng không khách khý, đẩy cánh cửa đi vào, phát hiện Triệu Trinh tựa hồ đang rất mệt mỏi mà gục xuống bàn ngủ, một người thái giám lẫn hộ vệ cũng đều không có. Trong lòng không khỏi nghi hoặc, nhưng là tình hình Triển Chiêu hiện tại mới là quan trọng nhất.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng đỡ Triển Chiêu vào một cái ghế dựa gần nhất đó, đang định tiến lên lay tỉnh Triệu Trinh, nhưng là không ngờ Triệu Trinh hơi hơi giật giật, tỉnh lại. Ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng liền nhìn thấy Triển Chiêu ngồi trên ghế. Không khỏi lộ ra biểu tình vừa mừng vừa sợ, liền thốt ra một tiếng ôn nhu xen lẫn kích động : “Chiêu”.

“Chiêu, ngươi quả nhiên không thất hẹn, thời hạn một năm, ngươi rốt cuộc trở về bên người trẫm.”

Triệu Trinh vừa định đứng dậy tiến lại gần, liền phát hiện Bạch Ngọc Đường đứng thẳng một bên, vô cùng giật mình, lại nhìn kỹ Triển Chiêu, mới phát hiện hắn kỳ thật đang hôn mê, sắc mặt tái nhợt, chỉ sợ bị trọng thương.

Nhìn Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ vừa rồi đã bay biến không còn sót lại chút gì.

“Bạch Ngọc Đường, đây là có chuyện gì?”

Bạch Ngọc Đường nhìn một màn vừa rồi, cũng là đang mê mang không rõ biến hóa kia là đâu ra, nhưng hiện tại không phải là lúc suy xét, đặc biệt đối mặt với vị Hoàng thượng này, hơn nữa còn có thỉnh cầu, tuy nhiên xem bộ dáng kinh hỉ vừa rồi của Triệu Trinh khi nhìn thấy Triển Chiêu, ý muốn cứu Triển Chiêu chỉ sợ so với mình cũng không hề kém.

“Hoàng thượng, Triển Chiêu hôm trước bị đại sứ Tây Hạ đả thương, Ngọc Đường thi cứu bất lực, hiện tại sinh mệnh Triển Chiêu nguy cấp một sớm một chiều, khẩn cầu Hoàng thượng triệu Thái y cấp tốc tới cứu chữa.”

Bạch Ngọc Đường mắt thấy sắc mặt Triệu Trinh trầm xuống, trong lòng dâng lên cảm giác xấu, nhưng là không biết mình nói sai ở nơi nào.

“Hôm trước sao? Vì sao hiện tại mới đến?”-Triệu Trinh trong lòng mất mác, hắn không biết là tự bản thân Bạch Ngọc Đường đi tìm Triển Chiêu, lại nghĩ tới Triển Chiêu bị thương nặng như vậy, thế nhưng người đầu tiên hắn nghĩ đến vẫn là Bạch Ngọc Đường. Lại nhìn Bạch Ngọc Đường sắc mặt tiều tụy, nhất định là vì cứu Triển Chiêu căn bản không có nghỉ ngơi, hơi thở mạnh mẽ, chỉ sợ còn mất không ít nội lực.

Kỳ thật chuyện của Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, Triệu Trinh ít nhiều đều có nghe thấy, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt ăn ý hay khóe miệng ý cười khó nén ôn nhu của hai người dành cho nhau, Triệu Trinh sẽ buồn bực khó hiểu mãi không thôi. Mình và Triển Chiêu quen biết từ hồi thiếu niên, sau Triển Chiêu lại trở thành cận vệ của chính mình, bao nhiêu lần vào sinh ra tử, hắn lấy mệnh tương trợ, bảo vệ mình. Tuy rằng Triển Chiêu bị thương, bản thân cũng thấy đau lòng, nhưng nghĩ đến những vết sẹo đóchính là kỷ niệm bảo vệ mình, thế nhưng lại cảm giác được một tia ngọt ngào. Thì ra nguyên nhân là bởi mình là vua một nước, Triển Chiêu luôn cố ý duy trì khoảng cách quân thần, tuy nhiên tới khi bạch Ngọc Đường xuất hiện trong cuộc sống Triển Chiêu, tương cứu lúc hoạn nạn dường như chính là một chuyện thuận theo tự nhiên. Triệu Trinh quả thật hối hận, lúc trước cư nhiên lại không có luận tội danh trộm tam bảo của Bạch Ngọc Đường, còn giúp hắn có cơ hội cùng làm việc với Triển Chiêu, điều này cũng coi như là người định không bằng trời định đi.

Ngĩ đến đây, Triệu Trinh trong lòng một trận dấm chua trào dâng, lại nhìn tới Bạch Ngọc Đường ngày thường bừa bãi tiêu sái , giờ phút này thần tình thống khổ, trong mắt tràn ngập khẩn thiết, Triệu Trinh nhất thời cảm thấy vui sướng không nói nên lời. Không khỏi lạnh lùng nói:

“Bạch Ngọc Đường, trước đó ngươi gạt ta tội tư tàng Triển Chiêu, huống chi Triển Chiêu chỉ là một tên Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ nhỏ nhỏ, căn bản không có tư cách mời thái y tới cứu, đại tẩu ngươi không phải đệ nhất thần y giang hồ sao? Ngươi tại soa không mời nàng ta tới cứu? Ngự y trong triều ta chỉ biết giải chút bệnh nhà giàu hoàng gia, cho dù có tâm, cũng là vô lực.”

Câu trả lời của Triệu Trinh làm người ta chấn động, nhưng là thông minh như Bạch Ngọc Đường như thế nào lại không hiểu vì yêu ghét mà sinh ý tứ muốn làm khó dễ trong câu nói kia chứ. Bạch Ngọc Đường biết bất luận mình cầu khẩn thế nào, cũng chỉ càng khiến Triệu Trinh đắc ý, nếu như đây là tính mạng của bản thân thì cũng thôi đi, Bạch Ngọc Đường tuyệt đối sẽ không cúi đầu với bất cứ kẻ nào, nhưng đây là sinh tử của Triển Chiêu, bản thân dù thế nào chăng nữa cũng tự nhiên không đứng dậy.

“Khai Phong phủ dược liệu không đồng đều, quay về Hãm Không Đảo đường xá quá xa xôi, trong cung dược liệu đầy đủ, ngự y cũng gần bằng thần y, tính mạng Triển Chiêu có thể cứu trở về, thình Hoàng thượng tích tài cứu Triển Chiêu một mạng.”

Bạch Ngọc Đường cuộc đời này chưa bao giờ cầu người, hôm nay vì Triển Chiêu mà liền phá giới. Triệu Trinh mi mắt hơi hạ xuống, trong mũi hừ lạnh một tiếng:

“A? Ý tứ Bạch hộ vệ là, nếu Triển Chiêu có thể kiên trì đến Hãm Không Đảo, ngươi còn muốn dẫn hắn lên đảo trị liệu, ngươi có coi trọng trách của ngươi ra cái gì không? Có coi Khai Phong phủ ra gì không? Ngươi có coi trẫm ra gì không? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Ngươi cho rằng nơi này giống như trên giang hồ sao?”

Nghe xong chất vấn của Triệu Trinh, Bạch Ngọc Đường trong lòng cũng chợt nguội lạnh, tạm thời không tính chính mình từng tận tâm tận lực đối Triệu Trinh, thế nhưng Triển Chiêu hết lòng hết sức thủ hộ, Hoàng thượng như thế nào có thể bạc tình như vậy.

Nhưng vào lúc này, hô hấp Triển Chiêu bỗng dồn dập lên, cơ thể cũng chậm từ trên ghế trôi xuống dưới, Bạch Ngọc Đường vội vã chạy tới ôm, ngẩng đầu liền thấy khóe miệng Triển Chiêu tràn ra một đường máu nhỏ, chỉ sợ thời gian không nhiều. Triệu Trinh nhìn cũng là trong lòng cả kinh, nhưng nhìn bộ dáng Bạch Ngọc Đường ôm chặt lấy Triển Chiêu, ghen tỵ trong lòng tràn ra như nước lũ. Âm thầm nghĩ, Triệu Trinh ta không phải không thể sống thiếu Triển Chiêu, nhưng không có Triển Chiêu, trên đời này sẽ không có Bạch Ngọc Đường. Hôm nay cho dù là ngọc nát, ngói tuyệt đối chẳng lành. Bạch Ngọc Đường chạm tới thân thể rét run của Triển Chiêu, trong lòng lại đau, ánh mắt nhìn về phía Triệu Trinh đỏ ngầu giống như ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt, Họa Ảnh ra khỏi vỏ, âm thanh tựa rồng ngâm xen lẫn bi phẫn:

“Triệu Trinh, Triển Chiêu tâm vì dân chúng, yêu ngươi kính ngươi, ta nhưng không vậy, hôm nay Triển Chiêu nếu chết, chẳng sợ ngươi là vua một nước, ta cũng sẽ không buông tha ngươi. Ngươi biết Lý Nguyên Hạo thích nam sắc, ngươi vì lấy lòng hắn liền hai tay đem Triển Chiêu đưa cho hắn, tuy rằng ta biết sứ mệnh Triển Chiêu đi Hạ quốc tuyệt đối không đơn giản, nhưng mà ngươi không cảm thấy đê tiện sao? Còn nói ngươi là vua một nước, ngay cả thần tử yêu quý nhất cũng có thể “dương đưa hổ khẩu” (đem dê đặt miệng hổ-ý nghĩa chắc ai cũng hiểu nhỉ?), trách không được bên cạnh ngươi không có lấy một người có thể thân tín.”

Mũi kiếm Họa Ảnh chĩa ngay cổ họng, thoáng động, Triệu Trinh liền cảm thấy đau đớn khác thường. Lời nói Bạch Ngọc Đường đánh thẳng ngay chỗ đau của mình, Triệu Trinh nhất thời không nói nên lời.

“Ngọc Đường, ngươi làm gì?”

Phía sau Bạch Ngọc Đường truyền đến một tiếng yếu ớt, nhưng là âm thanh tràn đầy ý quở trách. Triển Chiêu vừa mới tỉnh lại, liền nhìn thấy kiếm của Bạch Ngọc Đường đặt ngang cổ Triệu Trinh, máu hồng chậm rãi chảy xuống. Triển Chiêu nghĩ tính mạng mình là nhỏ, nhưng Bạch Ngọc Đường hành thích vua là đại tội, Triển Chiêu tình nguyện từ bỏ tính mạng cũng không mong muốn nhìn đến Bạch Ngọc Đường mất lý trí lớn mật làm bậy như vậy. Bạch Ngọc Đường nghe được giọng nói Triển Chiêu, biết Triển Chiêu tỉnh, trong lòng vui sướng, Họa Ảnh trong tay liền buông lỏng ra. Sau đó chưa kịp trả lời, chỉ nghe Triệu Trinh lấy tay che lại miệng vết thương trên cổ, cơ thể không vững, đụng phải cái bàn, khiến cho chồng tấu chương chất đống kia rơi rụng khắp nơi. Triệu Trinh đau đớn rên rỉ, nói:

“Bạch hộ vệ, trẫm chỉ nói các thái y hiện đang hội chẩn cho Thái Hậu, phải muộn một chút mới có thể để tâm đến Triển Chiêu, trẫm biết ngươi đối Triển Chiêu tình thâm, chình là vì lẽ gì lại đột nhiên rút kiếm uy hiếp trẫm như vậy? Trẫm biết hào khí giang hồ ngươi rất khó sửa đổi đi, nhưng là sao có thể lặp đi lặp lại nhiều lần cố tình làm bậy như thế? Trẫm hôm nay coi như là ngươi vì sốt ruột cứu Triển Chiêu, tha cho ngươi lần này, hiện tại ta liền tự mình đưa Triển Chiêu tới Thái Y Viện, ngươi không cần theo tới. Ngày mai lâm triều, ta có lời muốn nói với ngươi. Đừng xúc động, phải nhớ kỹ, Triển Chiêu ở chỗ của ta.” – Câu nói sau cùng Triệu Trinh nói phi thường nhỏ, thời điểm đi qua bên người bạch Ngọc Đường tựa hồ cũng không hề để ý mà đem nó tiến vô lỗ tai Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đứng yên tại chỗ không hề động, hắn cảm thấy thực buồn cười, lại cười không nổi. Triệu Trinh có lẽ là một đứa nhỏ cô độc, dùng phương pháp vụng về để cướp lại món đồ chơi âu yếm, cũng là bởi vì vụng về, thương tổn của nó Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đoán không ra.

Đáng tiếc đều không phải là ngươi – Chương 7

Đêm nay Bạch Ngọc Đường không quay về Khai Phong phủ, thương thế của Triển Chiêu khiến hắn không thể yên tâm, tuy rằng Triệu Trinh nói rằng mình đừng đi theo, Bạch Ngọc Đường vẫn là lặng lẽ đứng canh giữ ở ngoài căn phòng cứu chữa Triển Chiêu, tùy thời thám thính tình hình trị liệu. Triệu Trinh ở trong phòng nhìn, biết Bạch Ngọc Đường ở bên ngoài, nhưng cũng không có cố ý ngăn trở, Triệu Trinh biết có một vài người bức không được, nhất là người nào đó.

Đến gần sáng, Thái y châm cứu rồi cho Triển Chiêu uống xong thuốc, xem như vượt qua cơn nguy hiểm. Bạch Ngọc Đường nghe nói Triển Chiêu không có việc gì, trong lòng mới bắt đầu thả lỏng. Các Thái y lục tục rời đi, Triệu Trinh lưu lại gần một canh giờ mới rời đi. Ra cửa nhìn thấy bạch Ngọc Đường vẫn còn đứng trong viện, sắc mặt cực kỳ kém, run lẩy bẩy trong tiết trời lạnh buổi ban mai. Triệu Trinh cũng thấy có chút áy náy, nhìn Bạch Ngọc Đường mà lạnh lùng nói: “Muốn gặp hắn liền vào ngay đi.”, sau đó một đám tôi tớ vây quanh cũng theo đó rời đi.

Bạch Ngọc Đường thở dài một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời, cách lúc lâm triều cũng vài canh giờ, không biết Triệu Trinh muốn nói gì với mình, nhưng khẳng định không phải là chuyện tốt gì. Quên đi, vẫn là đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần Triển Chiêu có thể hồi phục trở lại, những chuyện khác có gì là trọng yếu cơ chứ?

Đẩy cửa vào, chỉ có một tiểu thái giám trông coi Triển Chiêu, chỉ là đôi mắt mờ mịt mấy ngày liền chưa ngủ. Bạch Ngọc Đường thuyết phục tiểu thái giám đến phòng bên cạnh mà ngủ một giấc, mình ở nơi này chiếu cố Triển Chiêu. Trong phòng có chút khô nóng, liền lấy tiểu lô đốt Huân hương an thần, người trên giường ngủ thật sự yên ổn, sắc mặt còn có chút tái nhợt, nhưng là không có mệt mỏi như ban đầu. Bạch Ngọc Đường thử thăm dò mạch, nhịp đập cũng thực ổn định, hơi thở cũng thực thông thuận, Bạch Ngọc Đường mừng thầm trong lòng, xem ra đưa Triển Chiêu tiến cung không hề sai lầm. Tuy rằng phản ứng của Triệu Trinh có chút ngoài ý muốn, nhưng không thể không nói, vẫn là thực sự tận tâm cứu chữa.

Nắm lấy bàn tay Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường dần dần cảm giác có chút mệt mỏi, liền ghé vào bên giường ngủ thiếp đi. Thẳng đến khi vị tiểu thái giám kia lay lay hắn tỉnh lại, mới phát hiện đã sắp tới giờ lâm triều. Cánh tay mà hắn dùng làm gối đầu hơi hơi run lên, vừa định thu tay, lại bị Triển Chiêu đưa tay giữ lại.

“Miêu Nhi!”

Bạch Ngọc Đường kích động, thân thiết gọi tên, Triển Chiêu nhìn thấy có một tiểu thái giám đứng bên cạnh, mặt lập tức đỏ. Tiểu thái giám vội vàng nói đi lấy thuốc, liền mất dạng luôn.

“Trước mặt người bên ngoài không được lại gọi ta như vậy, nói như thế nào ta cũng đường đường một vị nam tử, ngươi lại gọi so với gọi cô nương càng ám muội.”

“Thế thì có sao? Ngũ gia ta thích gọi như thế nào, quản người khác thích nghe hay không thích nghe, chỉ cần Miêu Nhi nhà ta bằng lòng là được rồi.”

Bỗng nhiên nghĩ đến tối hôm qua lúc nửa tỉnh nửa mê, nhìn thấy một màn Bạch Ngọc Đường cầm kiếm uy hiếp Hoàng thượng, vì thế Triển Chiêu nghiêm mặt nói:

“Ngọc Đường, ngươi tối hôm qua có phải hay không bức Hoàng thượng?”

“Ưm, lúc ấy tâm tình xúc động, cho nên lỗ mãng.”

Bạch Ngọc Đường biết mình làm Triệu Trinh bị thương, điểm ấy không lừa được Triển Chiêu, nhưng là cũng không muốn nói tới chuyện Triệu Trinh thấy chết mà không cứu, nếu Triển Chiêu biết được chỉ càng khiến hắn bất lợi, làm cho trái tim Triển Chiêu băng giá.

“Ngọc Đường, Hoàng Thượng là vua của một nước, có rất nhiều khó xử không thể nói, tính mạng Triển Chiêu không đáng để luyến tiếc, nếu như là vì dân chúng, có thể tùy thời lấy đi, ngươi hiểu rõ ta nhất, hy vọng ngươi có thể lý giải.”

“Miêu Nhi, đừng nói cái này, hiện tại ta không muốn nghe”

Mỗi lần Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu nói như vậy, đều cảm thấy trong lòng buồn phiền hoảng sợ không nói nên lời, muốn phản bác, lại hiểu được đây là khác biệt trên nguyên tắc giữa hai người, ai đều không khuyên được ai, chỉ tổ uổng công phá hủy tâm tình.

“Được rồi, sắc mặt ngươi cũng không tốt, vẫn nên sớm quay về Khai Phong phủ tạm nghỉ ngơi đi. Ta chờ Hoàng thượng lâm triều xong, giáp mặt nói một chút chyện tình, liền trở về”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, vừa muốn cất bước ra ngoài, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, quay lại bên giường Triển Chiêu, chăm chú nhìn Triển Chiêu mà nói:

“Triển Chiêu, ngươi có thể vì triều đình cái gì cũng không cần, ngay cả mệnh cũng không cần, ta cũng có thể, nhưng không phải vì triều đình, mà là vì ngươi. Về sau mỗi lần ngươi chuẩn bị mạo hiểm, mong ngươi hãy nhớ đến ta một chút thôi, nếu ngươi cảm thấy bồi thượng hai cái mệnh vẫn là đáng giá, vậy thì đi làm đi.”

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng hôn lên trên trán Triển Chiêu một cái, sau đó không liếc mắt nhìn Triển Chiêu lấy một cái liền đi ra ngoài.

Lúc lên triều, nhìn ra được Triệu Trinh cũng là một đêm nghỉ ngơi không tốt, các đại thần cũng không muốn nhiều miệng để khỏi phải bị lọt vào chán ghét mà vứt bỏ, cho nên lâm triều cũng là như lướt qua một cái rồi bãi triều. Bạch Ngọc Đường đi theo Triệu Trinh vào ngự thư phòng, tấu chương hôm qua bị làm loạn, hôm nay đã có người sắp xếp lại hoàn hảo. Triệu Trinh cho tất cả mọi người lui ra, chỉ còn lại Bạch Ngọc Đường, hai người đứng nhìn nhau.

“Bạch Ngọc Đường, ngươi là một người thông minh, những chuyện vô nghĩa khác, trẫm cũng không cần nói.” – Ngữ khí Triệu Trinh có vài phần đắc ý, giọng nói nghiêm nghị ra lệnh.

“Ngọc Đường hôm qua mạo phạm, Hoàng Thượng có cái gì nói thẳng.”

Bạch Ngọc Đường hiện tại nhìn thấy Triệu Trinh đã cảm thấy phiền chán, hơn nữa mấy ngày nay chưa được nghỉ ngơi cho tốt, thầm nghĩ muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc nói chuyện này.

“Hôm qua Ngự y xem mạch cho Triển Chiêu, phát hiện nội lực Triển Chiêu đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa bị thương nặng như vậy, cho dù là khôi phục tốt lắm, cũng là không thể phục hồi được bộ dáng như trước.Như vậy Triển Chiêu đối với trẫm mà nói, đã là không còn có tác dụng gì.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong lời nói này, trong lòng cảm thấy co rút đau đớn âm ỷ, nhưng là vẫn cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng xuống, tay nắm lại thành nắm đấm hiện ra các khớp xương tái nhợt.

Theo tình hình ngày hôm qua, trẫm nhìn ra ngươi cùng Triển Chiêu là yêu thương nhau sâu sắc, trẫm cũng không phải người lạnh lùng ác nghiệt, ngươi cùng Triển Chiêu đều đã tận tâm tận lực bảo vệ trẫm an toàn, trẫm tự nhiên sẽ không làm khó dễ các ngươi. Triển Chiêu đã không thích hợp ở lại triều đình, trẫm cũng biết ngươi cho tới bây giờ không có ý lưu lại Hoàng cung, cho nên trẫm có thể đồng ý cho hai người các ngươi cùng rời đi.”

Bạch Ngọc Đường khóe miệng lạnh lùng cười, trong lòng thông suốt như gương sáng.

Quả nhiên, nghe thấy Triệu Trinh nói tiếp:

“Nhưng là, trẫm muốn hai người các ngươi vì trẫm làm một việc lần cuối cùng. Hiện tại phiền muộn lớn nhất trong đầu trẫm chính là Lý Nguyên Hạo cùng Tương Dương Vương, trẫm sẽ để Triển Chiêu giúp trẫm chế trụ Lý Nguyên Hạo, ngươi yên tâm, dựa vào tình nghĩa của Lý Nguyên Hạo đối với Triển Chiêu, Triển Chiêu tuyệt đối sẽ không có mảy may chút thương tích nào. Mà ngươi, Bạch Ngọc Đường, trẫm cần ngươi giúp trẫm thu được chứng cứ mưu phản của Tương Dương Vương, đến lúc đó đem toàn bộ ý muốn liên kết kẻ địch bên ngoài mưu quyền soán vị một lưới quét gọn. Bạch Ngọc Đường, đây là cơ hội cho ngươi lựa chọn hạnh phúc tương lai của các ngươi, trẫm chỉ cho các ngươi một lần duy nhất này đây, thế nào?”

Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát, rồi thẳng thắn nhìn chính mặt Triệu Trinh, mắt sáng như đuốc, trong miệng chậm rãi phun ra bốn chữ vô cùng có khí phách*: “Quân vô hí ngôn”

Triệu Trinh tà tà cười (cười xấu, có ý ko đàng hoàng), nói:“Tốt, ngươi ngày mai liền đi Tương Dương, trong vòng năm ngày, trẫm muốn ngươi phải phá được Trùng Tiêu lâu, thu hồi minh thư (thư liên minh với quân giặc) về cho trẫm.”

Bạch Ngọc Đường cuối cùng nhìn thoáng qua Triệu Trinh, lạnh lùng khiến Triệu Trinh thấy run cầm cập, ngay sau liền thấy Bạch Ngọc Đường hướng phía ngoài điện mà đi thẳng. Thời điểm lúc Bạch Ngọc Đường sắp ra khỏi cửa, phía sau truyền đên giọng nói có chút phấn khởi của Triệu Trinh: “Không đi nói lời từ biệt với Triển Chiêu sao? Ngươi nếu không trở lại, hắn sẽ thương tâm.”

Triệu Trinh mắt thấy bóng dáng Bạch Ngọc Đường thực rõ ràng run lên, trong lòng quả thực vô cùng hưng phấn, một loại cảm giác hưng phấn khi chiến thắng một đối thủ cường đại, một loại cảm giác thống khoái khi diệt trừ mủ nhọn trên da thịt. Bạch Ngọc Đường, ngươi có là người mạnh mẽ thế nào đi nữa, thì vẫn không thể không có nhược điểm.

(*):“Quân vô hí ngôn” là lời chỉ của nhà vua, khi nói rất có khí phách. Vậy nên ý của tác giả là 4 chữ này rất có “phong độ”, chứ ko phải Bạch Bạch bộ dáng lẫm liệt khí phách phun ra 4 chữ này.

Đáng tiếc đều không phải là ngươi – Chương 8

Bạch Ngọc Đường đi ra khỏi Ngự thư phòng, bên ngoài bầu trời quang đãng, đúng là thời tiết thật tốt, hắn không có đi tìm Triển Chiêu, mà là lập tức rời cung, tuy rằng sáng mai liền phải đi Tương Dương, trở về hay không đến Bạch Ngọc Đường cũng không biết (ý là Bạch Bạch đi Tương Dương còn ko chắc có toàn mạng trở về hay không), nhưng hôm nay vẫn cứ theo lẽ thường mà đi tuần phố đi.

Đi đến khu chợ náo nhiệt, Bạch Ngọc Đường quen thuộc mà chảo hỏi mọi người, tuy rằng Bạch Ngọc Đường tính tình không phải trời sinh thích lo chuyện bao đồng, nhưng là vài năm này ở tại Khai Phong phủ, chỉ cần không có nhiệm vụ hộ giá hay công vụ phải ra ngoài thành Khai Phong, Bạch Ngọc Đường sẽ mỗi ngày đi tuần từng nhai (đi tuần tra từng đường phố một). Ngay từ đầu là không tình nguyện bị con mèo nào đó lôi kéo, sau đó nhưng lại cảm thấy hứng thú dần lên, dần dần quen thuộc phố xá cùng dân chúng, nhà ai cưới vợ mới, nhà ai thêm tiểu tử béo, nhà ai thi đậu tú tài, nhà ai có bệnh tật dù chỉ là lặt vặt, Bạch Ngọc Đường tuy rằng không nghe nhiều, nhưng kỳ quái là biến thành đều biết cả. Chuyện vui mừng cũng vui mừng theo, thương tâm thì cũng theo đó khổ sở, có khó khăn cũng không…. chút nào do dự mà hỗ trợ.

Ban đầu Bạch Ngọc Đường là ngại tuần phố nhàm chán, một vị Nam Hiệp, một vị Cẩm Mao Thử tuần phố, tự nhiên là thiên hạ thái bình, hai người thường thường là giúp người tìm đứa nhỏ đi lạc, dưới đi tìm chó rồi trên tới tìm gà. Sau lại truyền nhau thuật lại rằng đại tẩu Bach hộ vệ chính là thần y, Bạch hộ vệ tùy tiện sờ trên người là ra linh đan diệu dược, người tìm Bạch Ngọc Đường xem bệnh ngày càng nhiều, Bạch Ngọc Đường quả thật thành nửa thầy thuốc. Thời điểm cùng Triển Chiêu một chỗ, Bạch Ngọc Đường thường bất đắc dĩ mà oán giận, Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường không phải người keo kiệt, mà là sợ phiền toái, tuy rằng oán giận, nhưng là mỗi khi nghe thấy nhà ai có người bệnh, Bạch Ngọc Đường liền dụng khinh công so với ai khác lao đi đều nhanh hơn.

Ban đầu làm cho Bạch Ngọc Đường chán ghét tuần phố còn có nguyên nhân, Triển Chiêu tuần phố bộ dáng thân hình kiên cường mạnh mẽ khí khái anh hùng bức người, Bạch Ngọc Đường so với Triển Chiêu thiếu vài phần chín chắn, hơn vài phần kiệt ngạo (bướng bỉnh,cương quyết), diện mạo lại càng không dưới Triển Chiêu. Một người đã làm cho người ta tán thưởng, hai người sóng vai mà đi, tự nhiên phóng khoáng, thảo luận ăn ý, mỗi lần đang tuần phố, người vây quanh đúng là có thể lấp chật kín con đường. Các thiếu nữ thanh xuân lại tư xuân mà đi theo thật lâu, nhỏ giọng nghị luận, Triển Chiêu thật hoàn hảo, nhưng thỉnh thoảng các nàng lại lộ ra tiếng cười si ngốc làm cho Bạch Ngọc Đường phát điên.

Bạch Ngọc Đường tạt qua quán bánh nướng nhỏ của Vương Lão Hán, nhớ đến bà Vương lần trước thân thể không tốt, cũng không có tiền mời thầy thuốc, Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn, là tuổi cao thân mình suy yếu, nghĩ đến mai sau không biết khi nào mình sẽ lại tuần phố, Bạch Ngọc Đường lấy túi thuốc tùy thân bên hông ra, đem thuốc đại tẩu chuẩn bị cho nhét vào tay Vương Lão Hán. Vương Lão Hán cảm kích cảm tạ Bạch Ngọc Đường, giọng nói già nua hỏi: “Bạch đại nhân, tiểu lão nhân nghe người chợ trên nói, Triển đại nhân đã trở lại, có thật không? Còn nghe nói Triển đại nhân bị trọng thương, có nghiêm trọng không a, có thể chữa tốt không?”

Bạch Ngọc Đường nghe vậy, cơ thể không khỏi run lên, ở mặt ngoài lại mạnh mẽ tự trấn định.

“Không có việc gì, không có việc gì.”

Vương Lão Hán không biết Bạch Ngọc Đường nói là có ý tứ gì, nhưng nhìn sắc mặt Bạch Ngọc Đường tái nhợt lộ ra mệt mỏi ủ rũ sâu sắc, biết Bach Ngọc Đường hiện tại thực mệt mỏi, cũng không hỏi nhiều nữa.

Tuần xong phố mặt trời sớm đã lên quá ba sào (*), từ ngày hôm qau đã không có ăn cơm, dạ dày có chút đau, Bạch Ngọc Đường đành phải cười khổ, ai có thể nghĩ tới, Bạch Ngọc Đường ngọc soạn kim chung (cơm ngọc chén vàng-ý nói kén chọn khi ăn, chỉ dùng đồ cao quý), có một ngày sẽ đói tới mức dạ dày đau. Vừa đúng lúc đi tới Túy Hiên Lâu, Bạch Ngọc Đường liền đi vào chọn lấy một vài bình Nữ Nhi Hồng thượng phẩm, Nữ Nhi Hồng nhà này là thuần cống nhất Khai Phong, bà chủ là người thông minh khôn khéo hiểu biết từ ngày đầu tiên Bạch Ngọc Đường đến, Nữ Nhi Hồng tối thượng phẩm nhất cũng chỉ dành riêng cho Bạch Ngọc Đường đến mua. Đã thành lệ thường, chỉ cần vừa nhìn thấy Bạch Ngọc Đường vào cửa, hỏa kế liền nhanh chân đến hầm rượu đem Nữ Nhi Hồng lấy ra.

Bà chủ còn nhớ rõ tình cảnh Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên đến quán, Bạch Ngọc Đường tới trước, gọi một bàn toàn món ngon, một ngụm cũng không động đến mà chờ, đợi thẳng từ buổi trưa tới tận hoàng hôn, rồi lại đợi từ hoàng hôn tới tận khi trời đầy sao, người trên đường dần dần thưa thớt, xa xa kỹ viện trong ngõ cũng dân dần yên tĩnh. Lẽ ra quán này cũng đã nên đóng cửa từ lâu, chính là bà chủ tò mò vị thiếu niên hoa phục tuấn mỹ này rốt cuộc là đang đợi vị thiếu nữ như thế nào xinh đẹp thiên tiên, cho nên cho tất cả hỏa kế nghỉ ngơi, chỉ còn lại vị thiếu niên ngồi cạnh mấy giá nến trong căn phòng trang nhã đối diện sông lớn kia, còn mình ở quầy dưới lầu ngã chén trà, không nhanh không chậm mà nhìn sổ sách.

Cũng không biết trải qua bao lâu, thân hình cao ngất trước mắt nhoáng lên một cái, bước chân nhẹ nhàng tiến lên lầu hai, lõa bản nương nghĩ chắc vị khách mà người thiếu niên kia chờ tới rồi. Liền ba bước hai bước theo sau, nương theo ánh trăng sáng ngời kinh ngạc vì người mà vị thiếu niên khổ đợi nửa ngày kia dĩ nhiên lại là Triển đại nhân của Khai Phong phủ. Một năm trước Triển đại nhân bị phong tước “Ngự Miêu” kia lão bản nương cũng có đi góp vui nhìn thấy mặt rồi. Triển Chiêu thiếu niên anh hùng, có đảm có mưu (có đảm lược có mưu trí), lực áp quần phương, tuổi còn nhỏ liền đoạt được Võ Trạng Nguyên năm đó, trong một thời gian còn trở thành đề tài luận bàn khắp đầu đường cuối ngõ. Hơn nữa Triển Chiêu tướng mạo xuất chúng, dáng vẻ đường đường (có khí thế, khí phách), lúc trước bà chủ còn có ý định đem cháu gái như hoa như ngọc của mình giới thiệu với Triển Chiêu, chính la sau lại phát hiện tới cửa làm mai cho Triển Chiêu còn nhiều lắm, Khai Phong phủ đơn giản đánh ra thông cáo, Nghiêm cấm tới cửa làm mai cho Triển Chiêu, người vi phạm gõ kinh một ngày (hình phạt kiểu gì vậy trởi _ _!!!). Tuy rằng mọi người cũng không sợ hãi “hình phạt” này, nhưng là bách tính sau cũng hiểu được không nên gia tăng thêm gánh nặng cho cậu thiếu niên mới đảm nhận trọng trách này, cho nên không tranh cãi nữa, dù sao Triển Chiêu còn trẻ, chờ hai năm nữa cũng có thể, vì thế Triển Chiêu mới có thể tranh được một kiếp mỗi ngày bị thân cận.

Thấy rõ là Triển Chiêu, bà chủ lắp bắp kinh hãi nho nhỏ, chỉ nhìn thấy thiếu niên áo trắng kia quay đầu lại, đôi mắt đầu tiên là vui vẻ, sau đó là giận dữ, một câu cũng không nói, vung tay áo thật mạnh để lại trên bàn một thỏi bạc trắng, mặt lạnh sát bên người Triển Chiêu mà đi. Bà chủ đứng ở hành lang trung gian chỉ cảm thấy gió mát quất qua mặt, lại nhìn thiếu niên áo trắng, đã sơm không còn thấy bóng dáng, chỉ còn lại ánh sáng nên lay động qua lại. Triển đại nhân vẻ mặt bất đắc dĩ. Thiếu niên này thế nhưng không hề nể mặt vị đại nhân được đích thân Hoàng thượng ngự phong danh hào “Ngự Miêu” một chút xíu nào hết cho nên bà chủ dù không muốn nhớ kỹ mặt cũng khó. Không lâu sau, nghe mọi người truyền lại Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ thành hộ vệ phủ Khai Phong, thẳng đến sau này hai người lại tới Túy Hiên Lâu ăn cơm uống rượu, bà chủ mới biết được năm đó người thiếu niên khổ chờ Triển đại nhân chính là Bach Ngọc Đường, năm đó không nói một lời liền để lại Triển đại nhân một bên mà đi cũng chính là Bạch Ngọc Đường.

Một năm trước, Triển đại nhân đột nhiên theo Khai Phong phủ biến mất, chỉ có Bạch đại nhân như trước tuần phố, cũng thường xuyên tới nơi này uống rượu, ngồi vẫn là ngồi trong gian phòng đối diện sông lớn trước kia mỗi lần cùng Triển đại nhân dùng bữa, uống vĩnh viễn vẫn là Nữ Nhi Hồng thuần mười năm. Tuy rằng nhìn như chỉ là thiếu một người, bên ngoài cũng không có gì thay đổi, nhưng một người khôn khéo như bà chủ nhìn là biết được, Bạch đại nhân tinh thần bị thương vô vùng lớn, thân thể cũng bị hủy hoại rất nhiều.

Tuy rằng bạch đại nhân mỗi lần gọi rất nhiều đồ ăn, cũng cầm đũa đấy, nhưng chỉ luôn luôn để ý uống rượu. Có lần bà chủ nhân lúc Bạch đại nhân sau khi uống rượu, pha thêm nước vào Nữ Nhi Hồng, miễn cho Bạch đại nhân uống quá nhiều rượu. Cũng không ngờ Bạch đại nhân chỉ uống một ngụm, cảm giác có chút vị lạ liền phát hiện ra toàn bộ, gọi bà chủ tới, biết được đó chính là vì muốn tốt cho chính mình, chỉ phải cười khổ nói: “Làm sao giờ, có uống tới chết ta cũng không có say được?”

Bạch Ngọc Đường không đợi bao lâu, hỏa kế liền cầm một vò Nữ Nhi Hồng đi ra. Bà chủ có liếc qua trong lúc Bạch Ngọc Đường ngồi một bên mà chờ đợi, liền thấy tay hắn đặt ở chỗ dạ dày, mày cũng hơi hơi nhăn lại, liền hiểu được hắn bị đau dạ dày, tuy rằng Bạch Ngọc Đường không cần phải nhắm rượu cùng đồ ăn, nhưng là bà chủ vẫn đi vào trong phòng bếp gói một chút thịt bò mềm nộn vừa xào cùng mấy khối bánh tinh xảo làm bằng gạo nếp thạch anh (chắc là một loại bánh giống bánh chưng), nghĩ làm cho Bạch Ngọc Đường một chút đồ lót bụng rồi uống rượu, uống rượu cũng có chút, cũng không đến nỗi nhạt nhẽo.

Bạch Ngọc Đường tiếp nhận Nữ Nhi Hồng, phát hiện bà chủ có cho thêm chút đồ ăn, biết đó là ý tốt của nàng, cũng không có nhiều lời, quay về phía bà chủ ngồi sau quầy cười thoáng một cái, liền phóng khoáng quay người rời đi.

Trở về Khai Phong phủ, Triển Chiêu quả nhiên còn chưa có trở về. Bạch Ngọc Đường cũng không có cảm thấy kỳ quái, đúng lúc Triển Chiêu không có, hết thảy cũng đều trở lại như thói quen. Phải xử lý mọi chuyện vừa là không ngừng, cũng không rảnh nghĩ đến chuyện Triển Chiêu, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, Bạch Ngọc Đường mới có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi. Công Tôn tiên sinh gọi người đưa tới bát mì tam ti đã muốn trướng tới không còn cách nào ăn, Bạch Ngọc Đường ngồi xuống tỉ mĩ suy nghĩ muốn phá Trùng Tiêu lâu cần vật gì, xem bên ngoài sao thưa trăng sáng, liền cầm Nữ Nhi Hồng ban ngày mua, nhảy lên đỉnh phòng, một mình uống.

Nhớ tới ngày mai phải đi, còn chưa nói lời từ biệt với Triển Chiêu, trong lòng hắn rất rối rắm. Nhưng mà có lẽ chuyện này cũng không phải chuyện xấu, hắn đã từng nghĩ kiếp này có thể vĩnh viễn sóng vai cùng Triển Chiêu, nhưng sau mới nhận ra là bản thân mình nhất sương tình nguyện (có ý cam chịu). Chỉ đến khi quay đầu lại, mới nhận ra mọi chuyện đã khác nhiều, nhiều đến mức chính hắn cũng không thể tự hiểu nổi bản thân, mà trong trí nhớ, Triển Chiêu là người cho hắn lý do để thay đổi.

Hẳn không phải là lỗi của Triển Chiêu, chỉ tự trách bản thân quá mức ỷ lại, hiện tại buông tay, có lẽ không muộn. Cho nên phá Trùng Tiêu xong sẽ không quay trở lại, tự bồi dưỡng thân thể ốm yếu này cưởng tráng rắn chắc như xưa, sẽ tìm một nữ tử xinh đẹp làm ấm giường gối chẳng phải là vô cùng tiêu dao khoái hoạt sao.

Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường cúi đầu thảnh nhiên cười, sau đó giơ chén rượu hướng về phía Hoàng cung, uống một hơi cạn sạch, rượu quá khổ tâm như lưỡi dao sắc bén mà cắt vào nội tạng, máu đào tuôn chảy, trong dạ dày một trận đảo lộn quặn đau. Bạch Ngọc Đường tưởng phải phun rượu, chờ phun ra khỏi miệng mới biết, thì ra là cả một ngụm to rượu cùng máu tươi lẫn lộn.

Bạch Ngọc Đường không hề để ý lau lau khóe miệng, lại rót thêm một chén đầy, coi như chén này là rượu vong tình đi, uống hết đi, về sau liền buông Triển Chiêu ra, không còn ràng buộc gì nữa, hắn là Nam Hiệp “Ngự Miêu”, chính mình trở về làm Cẩm Mao Thử tung hoành giang hồ làm theo ý mình. Chuyện cũ trước kia, nhất đao lưỡng đoạn (đoạn tuyệt, cắt đứt quan hệ).

Áp chế cảm giác muốn phun ra thứ tanh ngọt ấy (=_=), nâng chén dục ẩm. Chỉ nghe đến từ phía sau lưng một tiếng “Ngọc Đường”, ấm áp, quen thuộc, một tiếng nhẹ nhàng, lại như một mũi tên phá không, nháy mắt chọc thủng hết thảy phòng bị của Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường bưng chén, bàn tay run rẩy, cả chén rượu vong tình rơi vãi một giọt cũng không dư thừa, cho tới giờ khắc này Bạch Ngọc Đường mới biết được, rượu này uống hay không uống, kỳ thật căn bản không có khác biệt.

(*): sào: cây tre, cần tre, một cành tre gọi là một sào. Một cách tính độ dài ngày xưa. Ngày nay ta chỉ nghe thấy “sào” trong cách tính m2 ruộng, nhưng nếu tính ba sào trong truyện này theo cách như vậy thì cứ thấy kỳ kỳ. Thôi thì mọi người cứ tưởng tượng, ước lượng đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.