Khi Triệu Trăn đuổi tới Trần gia, rất nhiều nha dịch ba tầng trong ba tầng ngoài vây kín ở đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng ở cách đó không xa.
Triệu Trăn hiếu kỳ hỏi: “Hai người báo quan?”
Triển Chiêu lắc đầu: “Không hề, khi hai ta tới đã kết thúc rồi.”
Triệu Trăn nháy mắt mấy cái: “Trần lão phụ đã chết?”
“Không phải.” Triển Chiêu nhún nhún vai: “Nha môn cố ý nói Trần phu nhân bỏ trốn, kỳ thật là thuật che mắt, mục đích là làm hung thủ lơ là mất cảnh giác. Nha dịch đã sớm mai phục ở phụ cận quanh Trần gia, chỉ còn chờ hung thủ hành động, vì thế hung thủ cùng tang chứng vật chứng đều bị tóm gọn, chứng cơ vô cùng xác thực, vụ án được phá rồi.”
Triệu Trăn vẫn còn mờ mịt: “Cho nên hung thủ là Lưu bộ khoái?”
“Không phải.” lần này là Bạch Ngọc Đường lên tiếng trả lời: “Hung thủ là bà mụ.”
“Gì?” Triệu Trăn càng mờ mịt hơn: “Sao lại có bà mụ ở đây?”
Lúc này, mấy nha dịch nâng Trần phu nhân trở lại. Trên mặt Trần phu nhân có thương tích, tựa hồ bị người đánh đập dã man, nằm trên cáng không bò dậy nổi, Trần lão phụ hành tẩu không tiện, Trần Phỉ Phỉ ôm phụ thân khóc nức nở lại tiếp tục ôm mẫu thân khóc hết nước mắt, hận không thể đem mọi ủy khuất trong lòng đều khóc hết ra.
Bốn người thấy không còn việc gì nữa, quyết định quay về khách điếm. Trần Phỉ Phỉ tựa hồ còn chưa chết tâm, định tìm Bạch Ngọc Đường nói mấy câu. Triệu Trăn một ánh nhìn nhẹ bẫng lướt qua, nàng cả người lạnh lẽo, cắn môi không dám vượt quá giới hạn.
Trên đường trở về khách điếm, Triển Chiêu kể lại chi tiết sự tình.
Hóa ra, bà mụ lúc trước nhận đỡ đẻ cho phu nhân nhà Lưu bộ khoái, căn bản không biết đỡ. Chỉ vì đã sinh được ba con trai, tự cho là có kinh nghiệm, nên mới lấy việc này làm nghề kiếm tiền. Bà mụ lá gan rất nhỏ, hơi có chút nguy hiểm là không dám nhận, cơ bản chỉ tiếp nhận sản phụ dễ sinh, ngẫu nhiên gặp gỡ ca khó sinh, cũng may mắn bảo trụ mẫu tử bình an. Thẳng tới lúc này bị gây khó dễ…
Bởi vì không biết đỡ khiến hài tử chết non, phu nhân nhà Lưu bộ khoái cũng vì thế mà hậu sản xuất huyết nhiều, mắt thấy sinh mệnh bị đe dọa. Bà mụ trong lòng biết không ổn, thừa dịp rối ren liền chuồn mất. Nếu không phải Lưu bộ khoái mời đại phu y thuật cao minh chỉ sợ một xác hai mạng.
Bà mụ sau khi biết tin, ngày đêm lo lắng hãi hùng, sợ Lưu bộ khoái giận chó đánh mèo lên mình, càng sợ chuyện mình không biết đỡ đẻ bị bại lộ. Vì bảo trụ tính mạng bản thân, bà mụ nghĩ tới cách giá họa cho người khác, mà đồng dạng Trần Phỉ Phỉ cũng từng tham gia đỡ đẻ, là đối tượng giá họa tốt nhất!
Kỳ thật cũng là do bà mụ suy nghĩ nhiều. Với điều kiện y học cổ đại mà nói, hài tử mới sáu tháng sinh ra cũng không sống được. Chuyện này đều là do thiếu hiểu biết mà nên, trong lòng Lưu bộ khoái lại có oán hận, cho nên hắn đổ lỗi hết cho đám nhân sĩ võ lâm gây ra rối loạn, chưa từng hoài nghi bà mụ.
Nhưng vấn đề là do bà mụ hồ đồ Không ! Biết ! Nghĩ !
Tìm chết bà mụ muốn giá họa cho Trần Phỉ Phỉ, nơi nơi rải rác tin đồn, nói Trần Phỉ Phỉ thất thủ hại chết hài tử. Bà mụ tung tăng nhảy nhót hành động khắp huyện, rất nhanh gợi ra hoài nghi của Lưu bộ khoái, vì muốn biết rõ chân tướng sự việc, Lưu bộ khoái tới Trần gia hỏi thăm Trần Phỉ Phỉ, lại phái người giám sát bà mụ.
Bà mụ phát hiện mình bị người giám thị, sợ tới mức hoang mang lo sợ, liền đem chân tướng nói lại cho trượng phu làm đồ tể.
Trượng phu nàng là người ngoan độc, không làm thì thôi, một khi đã làm là phải làm tới cùng, so với mỗi ngày sống trong lo sợ, không bằng dứt khoát thoát khỏi cái thị phi này. Vì giết người diệt khẩu, hắn lên núi bắt một con lang, thả vào chỗ Trần gia hay tới hái thuốc, nghĩ sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra.
Lại bởi vì trong nhà không có tiền, nên muốn tới Trần gia trộm cắp.
Đồ tể cho rằng Trần gia chỉ có mình Trần Phỉ Phỉ ở nhà, vốn muốn quấy rối một phen, không ngờ người trong phòng lại là Trần gia phu nhân.
Đồ tể hết hưng trí lại bị Trần gia phu nhân thấy mặt, đành phải vác theo nàng đi. Đồ tể sau khi về nhà không ngừng đánh chửi Trần phu nhân, cuối cùng hỏi ra nơi Trần gia cất giấu tiền tài, vốn định buổi tối lại tới trộm cắp, vừa vặn lại bị Lưu bộ khoái mai phục bắt được!
Triệu Trăn cảm thán: “Thật sự là biến đổi bất ngờ, nhìn không ra Lưu bộ khoái lại thô trung hữu tế*, suýt nữa thì oan uổng hắn.” (Thô trung hữu tế: bề ngoài thì thô kệch lỗ mãng, bên trong lại tinh tế, tỷ mỉ.)
Triển Chiêu cũng nói thêm: “Có thể thấy nhân vô thập toàn, người nào không có khuyết điểm.”
Chân tướng vụ án được minh bạch, Trần gia tam khẩu được đoàn tụ, mọi người không còn băn khoăn, kiên kiên định định ngủ một giấc.
Bởi vì hơn nửa đêm bị đánh thức, mọi người ngủ tới tận trưa mới rời giường. Triển Chiêu, Thừa Ảnh đều là người chịu khó, đã sớm dậy gột gột rửa rửa bận rộn một phen. Còn Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường thuộc dạng ngủ nướng siêu cấp bám giường, đồng loạt tựa vào thành giường miễn cưỡng dụi dụi mắt, động tác nhất trí kinh người…
Dây dưa tới giữa trưa mới xuất phát, Triển Chiêu chỉ vào Triệu Trăn phê phán Bạch Ngọc Đường: “Đồ đệ của ta lười như vậy đều do ngươi dạy hư!”
Bạch Ngọc Đường đuôi lông mày thoáng nhướn, chỉ vào Triệu Trăn vừa ăn xong cơm trưa lại đang nhai điểm tâm: “Đồ đệ ngươi tham ăn như vậy, rõ ràng là do ngươi dạy hư!”
Triệu Trăn nằm không cũng trúng đạn, nhai điểm tâm nhún nhún vai – hai vị đại hiệp không đứng đắn* như vậy kỳ thật là do ta dạy hư. (Thực ra cái từ gốc nó còn có khá nhiều nghĩa: không đáng tin, không có kế hoạch, không suy tính…)
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ăn uống no đủ lại bắt đầu triển khai hình thức đấu võ mồm, song song ngồi trên lưng ngựa ngươi một câu ta một câu pha trò.
Xe ngựa lắc lư càng lúc càng xa, Trần Phỉ Phỉ đứng ở cửa thành nhìn theo, chung quy không dám lộ diện…
Mỗi nữ hài tử đều có ước mơ được làm công chúa, tiền đề là hoàng tử không đi yêu một hoàng tử khác. ╮(╯_╰)╭
******************
Bốn người một đường vui đùa tranh cãi ầm ĩ, còn nửa ngày lộ trình nữa là tới Triển gia. Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, buổi sáng trời cao trong xanh không một bóng mây, buổi chiều cư nhiên lại đổ mưa rào. May mắn Triển Chiêu quen đường, dẫn mọi người tìm tới một căn miếu thờ đã bị bỏ hoang.
Triệu Trăn vụng trộm nắm chặt tay lại – Chu choa! Ngày mưa ngủ lại trong miếu thờ đổ nát chính là tình tiết kinh điển trong phim võ hiệp a! Không uổng công một đường ta mong đợi!
Khi mọi người đi vào, đã có một số người ở trong miếu tránh mưa. Diện tích miếu thờ không nhỏ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sắp xếp xong chỗ trú cho mấy con ngựa cùng cái xe, hai người lại thay phiên nhau vào thùng xe thay đồ. Thừa Ảnh đi tìm đồ ăn và củi khô. Ngược lại Triệu Trăn việc gì cũng không động tay, ngồi ở càng xe quan sát mấy nhóm người khác cũng đang tránh mưa.
Trong đó có mấy người ngồi ngoài dễ thấy nhất, bọn họ mặc trang phục giống nhau, bên mình chất chồng mấy cái rương, xem trang phục và đạo cụ rất giống tiêu sư trong truyền thuyết. (tiêu sư: người áp tải, chắc là tổ nghề của shipper bây giờ đi =))))
Còn có hai nam hai nữ đang ngồi cùng một chỗ sưởi ấm, cạnh đống lửa có nướng bốn con bồ câu, trên người đều đem theo binh khí, phỏng chừng là người trong võ lâm.
Trong thế giới này, vô luận Triệu Trăn có tính cách như thế nào thì chỉ riêng diện mạo nhu thuận đã cộng thêm cho bé không ít điểm. Hai nữ đệ tử thấy bé khải ái, liền vẫy vẫy tay gọi Triệu Trăn lại: “Bé con có đói bụng không, tỷ tỷ mời ngươi ăn bồ câu nướng có được không?”
Triệu Trăn cười hì hì nói: “Cám ơn tỷ tỷ, huynh trưởng của ta đang đi tìm đồ ăn rồi, ta đợi hắn trở về rồi cùng ăn.”
Tất cả mọi người đều thầm than hài tử này thực hiểu chuyện, chỉ có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời trợn trắng mắt – tiểu bại hoại lại bắt đầu giả ngây thơ.
Thừa Ảnh rất nhanh thắng lợi trở về, hai con gà rừng béo mập đều được xử lý sạch sẽ, chỉ là mấy cành củi khô… bề ngoài rất giống mấy cái cột nhà trong miếu thì phải? Thừa Ảnh cả người ướt đẫm nhưng lại lôi một con thỏ con trắng trắng mềm mềm khô ráo từ trong ngực ra, nhét vào lòng Triệu Trăn, xoay người nhảy lên xe ngựa thay quần áo.
Triệu Trăn ôm con thỏ khóe miệng liên tục co giật: “Hắn cho ta con thỏ làm gì?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời nói: “Bởi vì giống ngươi a!”
Triệu Trăn dùng lực nghiến răng: lãnh khốc như ta đến tột cùng giống con thỏ ở chỗ nào?! Giống chỗ nào?!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tuy rằng không biết làm cơm nhưng người giang hồ coi bốn bể là nhà, thường xuyên ngủ màn trời chiếu đất, nên hai người bọn họ có thể nướng chín đồ ăn. Đương nhiên, tay nghề có thê thảm tới đâu cũng có thể nướng chín đồ ăn…
Triệu Trăn hoàn toàn ngược lại, người hiện đại không có suy nghĩ quân tử xa nhà bếp, nam nhân biết làm cơm đều hàng đắt khách. Hơn nữa bản thân Triệu Trăn thập phần thích ăn ngon, thường xuyên giấu người đại diện tự về nhà nấu cơm, dần dà tay nghề tự luyện mà thành ~~
Là một tên siêp cấp cật hóa, Triệu Trăn trước khi ra khỏi cửa đã cố ý sai ám vệ đánh cướp Ngự thiện phòng một phen, trộm đi một (cơ) số gia vị chế biến. Ngự trù thấy kho gia vị bị cướp sạch không còn cái nào, lại lần nữa khóc tới ngập bếp lò. Đồng dạng kho thuốc của ngự y cũng bị trộm đi vô số linh đan diệu được phòng ngừa tính mạng gặp nguy hiểm.
╮(╯_╰)╭
Triệu Trăn chủ động gánh vách trọng trách nấu cơm, để hai vị đại hiệp nhóm lửa hong quần áo.
Mùi hương thịt nướng rất nhanh bay ra, tiêu sư chỉ gặm lương khô không ngừng nuốt nước miếng, nam nữ hiệp sĩ đang gặm bồ câu cũng thấy nuốt không trôi, lúc này bỗng nhiên nghe thấy một tiếng mắng to từ trên đỉnh đầu: “Ai lại thiếu đạo đức như vậy! thơm sực nức như thế có để cho người khác ăn cơm không?!”
Mọi người đều sửng sốt, chỉ thấy trên đỉnh đầu tượng Phật trong miếu có một người trẻ tuổi đang ngồi khoanh chân.
Tất cả mọi người kinh ngạc, hắn hẳn võ công cao cường, gần như vậy cư nhiên không ai phát hiện, đồng loạt đều có chút cảnh giác.
Triển Chiêu đã sớm biết trên tượng Phật có người, lại không ngờ là người quen: “Mạnh Kha! Sao lại là ngươi!”
Nam tử ngồi trên tượng Phật vỗ đùi một cái, cao hứng phấn chấn nhảy luôn xuống: “Triển đại ca! Để cho ta một cái chân gà a a a a!”
Mọi người: “….”
Hàng này nhị hóa như vậy, tùy tiện rơi xuống không sao chứ?
***************
Mạnh Kha sung sướng gặm chân gà, Triển Chiêu giới thiệu với mọi người: “Mạnh gia và nhà ta là thế giao.”
Mạnh Kha năm nay 18 tuổi, tuổi không lớn không nhỏ, nói thành thục thì cũng thành thục, nói ngây thơ cũng rất ngây thơ. Cũng không hiểu trong nhà nuôi dạy thế nào, 18 tuổi mà lúc nào cũng như 8 tuổi, ăn no uống đủ liền bắt đầu đùa dai, đặc biệt thích trêu ghẹo Triệu Trăn, phỏng chừng là cảm thấy tuổi tác không sai biệt lắm đi.
Triệu Trăn cảm thấy mình là một người trưởng thành lãnh khốc, không muốn chơi đùa cùng tiểu quỷ ngây thơ.
Mạnh Kha chọc chọc bé, Triệu Trăn đáp lại một cái trợn trắng mắt; Mạnh Kha niết quai hàm bé, Triệu Trăn dùng tay gạt phắt đi; Mạnh Kha đưa tay giật giật tóc bé, Triệu Trăn giơ tay phát hỏa đập một phát, Thừa Ảnh nhẫn thật lâu xông lên muốn cạo trọc đầu Mạnh Kha!
Hai người đánh qua đánh lại, từ dưới đất đánh lên xà nhà, Triển Chiêu cho nốt miếng thịt gà cuối cùng vào miệng, chà xát hai tay bóng nhẫy, nhảy lên xà nhà, một trái một phải xách cổ hai tên cuồng đánh nhau lôi xuống dưới. Cằm Thừa Ảnh xanh tím một mảng, Triệu Trăn lôi ra lọ thuốc mỡ bôi cho hắn. Mạnh Kha cầm lấy mấy lọn tóc bị cắt đứt thút tha thút thít, cả mái tóc dài bị xẻo mất một phần ba!
Thiếu hiệp, nữ hiệp cùng tiêu sư ngồi một chỗ vây xem đều sợ ngây người.
Lúc đầu mọi người đều cảm thấy Mạnh Kha lợi hại, sau đó thấy Thừa Ảnh đánh nhau với Mạnh Kha, rõ ràng Thừa Ảnh lợi hại hơn. Mọi người đều cảm thán anh hùng xuất thiếu niên, không nghĩ tới tao nhã Triển Chiêu so với hai người kia còn lợi hại gấp bội! mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường, soái như vậy khẳng định càng lợi hại. Mọi người lại quay sang nhìn Triệu Trăn… chẳng lẽ là thâm tàng bất lộ… thỏ nhỏ?
Bị đứt tóc, Mạnh Kha cuối cùng cũng thành thật, không táy máy nữa, lại có vẻ bội phục Thừa Ảnh vô cùng, vây quanh hắn đòi kết giao hảo bằng hữu gì đó.
Thừa Ảnh nửa điểm cũng không để ý quấy nhiễu, tay chân lanh lẹ chuẩn bị chăn đệm, rồi chính mình chui vào ổ chăn ủ ấm trước. Triệu Trăn dụi dụi mắt tiến vào ổ chăn, nằm sấp trên người Thừa Ảnh, vươn móng vuốt ra hôn gió với Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, ý là – ngủ ngon moaz moaz, ngày mai gặp ~
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tùy tiện hơn chút, rải chút cỏ khô dựa vào một chỗ cùng nhau ngủ.
Mạnh Kha bĩu môi, thấy bản thân bị ngó lơ, sán lại chọc chọc Triển Chiêu, ánh mắt lấp la lấp lánh.
Mạnh Kha nhìn về phía Triệu Trăn bĩu môi: “Nhóc con kia là đồ đệ của ngươi a, chính là trong truyền thuyết cái kia…”
Triển Chiêu lườm hắn một cái: “Không cho bép xép!”
Mạnh Kha nhếch miệng cười, cảm thấy mỹ mãn lại bay lên đỉnh tượng Phật, chuẩn bị ngủ.
Nam hiệp Triển Chiêu tuy rằng gia nhập quan trường nhưng như cũ vẫn là tiêu điểm bát quái của giới giang hồ. Triệu Trăn ngông nghênh bái hắn vi sư, một mặt ở trong triều nhằm bảo hộ Triển Chiêu, nhưng mặt khác cũng vô tình kéo tới không ít cừu hận cho hắn. Người giang hồ ngoài miệng nói không để ý nhưng kỳ thật lòng đố kỵ đã lên men chua loét!
Triển Chiêu thật sự không để ý, ai tới khiêu chiến thì đánh trả, dùng vũ lực nói chuyện hắn chưa từng ngán ai!
Mạnh Kha tuy rằng ham chơi, nhưng cũng không phải đồ ngốc, vừa rồi sở dĩ trốn tránh không hiện thân, chính là muốn quan sát Hoàng đế trong truyền thuyết một chút.
Nghe nói ông vua trẻ con này trước đây đã ăn không ít khổ, xem ra không phải lời đồn, nào có hoàng tử từ nhỏ sống sung sướng an nhàn lại có thể luyện ra tay nghề nướng gà ngon như vậy được.
Gà nướng a…
Vừa thơm vừa dòn lại ngon miệng…
Hết chương 40
Tác giả: Xin cho ta trịnh trọng giải thích thêm một chút!
Manh manh nhóm hiểu lầm rồi, chương trước ta chỉ phân tích nội tâm của Trăn Trăn thôi, không phải kết thúc sẽ viết như thế.
Không phải văn án đã nói rõ ràng rồi sao, Trăn Trăn là vạn năm tiểu shota, thẳng tới khi bộ truyện này kết thúc cũng sẽ không lớn lên.
Cho nên chuyện manh manh nhóm lo lắng ‘Thấy người mình thích con cháu mãn đường’ sẽ hoàn toàn không phát sinh…
o(* ̄▽ ̄*)ブ Manh manh nhóm tỉnh lại đi ~~~
Tác giả khuẩn là MẸ RUỘT, MẸ RUỘT, MẸ RUỘT! (Điều quan trọng phải nói ba lần)
Jeremy: cái trào lưu điều quan trọng phải nói ba lần lan từ tung của sang sao *vuốt mồ hôi*
Còn nữa, Chúc mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc bên người thân, gặp nhiều điều may mắn, tốt lành trong cuộc sống, hẹn gặp lại mọi người vào năm sau, moaz moaz