[Thử Miêu Đồng Nhân] Họa Tùy Khuyết Ảnh Tình Tự Kiếm Sinh

Chương 5: Chương 5: Hoài Thu Thiên




CHƯƠNG 5: HOÀI THU THIÊN

Editor: Tiểu Hắc Miêu

Sầu dữ tây phong ứng hữu ước

Niên niên đồng phó thanh thu

Cựu du liêm mạc ký dương châu

Nhất đăng nhân trứ mộng

Song yến nguyệt đương lâu

La đái uyên ương trần ám đạm

Canh tu chỉnh đốn phong lưu

Thiên nhai vạn nhất kiến ôn nhu

Sấu ứng duyến thử sấu

Tu diệc vi lang tu

(U sầu đáp lời ước hẹn với gió tây

Tìn báo thanh thu đến như mọi năm

Dạo bước qua tấm mành che, nhớ về Dương Châu

Bóng người trước ánh đèn tựa như trong mộng

Đôi chim yến hướng về ánh trăng

Giương tấm lưới ảm đạm bắt lấy đôi uyên ương

Mong sao thói phong lưu sớm đổi thay

Chân trời xa xăm biết đâu gặp được ôn nhu

Gầy xin ứng đôi duyên phận với gầy

Xấu hổ cũng chỉ vì người xấu hổ mà thôi)

Tiết xử thử (Khoảng 22-25/08) đi qua nhường chỗ cho tiết Bạch lộ (Khoảng 8-22/09)

Trong chốc lát, vạn vật tựa hồ như khoác lên một tấm áo đìu hiu cô quạnh.

Mấy ngày nay, Khai Phong phủ vẫn đều rất an tĩnh.

Nguyên nhân an tĩnh không phải vì Triển Chiêu ra ngoài ban sai, cũng không phải vì Bạch Ngọc Đường phải đi lo công vụ

Hai người họ đều đang ở trong phủ.

Chỉ là, không biết xảy ra chuyện gì, ngày thứ hai sau khi Triển Chiêu từ Tô Châu trở về, trên mặt không hề thấy nổi một biểu tình nào nhẹ nhàng.

Mà tiểu bạch thử kiêu ngạo kia, cũng là lần đầu tiên hiện ra hình dáng cho thấy đây là một chuyện rất rất trầm trọng.

Nhất là, hắn rất hay đứng trước cái cây đối diện phòng Triển Chiêu, thì thào nói một mình: Ngươi nói, ngươi nói đi, ta sao lại hồ đồ như thế a? Ta muốn khăn tay của nàng làm cái gì chứ?

Từ rất xa, Trương Long bị Triệu Hổ lôi đến một bên khe khẽ nói nhỏ

“Trương Long ca, ngươi xem, ngươi xem Bạch hộ vệ đang ở chỗ đó lầm bầm cái gì vậy?”

“Ta xem a, hắn chắc là đang cùng Triển đại nhân giận dỗi.”“Giận dỗi? Không có khả năng a, ngày trước lúc Triển đại nhân trở về, ta còn thấy Bạch hộ vệ ở trong phòng chờ, hai người bọn họ một đêm cũng chưa có đi ra a —–”

Trương Long liếc nhìn Triệu Hổ, “Được rồi, chuyện của người khác ngươi ít quan tâm đi, cẩn thận Bạch hộ vệ trút giận lên đầu ngươi bây giờ.”

“Ngươi nói trút giận?”

A? Cái thanh âm này —-

Hai người ngẩng đầu lên, một thân bạch y chói mắt đứng ngay trước mặt mình.

“Bạch —– Bạch hộ vệ!” Hai người hãy còn chưa nói hết, đã thấy ngay giữa ban ngày mà sao bay đầy trời a.

“Bạch hộ vệ quả nhiên thật là uy phong a”, một giọng nói lạnh lùng vang lên“Mèo Con!”

Một mảnh hồng y chợt lóe, nhưng không thèm liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường dù chỉ một tí, trực tiếp đi tới trước mặt Trương Long cùng Triệu Hổ, “Không có việc gì, không nên đứng ngốc ở chỗ này lâu, cẩn thận coi chừng bị chuột cắn cho.”

Triệu Hổ nhịn không được “Phụt” một tiếng, nhưng liếc mắt nhìn lên mặt Bạch Ngọc Đường, hắng giọng, lập tức mang tiếng cười nuốt vào trong. Trương Long thức thời kéo tay Triệu Hổ, hai người dùng nhanh tốc độ nhanh nhất có thể biến mất, chỉ để là một con mèo cùng một con chuột đang dùng tư thế rất kỳ quái mà đối kháng giằng co.

Bạch Ngọc Đường giương mắt hướng bốn phía nhìn một chút, không có ai. Quay đầu lại, cẩn thận nhìn về phía Triển Chiêu.

Ánh mắt Triển Chiêu ngược lại lướt qua người Bạch Ngọc Đường, giống như bị cái gì đó xa xa hấp dẫn lực chú ý của hắn.

Bạch Ngọc Đường không tránh được hé miệng, khép nép kêu một tiếng, “Mèo Con.”Triển Chiêu căn bản hình như không có nghe thấy.

“Mèo Con, ngươi còn giận ta a?”

Trên mặt Triển Chiêu lúc này chính là không có một biểu tình nào cho thấy hắn nghe thấy lời Bạch Ngọc Đường nói. Phất tay áo một cái, Triển Chiêu hướng ra bên ngoài đi thẳng.“Mèo Con, ngươi nghe ta giải thích a!” Bạch Ngọc Đường vội tiến lên cầm lấy tay trái Triển Chiêu.Trong đôi mắt Triển Chiêu ngay tức thì hiện lên một tia hàn quang quét qua cái tay của kẻ kia đang cầm tay trái của mình, “Bạch hộ vệ bắt tay lầm người rồi thì phải? Thỉnh nhìn cho rõ, trước mặt ngươi là Triển mỗ, không phải là người kia mà cùng ngươi thân mật oanh oanh yến yến!” Xả tay áo một cái, rút cánh tay trở về.

“Mèo Con, ta không phải đã nói rồi sao, ta cùng nàng không có gì cả.”

“Xin lỗi, Triển mỗ công vụ bận rộn, cũng không có thời gian để nghe Bạch hộ vệ nói chuyện tình yêu phong lưu của ngươi!” Triển Chiêu vẫn là lạnh lùng đối diện với kẻ chẳng đáng để mình ngoảnh mặt nhìn.

“Mèo Con!” Bạch Ngọc Đường luôn luôn là kẻ không có chút gì có thể gọi là nhẫn nại, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào a?”

Triển Chiêu nhìn nhưng cũng là không nhìn hắn, về hướng về phía trước đi thẳng.

“Triển Chiêu, ngươi đứng lại đó cho ta!”

Bạch Ngọc Đường thân thể vụt tiến lên chắn phía trước người Triển Chiêu, tay phải cầm Họa Ảnh giơ lên trước mặt.

Triển Chiêu cũng không khách khí cầm Cự Khuyết giơ lên, “Bạch Ngọc Đường, ngươi không nên quá phận!”

“Quá phận chính là ngươi! Không phải ta!” Bạch Ngọc Đường rống lên một tiếng, thế nhưng nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt lạnh như băng của Triển Chiêu, tâm bỗng chốc mềm nhũn, vô luận như thế nào, việc này đúng là do lỗi ở mình, thanh âm trầm xuống, “Mèo Con, ta biết là ngươi rất tức giận. Nhưng ngươi có thể nghe ta giải thích được không?”

Giải thích, giải thích, còn có cái gì để giải thích đây.

Nhớ lại sau khi cùng tên kia mây mưa một đêm xuân, mở mắt ra, thứ đầu tiên phát hiện chính là vật lưu niệm của một thanh lâu nữ tử tên là Yên Diên đưa cho Bạch Ngọc Đường, một khối tú khăn, toàn bộ nhu tình đều hóa thành tàn lá vàng rụng theo gió thu bay mất. Thử hỏi Triển Chiêu còn có tâm tình nào mà nhẫn nại nghe Bạch Ngọc Đường giải thích đây? Nghĩ tới đây, Triển Chiêu không khỏi oán hận đá Bạch Ngọc Đường một cước thật mạnhA!

Bạch Ngọc Đường kinh hô một tiếng, mèo thối này, còn thật sự giận a!

Triển Chiêu lãnh đạm rời bước.

Chỉ để lại Bạch Ngọc Đường còn đứng ở nơi nào, ngơ ngác xoa xoa cái bụng đau bị Triển Chiêu đá.

Trên bạch y để lại một vết chân rõ rệt, dĩ nhiên cũng biết là con mèo kia giận lâu như vậy vẫn chưa hết.

Suy nghĩ một chút, vẫn là nên quay trở về phòng thay quần áo trước.

Y phục của Bạch Ngọc Đường từ trước đến nay phải nói là nhiều không kể xiết. Hơn nữa đều là thuần một màu trắng. Hắn là một người rất chú ý ăn mặc, tuy rằng đều là Bạch y, cũng rất chú trọng các chi tiết hoa văn trên y phục. Chỉ là bất quá, từ khi mục tiêu của hắn biến thành con mèo, mọi chi tiết trên bạch y đều hết thành biến thành màu xanh, giống như một thân thường y lam sắc trên người Triển Chiêu. Để cải biến tập quán của Mèo Con, hắn không biết phải lãng phí biết bao lời lẽ, vừa đấm vừa xoa, rốt cuộc cũng thuyết phục được Mèo Con dùng đai lưng màu trắng bên ngoài lam y. Nhẹ nhàng hừ một tiếng, chọn lấy một kiện y phục trắng mỏng, tay áo cùng cổ áo thêu những làn lá văn lam sắc. Kiện y phục có vết chân này, cứ cất đại đâu đó trong ngăn tủ đi. Cái tủ quần áo này là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xài chung. Đương nhiên nó vốn dĩ thuộc về Triển Chiêu là chính, nhưng mà Bạch Ngọc Đường sống chết đòi cất y phục vào cùng, còn nói tủ quần áo lớn như vậy để một mình Triển Chiêu xài thật là phí. Vì vậy, chủ nhân ban đầu của cái tủ chỉ dùng có một khối nhỏ không gian, toàn bộ địa phương còn lại thì chứa đầy tuyết y bạch sắc.

Đếm đi đếm lại, y phục của Mèo Con cứ như vậy có mấy bộ. Bạch Ngọc Đường cũng từng nghĩ tới mua thêm y phục cho hắn, nhưng mà Mèo Con đối với việc tân trang cho chính bản thân mình tựa hồ còn lơ đễnh. Đối với Triển Chiêu mà nói, chỉ cần giặt sạch sẽ là y phục lại xem như mới thôi. Lại nói tiếp, dù khiến cho người ta rất khó để tin, y phục của Triển Chiêu đều là do chính hắn giặt. Cho nên Bạch Ngọc Đường lại có thêm một thú vui mới, đó là tìm mọi lý do để Triển Chiêu có thể giặt y phục cho hắn một lần. Thế nhưng con mèo thối đó luôn luôn bày ra cái bộ dạng không có thời gian lo đến hắn.

Thay y phục xong, mới nhớ tới chuyện tình sáng sớm nay Bao đại nhân có nói qua, gần đây Tương Dương Vương cùng Liêu quốc đang cấu kết, đã lập giao kết, chỉ cần cướp đoạt bản giao kết ấy là có thể đem Tương Dương Vương chịu tội trước vương pháp. Thế nhưng, bản giao kết đó rốt cuộc là ở chỗ nào? Bây giờ còn không biết. Buổi tối hắn muốn cùng Triển Chiêu cùng đi Tương Dương phủ tham dò. Cơ hội tốt như thế, nói không chừng có thể làm lành với Mèo Con.

Ngày hôm nay thời gian hình như trôi qua đặc biệt chậm.

Bạch Ngọc Đường không yên lòng nhìn một chút sắc trời bên ngoài.

Triển Chiêu đứng đối diện hắn, đôi mắt không có lấy một lần liếc qua, giống như trong phòng hiện giờ chỉ có Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh cùng hắn hiện diện, còn về phần cái kể gọi là Bạch Ngọc Đường kia, cùng không khí không sai biệt lắm đi. Bị người làm lơ là chuyện rất thống khổ, nhưng đau nhất, chính là bị chính người mà mình yêu thương bỏ qua.

“Đại nhân, lần này dạ tham phủ, hành sự cẩn thận, nguy hiểm cũng không lớn, nhưng lúc này chúng ta đang cùng Tương Dương vương đối địch, chỉ sợ Tương Dương phủ cũng sẽ có hành động đối với đại nhân, cho nên an nguy của đại nhân cũng rất trọng yếu. Không bằng để một mình thuộc hạ dạ tham Tương Dương phủ, —” Triển Chiêu dừng lại một chút, dường như để điều chỉnh thanh âm một chút, làm cho chính mình trong lạnh nhạt lãnh đạm mấy phần, “Để Bạch hộ vệ lưu lại Khai Phong phủ lo việc này.”

Cái gì? Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt nhìn, đang muốn phản thần tương bác, Công Tôn Sách đã kịp cướp lượt nói trước, “Đại nhân, học sinh cũng cho rằng Triển hộ vệ nói có lý. Đêm nay dạ tham, chỉ là tìm hiểu động tĩnh của đối phương, không cần quấy nhiễu đối phương. Cho nên, ít đi một người thì có thêm một điểm lợi!”

“Bao đại nhân, vì sao không cho mèo — Triển Chiêu lưu thủ, để ta đi dạ tham!”

Triển Chiêu rốt cuộc cũng có đảo ánh mắt qua một chút, thế nhưng, chỉ là lạnh lùng nhìn thoáng qua, “Khinh công của Triển mỗ tựa hồ so với Bạch hộ vệ mạnh hơn một ít.”

Cái gì gọi là mạnh hơn một ít? Rõ ràng chỉ là —- rõ ràng chỉ là —- là mạnh hơn có chút xíu thôi. Yến Tử Phi của Triển Chiêu, so ra, Như Ảnh Tùy Hình của Bạch Ngọc Đường cũng có thể không chịu thua. Hắn hừ một tiếng, Triển Chiêu từ lâu đã quay mặt đi, nhìn Bao đại nhân.

Bao Chửng chậm rãi gật đầu, “Cứ như Triển hộ vệ nói đi.”

“Thế nhưng —–” Bạch Ngọc Đường lời phản đối còn chưa nói ra, Triển Chiêu đã vái chào rồi rời khỏi rồi.

Bạch Ngọc Đường oán hận trừng mắt nhình mảnh hồng y khuất bóng: Mèo Con a Mèo Con, ngươi thực sự cứ như vật mà không thể tha thứ ta sao?

Hắn quay đầu nhìn lại hai vị kia không có gì dị dạng biểu tình, tâm tư vòng vo: không cho sẽ không làm, lẽ nào Bạch Ngũ gia không thể ngầm theo sao?

Nói lầm bầm

Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh nhìn tiểu bạch thử kia vô duyên vô cớ lộ ra biểu tình giả tạo, không khỏi đối diện nhìn nhau hiểu ý cười.

Trong bóng đêm âm trầm, Triển Chiêu phi thân hướng đến Tương Dương phủ, hồng y chói mắt đã đổi thành thường phục lam sắc hòa cùng bóng đêm. Hắn nằm trên mái hiên hướng nhìn vào bên trong phủ.

Không khỏi âm thầm gật đầu: quả nhiên là phòng bị nghiêm ngặt, từng đội thị vệ một đi tới đi lui trong đình viện. giữa hai đội thị vệ lúc hoán ca có chút khe hở, Triển Chiêu chính là muốn chờ thời cơ trong chốc lát để tiến nhập phủ.

Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn cố ý không cho Bạch Ngọc Đường tới cùng. Giờ cũng không phải thời điểm nửa năm trước lúc Bạch Ngọc Đường cứu hắn, bây giờ sâm nghiêm hơn rất nhiều, nếu nhu kinh động đến Tương Dương vương mà nói, bản giao kết kia càng khó trộm hơn. Tuy rằng đúng là ít hơn một người thì hơn phần nguy hiểm, nhưng cũng là hơn phân phần thắng.

Triển Chiêu lặng yên không một tiếng động từ trên mái hiên trượt đi ra ngoài, nhanh nhẹn như một chú yến đang bay.

Bóng đêm che đi lam sắc trên người Triển Chiêu.

Tương Dương phủ, bởi vì việc chung mà hắn cũng đã tới qua nhiều lần, cho nên cũng không xa lạ, chỉ trong nửa khắc, Triển Chiêu đã đi qua tiền thính mà tiến đến hậu viện.

Đêm tĩnh lặng khiến cho kẻ khác sinh nghi.

Triển Chiêu rốt cuộc dừng lại sau đống đá Thái Hồ.

Dựa trên kinh nghiệp đi theo Bao đại nhân phá án lâu nay, hắn có thể cảm nhận được một tia bất an từ điểm này.

Quá yên lặng.

Ngay cả đội thị vệ tuần tra ban đêm cũng đều yên lặng không một tiếng động như vậy.

Thật khiến người ta nghi hoặc

Tương Dương vương vì muốn che giấu dã tâm của chính hắn nên hay mượn dùng thanh sắc tình tự, hàng đêm nghênh ca. Thế nhưng tối hôm nay sao lại vắng vẻ như vậy? Không có tiếng ti trúc, cũng không có mỹ sắc chi vũ?

Hắn đứng ở sau Thái Hồ, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ có chút khinh hàn, lãnh tĩnh, bờ môi hơi cong lên, hai hàng hàng lông mày cũng hơi hướng mi nhíu một chút, đôi mắt Triển Chiêu lúc này giống hệt với cặp mắt phi thường sáng sủa của con mèo, đôi mắt lấp lánh trong suốt nhìn quanh bốn phía.

Ngoại trừ tiếng gió thu thổi qua, không có bất kỳ thanh âm dị thường nào khác.

Thế nhưng, cảm giác linh mẫn của Triển Chiêu nhận thức được có gì không đúng ở nơi này.

Hắn cẩn thận nằm sau phiến đá, cố để ý mọi chi tiết bất luận nhỏ như thế nào.

Rốt cuộc, một thanh âm như có như không, từ trong hơi gió mát truyền tới, là giọng ca của một nữ tử đang xướng từ khúc

Thâm viện tĩnh lặng

Tiểu đình trống không

Từng cơn rét lạnh từng hồi gió đông

Tiếc thay, đêm dài, người không say giấc

Nhìn lại, trăng đã lên cao ngoài song cửa rồi

Triển Chiêu hơi run lên một chút, đêm tĩnh lặng, gió lạnh, trăng hững hờ, cùng thanh âm thấp uyển có chút buồn bã, khiến hắn không khỏi nhớ tới Bạch Ngọc Đường giờ đang bị ép canh giữ ở Khai Phong phủ.

Nhẹ lắc đầu, thân thể chợt lóe, hướng tới nơi thanh âm truyền ra đi vòng quanh.

Từ rất xa, hiện lên một đốm sáng.

Nơi đó, là nội đình Tương Dương phủ.

Thanh âm gần hơn, càng lại gần, giọng ca xúc động lòng người hòa cùng tiếng đàn như tuôn mưa vang lên, lần này cũng vẫn là giọng hát âm trầm, xướng lên tiểu khúc mộc mạcNgày xuân du ngoạn

Hạnh hoa rơi đầu đầy

Hỏi người nhà ai còn trẻ đủ phong lưu

Thiếp xin đem thân được gả cho người

Dẫu có nhận lại nét vô tình

Cũng chẳng thể xấu hổ

Thanh âm của một nam tử xuyên thấu qua cửa sổ, trong lời nói lộ ra tiếu ý ngả ngớn, “Hay cho câu dẫu có nhận lại nét vô tình cũng chẳng thể xấu hổ, chẳng lẽ ngay cả hoa khôi chốn kinh thành Khai Phong cũng bị người nào đó là rung động sao?”

Tiếng đàn tranh khẽ dừng, một tiếng thở dài u uất, “Vương gia, ngài đang là trêu đùa tiểu nữ sao? Yên Diên là nữ tử chốn hồng trần, có cái gì để rung động?”

Nghe thấy cái tên Yên Diên, ngực Triển Chiêu không khỏi khẽ động, nữ tử đã tặng tú khăn cho Bạch Ngọc Đường không phải cũng gọi là Yên Diên sao? Hắn nhẹ nhàng tiếp cận gần hơi, chọc một lỗ thủng nhỏ trên song cửa giấy, nhìn vào bên trong, chỉ thấy phòng trong đèn đuốc sáng trưng, sở trần hoa lệ phi phàm, trên nền mành ngọc màu vàng nhạt là hình ảnh một nữ tử vận y phục mỏng màu tím nhạt, khoảnh khắc lúc mở miệng trò chuyện nàng hơi nghiêng đầu qua một bên, nhìn lại, hai hàng lông mày hoành bích, đôi mắt sáng hơi cụp xuống mông lung tựa khói sương, mặt ngọc trong thanh hàm tình, môi mọng hoa đào, quả nhiên là một tuyệt sắc mỹ nhân, trách sao Bạch Ngọc Đường lại nhận lấy kỷ vật nàng tặng cho. Trong lòng đúng là vẫn còn nảy lên cơn ghen nhàn nhạt.

Lại nhìn sang hướng khác, chỉ thấy trên chiếc kỷ trà có một đôi chân, là chân của một nam nhân, nhìn thấy đôi hài thêu tinh xảo màu vàng, nhớ tới cách Yên Diên vừa dùng để xưng hô, chẳng lẽ là Tương Dương vương?

Triển Chiêu ngưng thần suy nghĩ một chút, không sai, là giọng của Tương Dương vương, hắn đã từng nghe qua. Đây hẳn là gian phòng riêng của Tương Dương vương.

Lúc này, người trong phòng nhẹ nhàng nói nhỏ một câu.

Thân thể Triển Chiêu không khỏi hơi nghiêng về phía trước một chút, lúc này, bất chợt hắn cảm giác như có cái gì lạ lạ nhẹ nhàng chạm vào vai hắn.

Không ổn!

Triển Chiêu nhanh chóng phi thân vọt ra ngoài, cùng lúc đó, chỉ nghe thấy tiếng chuông đại chấn, có người quát to: “Có thích khách, mau tới bảo hộ Vương gia!”

Bốn phía nhất thời rực sáng ánh đuốc, một đội thị vệ vũ trang hạng nặng phong dũng bước ra.

“Người nào? Dám cả gan đến ám sát Vương gia!”

Triển Chiêu ngẩng đầu lên, thấy trên mái hiên một loạt cung thủ tiến ra, hàng tên đen nhọn đang nhắm thẳng vào mình.

Chỉ nghe từ trong phòng một tiếng cười cuồng liệt vang lên, cửa mở, một hoàng y nhân bước ra, là Tương Dương vương, còn nữ tử tên Yên Diên kia thì tựa vào cánh cửa phía sau hắn, kinh hoàng nhìn thấy mọi việc xảy ra trong viện.“Triển Chiêu, bản vương vốn đã sớm đoán ngươi muốn tới dạ tham Tương Dương phủ, hôm nay cho ngươi tới, có điều đi không được!”

Triển Chiêu thầm kêu một tiếng xấu hổ, mình bị mắc bẫy rồi. Phía trước của sổ kia sớm có bộ phận then chốt, hắn chỉ lo nghe lén, không chú ý tới sợi chỉ đồng đen kia, lúc nãy vai vô tình chạm đến, khiến cho tiếng chuông báo động vang lên.

Nhìn lướt qua bốn phía, xem ra đêm nay Triệu Tước thị dục sát chính sau đó nhanh. Lần này so với lần trước khác nhau ở chỗ, đêm nay nếu giết mình, hắn có thể báo với Khai Phong phủ là Triển Chiêu ám sát bất thành bị hạ thủ tại chỗ. Đúng là lành ít dữ nhiều.Lập tức không hề suy tư, chậm rãi rút Cự Khuyết ra giơ cao trước ngực.

Tương Dương vương lạnh lùng nhìn Triển Chiêu, người này từng nhiều lần phá hỏng kế hoạch của hắn, vốn hắn còn thương xót Triển Chiêu là một nhân tài hiếm có, thế nhưng, hiện tại hắn minh bạch rằng người này căn bản không có hề có khả năng bị hắn thu phục, không biết giết đi để trừ hậu họa về sau.

Hắn phất tay một cái.

Tên trút xuống như mưa.

Yên Diên dựa trên cánh cửa, tận mắt nhìn thấy tất cả.

Sắc mặt của nàng có chút tái nhợt. Nguyên lai Ngự Miêu Triển Chiêu luôn khiến cho Tương Dương vương ăn ngủ không yên là người kia sao? Nguyên lai tuổi người đó còn trẻ như thế, dưới ánh đuốc, sắc mặt ngưng thần tập trung đối phó địch sao lại tuấn mỹ khôi ngô đến thế, tư thế phi thân lộng kiếm ưu mỹ mà tiêu sái, trăm mũi tên nhọn trút như mưa kia trước mặt hình như giống như một trời chơi đối với người đó. Nàng có chút ngơ ngác nhìn thân ảnh bình tĩnh của Triển Chiêu, nhớ lại tâm tư của mình. Từ lần trước gặp qua Bạch Ngọc Đường, hình dáng của mỹ thiếu niên kia đã khắc thật sâu trong lòng nàng. Tuổi nàng hãy còn trẻ, dung mạo lại mỹ lệ, lúc nào cũng huyễn tưởng rằng với tài năng và sắc đẹp của mình rồi sẽ tìm được một nam nhân thật lòng tương đãi tốt với nàng, nhưng mà xuân qua thu lại đến, người kia vẫn mãi thủy chung chưa đến. Mãi đến khi Bạch Ngọc Đường xuất hiện trước mặt của nàng. Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, trái tim thiếu nữ đã âm thầm tự trao trọn cho người đó. Chỉ là, cũng trong đêm đó, Bạch Ngũ gia kia tựa hồ như vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của nàng. Nàng cũng nhiều lần thăm hỏi, nguyên lai Bạch Ngũ gia – Bạch Ngọc Đường kia hiện nay đang đảm nhiệm chức Tứ phẩm Đới đao hộ vệ tại Khai Phong phủ, nàng vẫn còn nhớ rõ thần tình thương xót của ma ma lúc dò hỏi được người cần tìm, bà ấy nói, “Yên Diên, ta biết tâm tư của ngươi, thế nhưng, Bạch Ngũ gia không phải loại người mà có thể đơn giản tùy tiện đem lòng yêu như vậy, hơn nữa, ta nghe nói hắn cư nhiên đã đem lòng yêu Triển đại nhân của Khai Phong phủ Triển Chiêu. Ta xem a, ngươi coi như là không có hy vọng gì chuyện này cả, hảo nam nhân trên thế gian này hãy còn rất nhiều, ngươi hà tất nhất định phải giữ lấy ảo tưởng của người đó là chi?”Nàng vẫn không thể tin tưởng rằng, một nam tử như Bạch Ngọc Đường lại có thể đi yêu một nam nhân.

Nhưng mà, cũng ngay từ phút giây nàng nhìn thấy Triển Chiêu, tâm của nàng liền trầm xuống.Nam tử trẻ tuổi này tuấn dật xuất trần như vậy, nếu như nói rằng trên thế gian này có thể cùng Bạch Ngọc Đường tỏa sáng, nhất định người đó chỉ có thể là người đứng trước mưa tên mà vẫn thản nhiên lãnh tĩnh, là Triển Chiêu.Nàng ngẩng đầu lên, hiện tại không riêng gì làn mưa tên mà ngay cả đám thị vệ kia cũng đã ùa lên liễu. Kỳ quái, thường ngày nghe Tương Dương vương cũng từng khen ngợi ba hoa khoác lác, nói cái gì thị vệ trong phủ của hắn cao thủ nhiều như mây, giỏi giang cường hãn, sao khi tới trước mặt Triển Chiêu lại không thể vung một quyền? Ánh kiếm sắc loáng vung lên làm nàng có chút choáng váng đầu.Thế nhưng, trên thực tế, Triển Chiêu cũng không thật sự dễ dàng như Yên Diên tưởng tượng như vậy.

Cao thủ trong Tương Dương phủ kỳ thực cũng không nhiều như Tương Dương vương tưởng tượng, nhưng nhân số đúng thật là rất nhiều. Võ công Triển Chiêu dù có cao đến đâu cũng tất là huyết nhục chi khu. Cứ từng vòng vây công kích nhân không giảm đi, Triển Chiêu dần có chút mệt mỏi. Lại còn chưa nói đến ba trận tên vừa mới bắn đến.Hắn vừa đánh vừa lui, một bên tìm kiếm lối thoát.

“Bắn cung! Ai để cho con mèo này chạy thoát, giết không tha!” Tương Dương vương lạnh lùng tung một câu nói.

Cự Khuyết hàn quang như tuyết, nhưng cũng không thể là lá chắn hoàn hảo.

Khoảnh khắc Yên Diên lần thứ hai ngẩng đầu lên nhìn, trên vai Triển Chiêu đã trúng một mũi tên.

Không kìm lòng được, nàng khẽ hô lên một tiếng.

Tương Dương vương ghé mắt nhìn qua nàng một chút, “Thế nào? Hoa khôi nhận biết người này?”

Yên Diên miễn cưỡng nở một nụ cười, “Vương gia nói đùa, Yên Diên sao có thể nhận biết người này.”

Tương Dương vương cũng không tỏ rõ thái độ cười nhẹ một tiếng, “Cũng thật đáng tiếc cho Ngự Miêu Triển Chiêu đỉnh đỉnh đại danh, một thân niên thiếu tài tuấn như vậy, nay lại chết dưới tay bản vương.” Ngôn từ hắn nói ra rõ ràng tỉnh táo, nhưng khẩu khí lại nói ra không biết bao phần đắc ý. Đưa tay ra, một thanh cường cung đặt trong tay hắn.

Tương Dương vương nắm chặt lấy dây cung, trên cung là tam tiễn kết tiến, đây là tuyệt kỹ đắc ý của hắn, hắn nhắm ngay thân ảnh Triển Chiêu bị vây quanh không thể thoát thân.Triển Chiêu, hôm nay là ngày chết của ngươi

Trên môi Tương Dương vương lộ ra một tia tiếu ý tàn nhẫn.

Triển Chiêu cũng không có thời gian để nhìn đi nơi khác.

Cánh tay phải bị trúng tên, kiềm chế động tác của hắn. Mà trên cánh tay phải ấy cũng hãy còn vết thương cũ còn chưa khỏi hản. Triển Chiêu kịch liệt áp chế đau nhức, trên vầng trán cao dòng mồ hôi lạnh cũng đã chảy xuống.

Nếu như thật sự phải chết ở nơi đây, bản thân mình có thể không oán cũng không có chút hối hận nào hay không?

Tiếng gió thổi vang bên tai, một trận gió mạnh đột kích, cho thấy rõ có lực tiến đột kích, Triển Chiêu một chân đá văng gã thị vệ, quay mắt nhìn thấy tam tiễn theo tiếng gió phóng tới, hắn nhìn lướt qua thấy mấy tên cao thủ bất đầu tiến công, ngực không khỏi buồn bã cười một tiếng, rất hối hận, ngày hôm nay còn chưa có tha thứ Bạch Ngọc Đường. Nếu như sớm biết trước kết quả thế này, hắn quyết sẽ không cùng Bạch Ngọc Đường giận dỗi lâu đến vậy.Ngọc Đường, xin lỗi, nợ của ngươi, chỉ có kiếp sau ——

Trường kiếm nhất họa, trong không trung một đường kiếm vẽ nên hình cung bán nguyệt, vài tiếng kêu thảm vang lên, bao thân ảnh bị trường kiếm của Triển Chiêu hất văng ra ngoài.Tương Dương vương lãnh khốc nhìn, Triển Chiêu, ngươi có cố chống cự cũng vô ích.

“Mèo Con!”

Thanh âm vi lạc, một bóng hình trắng như quỷ mị từ trong bóng đêm xuất hiện, hàn quang chợt lóe, tam tiễn chưa tiến đến đến đã bị một nhát đao ảnh đánh văng.

Thân ảnh đó ngay giữa không trung phi người đá văng hai tên gần nhất, đáp xuống bên người Triển Chiêu.“Ngọc Đường!”

“Bạch Ngọc Đường!!”

Triển Chiêu và Tương Dương vương cùng đồng thanh kêu lên cái tên này.

“Ngươi bị thương!” Ánh mắt Bạch Ngọc Đường thoáng cái đã rơi trên mũi tên đang cắm trên vai phải của Triển Chiêu

“Không có gì trở ngại.” Triển Chiêu múa kiếm đánh văng thêm mấy tên thị vệ.

“Không trở ngại cái rắm!” Bạch Ngọc Đường thô lỗ mắng một tiếng, nhưng lòng đau thì càng nhiều, ai, Mèo Con a Mèo Con, ngươi thật sự không biết hảo hảo chiếu cố chính mình sao? Trong miệng thì mắng, tay lại không chút dừng lại, đao thế của hắn dù không nhất định phải nhanh như Triển Chiêu, nhưng mà cực kỳ ngoan độc.

Triển Chiêu hơi nhíu nhíu mày, cũng không nói thêm nữa, mặc dù có chút buồn bực vì Bạch Ngọc Đường không chịu làm đúng cương vị công sự, nhưng tự đáy lòng vẫn là trào lên một điềm dũng ý. Có Bạch Ngọc Đường ở bên, hắn thật sự nhẹ nhàng hơn không ít.

“Hừ, Bạch Ngọc Đường, tối nay ngươi cũng khó lòng thoát được cái chết!” Tương Dương vương nhớ tới cái tên Bạch Ngọc Đường đã đem thánh chỉ tới cứu giúp Triển Chiêu, lại thêm dáng vẻ cao ngạo không gì sánh được lại không coi ai ra gì, trong lòng nổi toàn lửa giận.

Bạch Ngọc Đường khinh thường hất mặt nói một câu, “Ngươi thật đúng là cho rằng Tương Dương phủ của người là tường đồng vách sắt a? Nói cho ngươi biết, cái nơi vớ vẩn này, Bạch gia gia tất nhiên đã có bản lĩnh tới, thì đương nhiên có bản lĩnh rời đi! Đúng không Mèo Con?”

Triển Chiêu không trả lời, vết thương cũ trên cánh tay phải của hắn đã bung chỉ, vết thương mới lại sâu tới tận xương, một dòng nhiệt chậm rãi chảy dọc xuống trên cánh tay

Một giọt nước gì đó nhỏ xuống trên áo Bạch Ngọc Đường.Bạch Ngọc Đường cả kinh —- máu!

Quay mắt nhìn lại, thấy được động tác của Triển Chiêu rõ ràng chậm hơn một chút, vì vậy từ trong quang kiếm chặn ngang lại làn kiếm hướng tới Triển Chiêu. Cả kinh, đây không phải chuyện đùa, thân thể lập tức xoay chuyển, lao lên phía trước, đem Triển Chiêu ôm chặt vào lòng, đao xoáy mạnh hàn quanh xuất ra, lại nghe Triển Chiêu kêu lên một tiếng”Ngọc Đường!”, sau lưng mát lạnh, dường như có một lưỡi dao sắc bén vừa mới xẹt qua.

Thân thể Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường từ phía trước bất chợt khóa chặt vào lòng, nhìn thấy hắn liều mình liền vội vàng nhấn mạnh trên vai hắn một cái, từ trong lòng hắn đẩy mạnh hắn tránh đi, nhát dao kia đi trật hướng, mang theo một mảnh áo lớn sau lưng Bạch Ngọc Đường xé toạc xuống.

Triển Chiêu vừa sợ vừa vội, “Bạch Ngọc Đường! Ngươi, ngươi không muốn sống nữa có đúng hay không?” Hắn ăn giá cả kinh, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Bạch Ngọc Đường cũng không thèm để tâm, chỉ mỉm cười, “Mèo Con, ngươi còn giận ta sao?”Triển Chiêu hung hăng liếc mắt trừng hắn một cái, tâm can mềm yếu giống như bị cái gì đó đụng phải, vành mắt hơi đỏ lên một chút.

Yên Diên dưới ánh đèn dầu đã thấy rõ ràng, từ trong khoảnh khắc Bạch Ngọc Đường liều mình cứu Triển Chiêu, nàng thật sự đã hoàn toàn buông tha huyễn tưởng của chính mình, thì ra, thì ra tình cảm của người đó dành cho Triển Chiêu đã mãnh liệt đến mức ngay cả sinh mệnh của bản thân cũng không màng. Hai người họ một đao một kiếm tương hỗ phân chân tình, là thứ mà nàng mong mỏi lâu nay nhưng lại chẳng có phúc nhận được.

Bạch Ngọc Đường nhìn một chút bốn phía, Triển Chiêu đứng ở phía sau hắn, tuy nhìn không thấy động tác của Triển Chiêu, nhưng hắn có thể cảm nhận được kiếm thế của Triển Chiêu đã không còn sắc bén như trước. Bây giờ phải tốc chiến tốc đào mới là hảo kế sách.

Hắn sờ sờ túi da bên hông, còn may, lôi hỏa đạn nhị ca cho vẫn còn đang mang theo.Quát to một tiếng, kiếm quang hiện lên, vung tay lên, từ tay tung ra vài quả lôi hỏa đạn, mà thật sự không cần biết là bao nhiêu, chỉ biết, cuồng phong thổi mạnh, hỏa quang chấn động, nổ cùng khí tức lưu hoàng tràn ngập trong không khí. Xoay tay cầm lấy tay Triển Chiêu, “Đi mau!”

Trong màn khói đặc hai thân ảnh bay lên.

Vượt qua nóc nhà, biến mất trong bóng đêm.

Tương Dương vương nhìn cả viện toàn khói thuốc súng, oán hận dẫm mạnh chân một cái.

Một đường gió cuồn cuộn, Bạch Ngọc Đường cảm thấy bàn tay Triển Chiêu dần dần lạnh lên.

Đã rời xa Tương Dương phủ, nghĩ rằng Tương Dương vương cũng không dám ngay trên đường cái Khai Phong mà công khai sát hại hai mệnh quan triều đình. Dừng cước bộ lại, “Mèo Con, để ta xem thương thế ngươi thế nào rồi?”

Triển Chiêu nhìn một chút Bạch Ngọc Đường, nhưng mặt lại trầm xuống, “Bạch Ngọc Đường, là ai cho phép ngươi đến Tương Dương phủ ?”

Khuôn mặt Triển Chiêu vẫn như cũ, dáng vẻ lãnh đạm lạnh lùng.

“Này, Mèo Con, ngươi không phải là không cảm kích đấy chứ?”

“Nhiệm vụ của ngươi là phụ trách an nguy của Bao đại nhân!”

“Cái gì? Nếu không phải Bạch gia gia ta tới nhanh, con mèo nhà ngươi đã biến thành mèo chết thật rồi, còn mạng để đứng ở đây dõng dạc giáo huấn Bạch gia gia a?” Tức giận nổi lên, mèo thối! Con mèo xấu xa, con mèo hỗn đản nhà ngươi!

“Thế nhưng ngươi phải biết rằng ngươi hiện tại là Tứ phẩm Đới đao hộ vệ, đảm nhiệm chức vụ tại Khai Phong phủ, tất cả đều phải y mệnh hành sự, tuyệt không thể bất đồng như vậy.”

“Ngươi!” Bạch Ngọc Đường lại bắt đầu nổi trận lôi đình, “Cái gì mà tứ phẩm, ngươi cho là Bạch gia gia muốn nó lắm à? Triển Chiêu, ngươi rốt cuộc muốn ta phải làm thế nào a? Bạch Ngọc Đường ta một thân nam nhi bảy thước cũng có cảm tình của riêng mình. Ngươi muốn ta giống như một con rối, ta thật sự không làm được! Nếu như ngươi thật sự không muốn ta ở bên cạnh ngươi thì cứ nói thẳng một câu! ”

Triển Chiêu lẳng lặng nhìn Bạch Ngọc Đường. Trong lòng giống như có chút gì đó oan ức.

Đau nhức —— đau lòng bởi Bạch Ngọc Đường vì hắn mà buông tha tự do, đau lòng Bạch Ngọc Đường vì cứu hắn mà liều mạng, còn có, còn có rất nhiều, Triển Chiêu nào có tài đức gì, sao có thể khiến ngươi đặt cược cả thâm tình lẫn sinh mạng của ngươi vì hắn như thế.Mất đi đôi cánh, Bạch Ngọc Đường liệu có còn là kẻ dám nói dám cười, còn có thể là Bạch Ngọc Đường bạo gan rút đao dũng khí hỏa nộ tức thời không? Bản thân mình vốn đã định suốt đời mang trên lưng gánh nặng trách nhiệm trầm trọng, thế nhưng, Bạch Ngọc Đường thì sao? Lẽ nào hắn thực sự có thể chịu đựng cuộc sống như vậy sao? Hắn làm tất cả là vì ngươi, thế nhưng, Triển Chiêu a Triển Chiêu, ngươi sao có thể ích kỷ như vậy lưu hắn ở lại bên ngươi, sao có thể tàn nhẫn mà cướp đoạt tự do của hắn. Để cho hắn ra đi, để cho hắn quay về làm một con hùng ưng cô độc, có thể bay lượn tự do trên nền trời xanh mây trắng.Quan trọng hơn, Bạch Ngọc Đường, ta muốn ngươi hảo hảo sống, đừng lại vì ta mà liều mạng dấn thân vào nguy hiểm. Tuy rằng ta biết nói điều này ra sẽ khiến ngươi đau đớn.“Không sai, Bạch Ngọc Đường, ngươi căn bản là không thích hợp chức vị, Hãm Không đảo mới là nơi mà ngươi nên đi. Ngươi căn bản là không thể chịu đựng được những thứ ràng buộc như vậy, cần gì phải miễn cưỡng chịu tội.”

Nhìn Bạch Ngọc Đường vẻ mặt thất vọng vì không tin vào sự thật trước mắt, khổ sở, rồi phẫn nộ, Triển Chiêu chỉ có thể nén chặt mọi tâm tình bản thân không để nó thoát ra.

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu, thật không thể ngờ rằng, hắn thật sự vô tình nói ra, mới đấy không lâu, hắn hãy còn mong chờ Triển Chiêu sẽ không nói ra điều này.Lẽ nào so với công sự, tấm lòng của hắn thật sự không đáng lấy một đồng? Lẽ nào bao thâm tình từ trước tới nay thật sự tuyệt không chút nào có thể đả động đến tâm Triển Chiêu sao?

Hắn chỉ vào Triển Chiêu, bàn tay lơ đãng run lên, “Hảo, Triển Chiêu, hôm nay chúng ta mỗi người đi một ngả, từ nay về sau Bạch mỗ không hề quản chuyện của ngươi!” Oán hận một hồi, thân hình không trì hoãn mà lướt qua nóc nhà bay đi.

Hướng hắn rời đi, không phải là Khai Phong phủ.

Hắn, hay là thật sự quay về Hãm Không đảo rồi?

Triển Chiêu lẳng lặng đứng ở nơi đó, mất đi Bạch Ngọc Đường, lòng đau tê tái, cái đau khiến cho hắn gần như đứng chết lặng tại nơi đó.

Máu, dọc theo cánh tay hắn chảy xuống từng giọt, trong ban đễm tĩnh mịch, lẳng lặng chảy.

Nếu như giờ khắc này máu chảy hết, có phải tâm sẽ không đau nhức nữa hay không?



Bạch Ngọc Đường đã không còn biết chính mình muốn đi tới nơi nào

Hắn đã không còn tâm tư để tự hỏi chính mình nữa.

Chỉ là điên cuồng bôn tẩu trong mờ mịt.

Khuôn mặt lãnh tĩnh kia của Triển Chiêu dường như đã khắc quá sâu trong lòng hắn, dù có nói gì cũng chẳng thể xua tan. Tâm hắn dường như muốn nổ tung vì khổ sở, Triển Chiêu, Triển Chiêu, hình ảnh trước mắt tất cả đều là bóng hình của người này, nhưng cũng chính người đó đã vứt bỏ không đoái hoài đến tấm lòng của hắn. Chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như lúc này. Không, đau đớn căn bản không thể hình dung được tâm tình của hắn như lúc này. Hắn buồn bực xuất đao múa loạn trên trời đêm.Vì sao?

Lẽ nào đây là kết quả cho mọi việc làm của hắn sao?

Lẽ nào đây là kết quả đền đáp cho bao khổ tâm của hắn đây sao?

Mèo Con

Hắn toàn tâm toàn ý yêu thương người này, có phải chính thứ tình cảm này rồi sẽ dằn vặt hắn suốt đời không?Chậm rãi buông tay, Họa Ảnh dưới ánh trăng như nước lóa lên ánh đao thê lương.

Nhìn từng cơn hàn phong, Bạch Ngọc Đường mới đột nhiên nhớ tới thương thế trên người Triển Chiêu.

Chính là, một mình hắn có khi nào khó có thể bình an về tới Khai Phong phủ hay không?

Hận, hận bản thân vì sao lại còn có thể tiếp tục nghĩ tới kẻ vô tình kia, thế nhưng, lại vẫn không thể dứt bỏ được.

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng u buồn, quay người trở lại.

Nhưng mà, Triển Chiêu đã đi rồi.

Bạch Ngọc Đường ngơ ngác nhìn, trên nóc nhà hãy còn vết máu, thoạt nhìn Triển Chiêu tựa hồ đứng yên ở chỗ này thật lâu rồi mới đi. Vết máu đó kích động mạnh đến tinh thần Bạch Ngọc Đường.

Vết thương của Mèo Con, có đúng hay không rất nặng? Hắn luôn luôn là như vậy, không chịu hảo hảo chăm sóc bản thân, trong lòng chua xót cùng tức giận hỗn lọa, ***g ngực đau nhức không nói nên lời. Đối với người kia, thật sự hắn vẫn không thể dứt bỏ được sao?

Lắc đầu, cười khổ.

Hay là, chỉ cần liếc mắt nhìn hắn một lần nữa, chỉ là liếc mắt mà thôi.

Bạch Ngọc Đường bước trên con đường mà hắn thường thường cùng Triển Chiêu tuần nhai, hướng đến Khai Phong phủ.

Không biết vì sao, mùi máu tanh cứ quanh quẩn khiến hắn không sao yên tâm được

Triển Chiêu đã trở về.

Cũng chỉ duy nhất một người trở về .

Bao đại nhân có chút kinh hãi nhìn thấy Triển Chiêu vừa vào cửa đã gục trên mặt đất.

“Triển hộ vệ! Ngươi thế nào rồi? Còn Bạch hộ vệ đâu?”

Bạch hộ vệ? Triển Chiêu đau khổ mỉm cười, tâm trầm xuống.

“Đại nhân phái Bạch hộ vệ đến tương trợ, Triển đại nhân, lẽ nào hai người không có gặp mặt?”

Giọng nói này hình như là của Triệu Hổ, nhưng Triển Chiêu lúc này ý thức dần dần không còn rõ ràng, điều cuối cùng lưu lại trong đầu hắn chính là: hắn trách lầm Bạch Ngọc Đường.

Lần đầu tiên không muốn bị người phát hiện ra hắn đang lẻn vào Khai Phong phủ, Bạch Ngọc Đường lặng lẽ đi tới bên ngoài phòng Triển ChiêuBên trong đèn đuốc sáng trưng

Hắn nghiêng người nằm bên ngoài cửa sổ, lắng nghe thanh âm trò chuyện bên trong

“Công Tôn tiên sinh, Triển hộ vệ thương thế ra sao?”

“Vai hắn trúng tên, vết thương cũ cũng hở miệng, chảy máu quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ là khó có thể khỏi hẳn.”

Hai người thở dài

Không có ảnh hưởng gì đến tính mệnh. Bạch Ngọc Đường trong lòng có chút chua xót nghĩ, như vậy có đúng là có thể nói hắn có thể đi được rồi hay không.

Hắn nhẹ nhàng chọc một lỗ thủng trên cửa sổ nhìn vào bên trong, Triển Chiêu đang nằm trên giường, tuy không thấy rõ khuôn mặt hắn nhưng vẫn có cảm giác được gương mặt mà hắn khắc ghi trong lòng lúc này, tái nhợt, vô lực.

Bạch Ngọc Đường si ngốc nhìn bóng hình người kia, đi thôi, đi thôi, người kia cho dù tốt, cũng không thuộc về mình.

Nhẹ nhàng, chậm rãi xoay người.

Một thanh âm rên khẽ từ trong phòng truyền ra.

Bất quá thanh âm đó quá quen thuộc.

Tim Bạch Ngọc Đường không khỏi đập mạnh, Mèo Con hắn đã tỉnh?

“Ngọc Đường ”

Vô thức gọi nhẹ trong mơ.

Thân thể Bạch Ngọc Đường cứng đờ, hắn kinh ngạc đứng ở nơi đó, Lồng ngực vỗn tưởng đã băng lạnh bỗng chốc dâng lên một tia nhiệt lưu.

Người kia trong phòng hãy còn thì thào gọi tên hắn, “Ngọc Đường không nên đi ”

Tâm nhịn không được rung động mạnh, đứng ở nơi đó, bỗng nhiên đánh mất toàn bộ khí lực để quay đầu lại.

“Ngọc Đường ”

Người kia vẫn chỉ là lặp đi lặp lại cái tên này. Bản thân Triển Chiêu chính là cũng không biết, tên của người kia cũng đã in đậm trong lòng hắn, chính vào những khoảnh khắc hắn mềm yếu nhất, toàn bộ áp lực cùng thâm tình cứ thế trào ra

Giờ khắc này, Bạch Ngọc Đường không biết phải dùng cách nào để hình dung tâm tình của mình nữa, thương tâm, thống khổ, khổ sở, thương tiếc, âm thầm vui sướng, là mật ngọt trong chua xót, là lo âu trong huy vọng, các loại cảm tình cứ ào ạt cùng nhau tuôn trào, khiến hắn đứng ngốc dưới ánh trăng, không còn hay biết mình đang ở nơi nào nữa

Tựa hồ như qua thật lâu, hay là chỉ trong nháy mắt, hắn lại nghe thấy tiếng nói chuyện của Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh

“Không biết Bạch hộ vệ có đúng là đã xảy ra chuyện hay không?”

“Ai, Triển hộ vệ cái gì cũng đều có thể buông tay, chỉ là vẫn không dứt bỏ được Bạch hộ vệ, hắn cùng Bạch hộ vệ trong lúc đó ”

Cả hai tiếng thở dài.

Cái gì đều buông tay

Không dứt bỏ được Bạch hộ vệ

Bạch hộ vệ là ai

Bạch hộ vệ chính là Bạch Ngọc Đường a!

Bạch Ngọc Đường tâm tư vô cùng hỗn loạn, vui buồn cách nhau trong một khoảnh khắc quá ngắn khiến hắn không thể phục hồi tinh thần lại ngay lúc này.

Có một loại tâm tình gọi là cận hương tình khiếp.

Phải chăng đó chính là lại tình cảm trong tâm Bạch Ngọc Đường lúc này

Lúc Triển Chiêu tỉnh lại, trời đã sáng.

Hắn mở mắt, trong phòng trống không đến mức đáng sợ.

Vì sao bỗng nhiên lại có cảm giác tìm kiếm?

Đúng rồi, không biết Bạch Ngọc Đường lúc này có đúng hay không đã được tự do?

Nhớ tới Bạch Ngọc Đường, tâm sẽ đau nhức.

Thì ra khi nhớ một người sẽ đau như thế sao

Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn cánh tay mình được băng bó cẩn thận, máu từ vết thương đã ngừng chảy. Nhưng còn vết thương trong lòng thì sao?

Ngọc Đường —- cái tên này, có đúng là từ nay về sau chỉ có thể gọi thầm trong lòng hay không

Ngọc Đường

Từ trước đến giờ tiểu bạch thử kia nghĩ không biết bao nhiêu cách để mình gọi tên hắn, Ngọc Đường.

Đôi mắt bỗng nhiên cảm giác có gì ươn ướt.

Cúi đầu gọi một tiếng, “Ngọc Đường —–”

Chỉ tiếc là, người kia không nghe được nữa.

Hiện tại hắn chắc là đang trên đường về Hãm Không đảo, non xanh nước biếc, chẳng phải đó chính là chốn về đúng đắn nhất cho Bạch Ngọc Đường sao.

Nhưng mà, Bạch Ngọc Đường cứ như vậy thật sự biến mất khỏi cuộc sống thường nhật của Triển Chiêu

Một ngày không có Bạch Ngọc Đường bên cạnh, không có ai chạy đến tìm hắn động thủ động cước, không có ai sống chết lô kéo hắn lên nóc nhà ngắm trăng, không có ai dụ dỗ hắn uống rượu, cũng không có ai nằng nặc đòi ngủ cùng giường với hắn rồi cùng hắn tranh chỗ rồi giành chăn trên chiếc giường nhỏ này, thì ra một ngày cũng cũng có thể bình yên trôi qua được như thế sao.

Không biết có phải vì thương thế của hắn hay không mà mọi người rất ăn ý không nhắc tới ba chữ Bạch Ngọc Đường trước mặt hắn.Nhưng theo cảm giác nhạy cảm của Triển Chiêu cho thấy, cảm tình của hắn dành cho Bạch Ngọc Đường, kỳ thực chẳng khác chi một bí mật được công khai từ rất lâu mà không ai muốn nói ra.Ngày này qua ngày khác, thương thế Triển Chiêu cũng dần dần hổi phục.

Thế nhưng, nỗi nhớ trong lòng lại không chuyển biến tốt như vết thương trên người mà càng ngày càng nặng hơn.Triển Chiêu đứng trước cửa, nhìn thấy cành mai của Bạch Ngọc Đường trồng ngày nào, bỗng nhớ được rằng phía dưới gốc mai đó có chôn mấy vò ngự tửu hắn để dành hai người cùng thưởng, chỉ là, giờ đã không còn cơ hội để đào nó lên nữa cả.Trong gió có hàn ý, nhưng Triển Chiêu không hề có ý muốn trở vào phòng, nhìn đóa mai đỏ rực, giống như nhìn thấy tiểu bạch thử kia đang giận dữ đứng trước mặt hắn. Con chuột đó, khi tức giận thì thái độ hung dữ, khi vui cười thì sáng rực trời xuânBỗng nhiên nhớ lại, ngày đó Bạch Ngọc Đường chuyển gốc hoa này đến trước cửa phòng hắn, có phải là muốn hắn không quên con chuột nào đó không? Khóe môi hơi cười một chút

Công Tôn tiên sinh đã nói qua, nếu như lần này hắn nếu không hảo hảo tĩnh dưỡng, có khả năng phải phế bỏ cánh tay phải. Bao đại nhân cũng nghiêm lệnh hắn hảo hảo nghỉ ngơi, cho nên hắn mới thời gian để tưởng niệm Bạch Ngọc Đường. Có lẽ vì vậy mà những ký ức mỗi khi cả hai ở cùng nhau cứ như vậy tích tụ lại, khiến cho Triển Chiêu cảm nhận được cả thống khổ lẫn hạnh phúc. Mất đi cái gọi là hạnh phúc rồi, giờ mới thấy nó trân quý biết bao.Ánh mắt hắn chuyển hướng tới một kiện bạch y đang phơi trước sân, đó là bộ bạch y của Bạch Ngọc Đường ngày trước bị hắn đá một cước in dấu chân lên đó, thời gian vừa rồi rảnh rỗi, Triển Chiêu mới phát hiện Bạch Ngọc Đường tuy đi rồi nhưng vẫn để lại một đống quần áo trắng trong tủ, thấy vậy hắn bèn đã lôi tất cả y phục đó ra giặt sạch rồi mang ra ngoài sân phơi nắng.Từ xưa Bạch Ngọc Đường luôn nghĩ đủ thứ lý do để Triển Chiêu chỉ cần một lần duy nhất giặt y phục cho hắn. Tuy rằng bây giờ Bạch Ngọc Đường không cần đến đống y phục này nữa, nhưng hắn vẫn là tự mình mang những kiện y phục đó giặt giũ sạch sẽ. Trên y phục, không hiểu sao hãy còn lưu hương khí trên người Bạch Ngọc Đường, mùi hương này, giống như mùi hương mà hắn vẫn như cảm nhận được trong giấc mộng thường kỳ

Cảm giác giống như Bạch Ngọc Đường vẫn còn chưa rời khỏi nơi này.

Cười khổ một chút.

Ngón tay bất giác chạm vào vết thương trên cánh tay phải. Vết thương đã bắt đầu lành, nhưng vẫn chưa lên da non hết, chỉ dùng có chút lực cũng khiến cả cánh tay đau nhức. Nghĩ tới thất bại lần trước, Triển Chiêu ảo não nói không nên lời. Thế nhưng Bao đại nhân vẫn luôn miệng nói Tương Dương vương dù cả kinh những cũng hề có hành động gì thiếu suy nghĩ, Triển Chiêu cũng không rõ là Bao đại nhân nói vậy có phải chỉ là vì muốn hắn thả lỏng mà an tâm dưỡng thương. Thế nhưng nếu không an tâm thì sẽ thế nào? Có điều hiện tại chỉ là múa kiếm cũng sẽ khiến hắn đau không sao chịu được. Triển Chiêu cũng hiểu rõ là lần này nếu không chịu hảo hảo điều dưỡng một chút, chỉ sợ là hắn sẽ không thể cầm kiếm được nữa.Không biết nếu không cầm được kiếm thì Nam hiệp Triển Chiêu sẽ có bộ dáng thế nào nữa?

Vô thức nở một nụ cười chua chát, mấy ngày nay số lần hắn cười khổ so với số lần đi qua gốc mai đó trong hai mươi năm khéo phải nhiều hơn nha.

Toàn bộ biểu tình vô thức của Triển Chiêu đều rơi vào trong ánh mắt của một người, nhưng cũng đều hóa thành kim châm đau đến vạn lần.Bạch Ngọc Đường vẫn chưa có đi xa. Kỳ thực, hắn căn bản là không hề ly khai Khai Phong phủ.

Hắn đêm nào cũng len lén đến phòng nhìn qua Triển Chiêu.

Triển Chiêu đêm nào cũng đều ngủ không an giấc, thường thường trong mơ sẽ hay gọi tên hắn, nhìn dáng hình bất lực của Mèo Con trong mộng, trong tâm Bạch Ngọc Đường từng đợt co thắt đau đớn.

Mèo Con, Mèo Con, ta không hề muốn ngươi phải chịu đựng loại đau khổ này.

Bởi thế Bạch Ngọc Đường đã tự mình một thân đến Trùng Tiêu lâu, nơi mà Tương Dương vương cất giấu bản giao kết để xem cấu trúc bên trong của nó.

Cầm trên tay bản địa đồ, để vẽ nó Bạch Ngọc Đường phải mất rất nhiều thời gian.

Chờ đến khi thân thể Mèo Con khỏe rồi, hắn phải vì Triển Chiêu mà mang cho bằng được bản giao ước đó về. Nhìn Triển Chiêu mỗi ngày đứng ở trước cửa ngắm hoa mai đến mức đờ ra, Bạch Ngọc Đường cũng không rõ mình đang nên vui hay nên buồn.

Mèo Con, Mèo Con, ngươi nói xem ta phải bắt ngươi làm gì bây giờ?

Mèo Con, Mèo Con, ngươi nói xem bản thân ta nên làm gì bây giờ?

Trong không gian tịch mịch, hắn từng nghe Mèo Con xướng qua một tiểu khúc

Ngày xuân du ngoạn

Hạnh hoa rơi đầu đầy

Hỏi người nhà ai còn trẻ đủ phong lưu

Ta nguyện đem thân cho người

Dẫu có nhận lại nét vô tình

Cũng chẳng thể xấu hổ

Đây là một tiểu khúc thôn quê mộc mạc, không biết Mèo Con là từ nơi nào nghe tới, nhưng giọng ca của Mèo Con có chút khác, khiến cho lòng người cảm động nhưng cũng thật chua xót.

Mèo Con, Mèo Con, tới lúc nào ngươi mới chịu chính mình hảo ngẫm lại a?

Lẽ nào ngươi còn không biết, thế giới trong ta nếu mất đi của ngươi mới thật sự là mất đi tự do sao.

Trời thu, sao lại quá tịch mịch như thế, sao lại quá vội vội vàng vàng.

Bao đại nhân vẫn không đồng ý để Bạch Ngọc Đường một người đến Trùng Tiêu lâu.

Đối với cảm tình giữa Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu trong lúc đó, kỳ thực mọi người đều sáng tỏ, thế nhưng, cả hai người họ vẫn cứ luôn không được tụ nhiên. Tỷ như nói Bạch Ngọc Đường rõ ràng vẫn còn ở ngay Khai Phong phủ, vẫn đi làm công sự thường ngày nhưng bất luận không cho kẻ nào nói cho Triển Chiêu biết hắn còn ở Khai Phong, chỉ dám ghé đến nhìn Triển Chiêu khi đã đêm khuya. Triển Chiêu rõ ràng tương tư Bạch Ngọc Đường đến tận xương nhưng vẫn không chịu mở miệng hỏi bất kỳ điều gì về Bạch Ngọc Đường. Tuổi trẻ bây giờ —– ai, thực sự là không hiểu được a.

Tuy rằng đã có được địa đồ Trùng Tiêu lâu trong tay, nhưng cũng khiến cho Bạch Ngọc Đường bị thương, dù vết thương không nghiêm trọng như của Triển Chiêu những cũng đủ khiến cho hắn mấy ngày không xuống nổi giường, trúng phải phi tiêu tẩm độc ngay trước ngực, may mà hắn kịp trở về, nếu không thật không biết hậu quả thế nào. Hắn hôn mê rất lâu, lúc đó, trong cơn mê sảng, Bạch Ngọc Đường mơ mơ hồ hồ nói mộng, nhưng luôn luôn không ly khai hai chữ “Mèo Con”. Bao đại nhân hiểu rõ rằng, Bạch Ngọc Đường thoạt nhìn là người tính tình nóng nảy, nhưng đối với Triển Chiêu lại rất thâm tình.Lúc Triển Chiêu hôn mê, chẳng phải cũng chỉ kêu mỗi tên Bạch Ngọc Đường đó sao?

Ai …

Thời gian gần đây Bao đại nhân thở dài ngày càng nhiều.

Triển Chiêu bị thương, Bạch Ngọc Đường thương thế cũng chỉ mới hảo, nếu đi Trùng Tiêu lâu bây giờ, Bao Chửng quyết không thể đồng ý. Bởi lẽ, trong bất tri bất giác, Bao Chửng đối với Triển Chiêu, với Bạch Ngọc Đường, sớm đã hình thành tình phụ tử. Hai người họ không chỉ đơn giản là thuộc hạ đắc lực nhất, mà còn là hài tử của trong tâm của hắn. Bao Chửng biết, hắn không thể, cũng không muốn hai người bọn họ bất luận vì lý do gì mà gặp chuyện không may.

Không đành lòng nói ra tử tự a.

Bao đại nhân nhìn bóng đêm nặng nề, lâm vào trầm tư

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.